Thầy Giáo Bị Thao Thành Dâm Đãng

Chương 3.2: Phụ huynh 3

Thẩm Di cứ nghĩ để hai bố con tùy ý hưởng dụng ȶᏂασ no nê xong thì sẽ không gặp lại họ nữa, như mọi lần khác vẫn thế. Nào ngờ hôm sau vẫn thấy Hà Dịch Tấn đến lớp. Cậu nhóc tươi tỉnh xán lạn nhìn Thẩm Di như mèo nhìn thấy mỡ. Thẩm Di có thể thấy dưới đũng quần y độn lên một khối. Mẹ Hà đưa Hà Dịch Tấn tới lớp rồi về ngay, Thẩm Di không còn cách nào khác phải đưa y vào lớp.

Vừa vào cửa cậu nghe có tiếng gậy lộc cộc, một ông lão tầm gần 70 tuổi tiến vào theo, ông đi đứng vẫn nhanh nhẹn lắm, chỉ có điều một chân bị thọt phải chống gậy để đi cho vững vàng. Thẩm Di vừa gỡ cái tay đang luồn vào áo mình của Hà Dịch Tấn ra vừa hỏi:

"Ông là..."

Ông già nhìn theo tay đứa cháu, y mặc kệ thầy phản đối vẫn luồn tay vào mò được một bên vυ' thầy giáo xoa nắn, mặt mày Thẩm Di ửng hồng, ông ho khẽ:

"Ta là ông nội của Dịch Tấn, tới xem cháu nó học hành có quen không. Dạo này nó về nhà trông tươi tỉnh hơn hẳn bình thường."

Hà Dịch Tấn đã vén được một bên áo của Thẩm Di lên, bú chùn chụt cái vυ' như bị nghiện, Thẩm Di xấu hổ kéo áo xuống mà không được, bèn vừa mím môi ưỡn ngực để Hà Dịch Tấn hút vυ', vừa dẫn ông nội của cậu nhóc vào trong.

Như thường lệ các bé khi được đưa tới sẽ được cậu cho ăn bữa sáng, Thẩm Di bị ôm ngồi lên đùi Hà Dịch Tấn, phía bên cạnh còn có ông nội cậu nhóc đang ngồi trông, cậu biết Hà Dịch Tấn nếu không cho chơi vυ' sẽ không chịu ăn, vì uy tín của nhà trẻ, cậu đỏ bừng mặt vén áo lên.

Hà Dịch Tấn hôm nay lại không chịu ăn, Thẩm Di đưa vυ' cho y chơi y cũng không hề hấn gì, cậu đưa lưng về phía ông cụ, hai tay vén áo lên cao, hai bầu vυ' nhỏ xinh run run hồng hồng ưỡn ra, còn xấu hổ muốn chết tự cầm tay của y đặt lên vυ', một bộ dáng mặc người làm nhục. Nhưng Hà Dịch Tấn chỉ vùng vằng ngồi đó, nhất quyết kéo quần ra lộ côn ŧᏂịŧ ngồi ăn vạ trên đất.

"Muốn đút vô lỗ của thầy cơ, sao thầy không cho em làm?!! Muốn vừa chơi vυ' vừa nắc vào cơ"

Thẩm Di nhìn côn ŧᏂịŧ to dài sừng sững đang căng cứng chỉa lên trời, đầu gối muốn nhũn ra. Cậu nhớ tới cảm giác thứ này mài trong huyệt ngày hôm qua, vô thức né đi. Hà Dịch Tấn ôm lấy chân thầy, hai tay luồn vô cái quần ngắn cũn, nhanh chóng tìm thấy cái lỗ huyệt vẫn còn mềm ướt, hai ngón tay quen cửa quen nẻo đâm vào bên trong.

"A~"

Thẩm Di rên lên, cậu nhanh chóng bịt chặt miệng sợ ông cụ phía sau nghe thấy, dùng ánh mắt ướŧ áŧ lườm Hà Dịch Tấn, nộn huyệt hôm qua bị làm rất lâu, thành ruột còn hơi sưng, mềm ướt mẫn cảm vô cùng, hai ngón tay vừa nong vào đã bị nó hút lấy, co rút nịnh nọt, nước da^ʍ tưới ướt đẫm.

Hà Dịch Tấn lại còn không hiểu chuyện, lại bồi thêm một ngón tay thành ba ngón khuấy động thịt mềm bên trong, Thẩm Di run chân nâng người lên tránh né, bị Hà Dịch Tấn ấn eo không cho nhúc nhích.

