Tôi Không Phải Diễn Viên GV

Chương 1

Lâm An là một diễn viên nhỏ tuyến 18 mới vào nghề không bao lâu, do bị hạn chế về ngoại hình nên khó chọn được vai diễn phù hợp. Lâm An năm nay mới 20 tuổi, khuôn mặt còn có nét non nớt chưa tan, cậu có một đôi nắt nai như thể lúc nào cũng ầng ậng nước, cái mũi nhỏ nhắn, đôi môi thì xinh đẹp như hoa đào. Quanh đi quẩn lại Lâm An cũng chỉ có thể đóng mấy vai như học sinh, thiếu gia nhỏ yếu đuối, con trai út bé bỏng. Lâm An thấy rất phiền lòng nhưng lại không biết làm sao. Cậu lại chẳng thể đóng mấy vai như bá đạo tổng tài trong ngôn tình.

Chưa kể, dáng người Lâm An còn rất uyển chuyển dụ người. Cậu cao mét 76, tay chân mảnh mai, cái eo thắt lại như chỉ vừa một vòng tay, đường cong eo lưng xinh đẹp tựa cánh bướm, xuống dưới là cặp mông căng tròn núng nính, mặc đồ như thế nào cũng không che được. Lâm An buồn khổ nhất là ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ của cậu, đã không được lớn như người bình thường, lại còn thưa thớt lông, trông chẳng ngầu tẹo nào.

Lâm An thường xuyên nhận được lời mời chụp ảnh nội y nữ, với thông điệp xoá bỏ rào cản nam nữ, nhưng cậu đã từng xin thử mẫu về mặc rồi. Cái qυầи ɭóŧ ren chỉ có một chút vải này chẳng che được bao nhiêu da thịt, hai cánh mông trắng nõn cứ lồ lộ phơi ra ngoài, cậu xấu hổ lắm nên toàn tìm cách từ chối.

Cậu chỉ muốn đi đóng phim thôi.

Hôm nay đạo diễn Lưu nhắn tin muốn cậu đóng một vai nhỏ trong phim của ông, còn nhấn mạnh tuy đây là vai nhỏ nhưng đóng vai trò là bước ngoặt trong bộ phim. Lâm An đọc qua kịch bản, cậu diễn vai Khương Ninh, con trai út của một gia đình giàu có. Mẹ cậu đi bước nữa với một người đàn ông gần 50 tuổi. Ông ta trước mặt mẹ cậu thì luôn tỏ ra thân thiết lễ độ, sau lưng thì hay thừa lúc không có mẹ cậu sàm sỡ cậu. Quá đáng nhất là một hôm khi Khương Ninh bị sốt ông ta đã cưỡng bức cậu. Sau đó ông ta thực tủy biết vị đè cậu ra ȶᏂασ nhiều lần nữa thì bị mẹ cậu bắt gặp, từ đó mở ra một bước tiến mới cho phim.

Lâm An đọc kịch bản xong thì hơi lo lắng, vai này cũng quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi, tuy cậu biết chỉ là đóng phim, cậu sẽ không bị ȶᏂασ vào thật đâu nhưng mặt cậu vẫn không chịu nổi đỏ bừng lên.

Cậu biết rất nhiều diễn viên muốn được đóng phim của đạo diễn Lưu, đây là một cơ hội tốt. Lâm An cắn môi suy nghĩ rồi đồng ý.

Khi cậu đến trường quay, đạo diễn Lưu ra tận nơi đón cậu làm cậu có chút thụ sủng nhược kinh. Ông dẫn cậu vào phòng riêng, nói với cậu thời gian này phải bảo dưỡng cơ thể thật tốt, bộ phim sẽ có nhiều lần phải quay cận cảnh cơ thể cậu để đẩy cao trào của bộ phim lên, khắc họa cho người xem cảm giác tủi nhục của một người con trai bị chính cha dượng quấy rối tìиɧ ɖu͙©, sau đó còn bị hϊếp da^ʍ.

Lâm An mặt đỏ tới mang tai, lúng túng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Đạo diễn Lưu tỏ ra hài lòng, ông gọi một người đàn ông tầm 4 mấy 50 tuổi bước vào. Đây là Dương Triều, bạn diễn của cậu. Trông gã ta khá cao to, tuy hơi già vào có chút mỡ bụng nhưng ở tuổi này giữ được hình thể như thế đã là tốt lắm rồi. Gã có khuôn mặt đoan chính, chỉ có điều nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt kia toát lên vẻ da^ʍ dê. Quả nhiên đạo diễn Lưu chọn diễn viên rất sát với kịch bản.

"Nào, Lâm An cởi đồ ra cho bạn diễn xem qua trước nào, khi vào diễn cũng tiện hơn."

Lâm An giật mình vì đề nghị này, cậu thấy cả hai đều đang chăm chú nhìn mình, phải chăng do cậu quá nhạy cảm. Lâm An hơi run run bắt đầu cởi đồ. Khi còn lại mỗi chiếc áo sơ mi, cậu lí nhí:

"Có thể... không cởi hết được không ạ?"

Đạo diễn Lưu thấy Lâm An xấu hổ đến mặt sắp nhỏ ra máu, bèn thôi không hối thúc nữa. Ông ra lệnh:

"Chống tay lên bàn chu mông lên, để tôi kiểm tra xem c̠úc̠ Ꮒσα có đẹp không?"

Lâm An rưng rưng quay người, hạ eo chu mông về phía hai người đàn ông trung niên. Đạo diễn Lưu kề sát lại, vén áo sơ mi lên cao để lộ cái mông tròn lẳng khép chặt, che giấu đi cái lỗ chính giữa. Ông nuốt nước bọt đưa tay vuốt ve, cảm thán:

"Cậu đúng là đo ni đóng giày cho vai Khương Ninh. Dương Triều cậu đến mà xem."

Dương Triều đi tới, cẩn thận bẻ hai cánh mông Lâm An ra, dù sao cũng chưa vào phim nên gã không dám lưu lại vết tích, quả nhiên cái lỗ chính giữa rất đẹp, sạch sẽ lại còn có màu nâu rất nhạt. Nó đang co rúm sợ hãi vì bị nhìn ngó. Thử tưởng tượng có một ©ôи ŧɧịt̠ bự nhồi đầy vào thật sâu bên trong cái lỗ này thì phải sướиɠ biết mấy. Côи ŧɧịt̠ trong quần gã từ bán cương trở nên cương hẳn. Gã đánh mắt qua đạo diễn.

Đạo diễn Lưu cũng đâu vừa gì, dưới đũng quần đang cộm lên một cục to. Nhưng ông biết bây giờ chưa phải lúc. Hai người tiếc nuối xoa nắn cơ thể Lâm An thêm một chốc rồi thả người đi. Hẹn ngày mai đến diễn cảnh đầu tiên.

Đạo diễn dặn cậu nhớ làm sạch kỹ lưỡng trước khi đến phim trường, nhất là cái huyệt non của cậu. Ông còn đưa cho cậu một vật dụng hình trụ to bằng cỡ ba ngón tay chụm lại. Dặn cậu trước khi ngủ thì nhét vào hậu huyệt.

Lâm An lúng túng không hiểu tại sao thì bị ông răng dạy tuy quay phim sẽ không cắm vào nhưng để đảm bảo sự trung thực, đôi lúc diễn viên sẽ phải dùng tay. Để tránh bị đau cậu nên mang cây ngọc thể này trước. Nó sẽ giúp thành ruột ấm lên và trơn hơn.

Hôm sau, Lâm An tới trường quay với khuôn mặt hơi ửng hồng, cậu nghe lời đạo diễn Lưu cắm cây ngọc thể kia cả đêm. Bây giờ trong huyệt chỉ cảm thấy nóng bừng tê dại, mơ hồ còn rỉ ra chút nước.

Cảnh đầu tiên là trong lúc mẹ cậu nấu cơm trong bếp, cha dượng sàm sỡ Khương Ninh trên ghế sofa phòng khách.

Khương Ninh đang ngồi chơi game thì cha dượng tới ngồi gần cậu, cái tay lúc đầu thì để hờ trên đùi, sau đó gã gần như ôm Khương Ninh vào lòng, hai tay luồn vào áo sơ mi tìm đến hai cái vυ' xoa nắn. Thể chất Khương Ninh đặc biệt hơn con trai cùng trang lứa, đầṳ ѵú của cậu đỏ sẫm như hai quả cherry, đặc biệt vùng cơ ngực nảy nở và mềm mại hơn, trông như vυ' của thiếu nữ mới lớn. Cậu vô tư mặc áo thun mỏng ở nhà, hai đầṳ ѵú cứ đỉnh tới đỉnh lui khiến cha dượng ngứa ngáy, chỉ muốn đè xuống vò một lát.