Ông nội Hà Dịch Tấn gõ gõ gậy lên bàn:

"Nó không chịu ăn cơm à? Thằng nhóc này hư quá, thầy giáo phải khổ với nó nhiều rồi."

Nơi Thẩm Di không nhìn thấy, côn ŧᏂịŧ thô dài nhăn nheo của ông cụ dựng thẳng trong quần, ông cụ đã lâu không xài tới cây côn này, chỉ khi gặp kí©ɧ ŧɧí©ɧ gây nứиɠ cực lớn nó mới cương lên, mà mỗi lần cương sẽ cương rất lâu.

Thẩm Di bị ôm lên cao một chút, Hà Dịch Tấn để nộn huyệt nhắm ngay đỉnh côn ŧᏂịŧ muốn ấn eo thầy để lỗ nhỏ kia ăn vào. Thẩm Di giãy dụa, đùa sao, phía sau là ông nội của y đó, sao y dám...

Hà Dịch Tấn muốn đút vào mấy lần mà cứ trượt, y bực bội nắc mạnh hông lên

"A....vào...đầy quá...aa..."

Như mọi lần, phản kháng của Thẩm Di chỉ như gãi ngứa với y, Hà Dịch Tấn kéo cái quần rộng thùng thình của cậu qua một bên, tự nhiên mà ấn mông Thẩm Di xuống, đến khi cả bờ mông ngồi bẹp lên hai bắp đùi chắc nịch, côn ŧᏂịŧ đâm vào lút cán mới thôi.

Thẩm Di không dám quay lưng lại phía sau, không biết ông cụ đang có biểu cảm gì, Hà Dịch Tấn ăn được vị ngon, chú tâm mà ȶᏂασ vào cái chỗ mà mỗi lần đâm tới, thầy giáo của y sẽ nức nở liên tục, huyệt non xoắn lại liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ của y, thầy bị bắt banh mông ngậm côn ŧᏂịŧ thật to, vặn vẹo kiểu gì cũng không tránh được.

Thầy giáo gầy yếu quần áo xộc xệch ngồi trên đùi một tên ngốc tráng kiện, nửa gò mông trắng bóc lộ ra, mơ hồ thấy được cây côn ŧᏂịŧ đỏ bừng đang ra vào liên tục ở cái lỗ da^ʍ chính giữa, eo thầy liên tục run lên vì kɧoáı ©ảʍ, mỗi lần rút ra đâm vào lại nghe âm thanh bạch bạch lẫn với tiếng nước dâʍ đãиɠ, bắp đùi của cậu trai đều bị nước da^ʍ của thầy làm nhớp nháp. Cảnh tượng da^ʍ uế như thế ai nhìn thấy mà không nứиɠ, ông nội Hà Dịch Tấn cũng không ngoại lệ.

Lão vô tình nghe đứa cháu trai ngây ngốc kể lại việc hϊếp da^ʍ thầy giáo nhà trẻ, còn có cả con trai lão Hà Dụ cũng tham gia. Lão nghe nó nói mỗi ngày tới lớp đều được thầy cho bú √υ', còn được cắm chim vào trong cái lỗ giữa mông thầy nữa, cái lỗ đó mềm vô cùng chặt vô cùng, ngâm vào rồi là không muốn đi ra, nó chỉ muốn ôm thầy xoa nắn rồi cho cái lỗ của thầy ngậm chim nó mãi thôi. Lão chỉ nghe kể thôi mà côn ŧᏂịŧ đã muốn cửng luôn, rất lâu rồi gã mới thấy nứиɠ như thế.

Bây giờ cháu trai lão đang ȶᏂασ thầy giáo say mê, nó đã xé nát cái quần mỏng dính của thầy vứt đi rồi. Đĩ da^ʍ này vậy mà không mặc qυầи ɭóŧ, cả ngày chỉ mặc mỗi mấy thứ quần áo lẳиɠ ɭơ đó. Lúc nãy vừa vào cửa lão đã chửi thề trong lòng rồi, cái áo ba lỗ rộng thùng thình như thế, đầu ngực hồng hồng đỉnh vải áo lên cao, thậm chí chẳng cần vén áo lên cũng có thể chính xác mυ'ŧ lấy đầṳ ѵú. Còn cái quần lưới màu đen kia, chẳng khác nào để người khác tùy thời tùy ý vén qua là có thể ȶᏂασ vào. Hai cái múi mông kia sao mà trắng thế, núng nính thế, hai tay thằng cháu ôm mà không xuể, chỉ là lên xuống va chạm vào cơ đùi của thằng cháu mà đã hiện ra mấy dấu hồng hồng.