Hôm nay gã đã thoả ước nguyện, quả nhiên cái vυ' rất mềm, đầṳ ѵú rất nhạy cảm, gã chỉ nắm lấy se se một chút mà cả người Khương Ninh đã mềm nhũn. Cậu sợ hãi cố đẩy ông ta ra:

"Cha...cha đang làm gì thế...ưʍ...đầṳ ѵú tê quá, chúng ta không nên làm thế này đâu cha ơi..."

Máy quay trực tiếp bị kéo tới gần, quay cận cảnh hai bàn tay to lớn ngăm ngăm chộp lấy hai cái vυ' trắng nõn nhỏ xinh. Khương Ninh khẽ giãy dụa, cha dượng liền trừng phạt hẩy hông lên, cho cậu cảm nhận được ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắc dưới háng:

"Cha chỉ thương con chút thôi, nếu con ngoan cha hứa sẽ chỉ xoa vυ' con một chút, con mà làm ầm lên mẹ con mà biết sẽ đau lòng cỡ nào. Cha sẽ không ȶᏂασ con đâu mà."

Khương Ninh rưng rưng nhìn vào bếp, thấy mẹ đang vừa lẩm bẩm hát vừa nấu ăn, có vẻ mẹ đang vui lắm. Cậu đành cắn môi, chịu đựng cảm giác tê dại truyền tới từ đầṳ ѵú. Thấp giọng đáp:

"Cha...nhẹ thôi...đầṳ ѵú đau quá..."

"Cut!"

Đạo diễn Lưu hô to, cảnh quay đầu tiên đã kết thúc tốt đẹp. Trong trường quay chỉ có Dương Triều, Lâm An, người phụ nữ đóng vai người mẹ, đạo diễn Lưu và hai nhân viên ánh sáng. Cảnh quay đã hết nhưng Dương Triều vẫn lưu luyến không rời mà xoa nắn vυ' Lâm An, cậu bủn rủn đứng dậy, tránh khỏi hai bàn tay hư hỏng kia.

"Có đau không? Dán đỡ urgo vào đầṳ ѵú nhé."

Đạo diễn Lưu đến gần, ông bảo cậu vén áo lên, Lâm An xấu hổ chết mất, trông mọi người rất nghiêm túc, có phải chỉ có mình cậu thấy kiểu quay này rất biếи ŧɦái. Cậu nhắm tịt mắt kéo áo lên, để đạo diễn Lưu dán hai miếng urgo vào hai đầṳ ѵú, tránh cho hai đầṳ ѵú cọ vào vải lại sưng thêm.

"Chiều còn quay một cảnh nữa, tránh đừng động tới vυ'. Như kịch bản nói thì cha dượng là người rất thích xoa nắn vυ' Khương Ninh. Cho nên cậu thông cảm, có lẽ thời gian này đầṳ ѵú cậu sẽ liên tục bị vò sưng lên. Cậu không phiền chứ?"

Lâm An tất nhiên thấy rất phiền, đầṳ ѵú là một trong những nơi nhạy cảm nhất của cậu. Khi bị đàn ông xoa cả người cậu sẽ run rẩy theo, nếu không cố kiềm chế hẳn cậu đã rêи ɾỉ thành tiếng. Chưa hết, hậu huyệt cậu còn đang ngậm một cái ngọc thể có tác dụng bôi trơn, kɧoáı ©ảʍ từ vυ' làm hậu huyệt cậu co rút, thanh ngọc thể di chuyển lên xuống cọ ra một thân nước, khiến hậu huyệt cậu nóng bừng đói khát.

Nhưng Lâm An đâu thể từ chối, cậu đang hi sinh vì nghệ thuật, chỉ mong đến chiều đầṳ ѵú sẽ bớt sưng một chút, cậu cũng sẽ nhờ Dương Triều nhẹ tay hơn, nếu không cậu sợ mình sẽ không chịu nổi...