Lão lập cập bước tới, Thẩm Di đang bị ȶᏂασ mê mang, khoé mắt toàn là nước mắt, không để ý thấy một đôi tay nhăn nheo đang luồn ra phía trước chộp lấy hai bầu ngực sữa, vừa nắn vừa vò đầṳ ѵú. Cơn tê dại tập kích, Thẩm Di hổn hển thở dốc, cái eo xoay như rắn, cong lưng bắn chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ mỏng manh lên bụng của Hà Dịch Tấn.

Bỗng nhiên eo bị nhấc lên chuyển thành tư thế quỳ bò, côn ŧᏂịŧ còn đang cứng ngắc cũng trượt ra, Thẩm Di ngắc ngứ không hiểu, ngay sau đó một cây côn ŧᏂịŧ không hề thua kém về độ thô liền thay thế nắc vào.

Hà Dịch Tấn vẫn còn ngồi trước mặt, vậy thì ai...

"A...sâu quá..."

Thẩm Di bị thúc mạnh liên tục, nhìn xuống bàn tay nhăn nheo đang vò vυ' mình liền biết là ai đang ȶᏂασ mình, cậu chưa kịp phản đối thì Hà Dịch Tấn bất mãn vì bị ông nội tranh giành, bóp miệng cậu đút côn ŧᏂịŧ vào bắt cậu bú.

Các bé nhỏ xung quanh đã quen với tiết mục đút thuốc này, vừa ăn cơm vừa nhìn, Thẩm Di xấu hổ nhắm mắt lại, cảm nhận rõ ràng từng đường gân thịt nhăn nheo của côn ŧᏂịŧ mài qua thành ruột, mau lẹ tìm ra điểm da^ʍ rồi cứ thế thúc vào liên tục.

Tiếng nức nở bị côn ŧᏂịŧ chặn lại, cậu đang bị một ông lão đáng tuổi ông nội mình ȶᏂασ khóc. Lão kéo hai múi mông cậu ra để nhìn rõ cái mép lỗ ướt đẫm bị lôиɠ ʍυ và hai hòn dái dập vào đỏ bừng, cái lỗ này hút sướиɠ quá, cái mặt già của lão giãn ra, thở dốc cày cấy, dường như dồn nén hết tinh lực cho lần ȶᏂασ này. Thằng cháu lão đẩy đưa mấy cái trong miệng thầy thì bắn, thầy giáo bị ép nuốt phần lớn, còn một ít văng ra dính bên mép môi.

Mấy bé nhỏ đã ăn xong, ngoan ngoãn thu dọn bát đũa lại, sau đó chăm chú nhìn thầy giáo, chờ thầy phân công nhiệm vụ tiếp theo, thế nhưng thầy giáo bây giờ đang được một cụ ông đút thuốc. Mấy bé thấy thầy khóc thút thít, chắc lại đau lắm, không dám làm phiền thầy, mấy bé chỉ lo vì chỗ đút thuốc nước thuốc chảy ra nhiều quá, không biết có còn hiệu quả không.

Lão cũng già rồi, thể lực không bằng người trẻ, tuy lão còn cứng nhưng đã thấm mệt, lại mê luyến cái lỗ mềm ướt cùng thân thể ngon lành mượt mà này. Lão kêu thằng cháu Hà Dịch Tấn tới, lưu luyến rút côn ŧᏂịŧ ra, bảo nó ôm thầy giáo tới ngồi lên bập bênh.

Hà Dịch Tấn ngồi một đầu, lão và Thẩm Di ngồi một đầu, Thẩm Di ngồi áp vào ngực lão, huyệt non chẳng trống rỗng được bao lâu đã được lấp đầy trở lại. Sợ hai bên không đều nhau, ông lão gọi mấy đứa trẻ đến bảo giúp thầy bôi thuốc, Hà Dịch Tấn bất mãn ôm thêm một đứa nhóc 5 tuổi, bắt đầu bập bênh. Thằng bé thấy mình giúp được thầy thì vui lắm, cứ hối thúc Hà Dịch Tấn mau mau bập bêng mạnh vào.

"Không...sâu quá...ư...đừng mà..."

Mỗi lần bập bênh di chuyển, côn ŧᏂịŧ lại chẳng tốn sức mà đi vào thật sâu, lỗ nhỏ tham lam thi nhau hút vào, lúc côn ŧᏂịŧ rời ra thì lưu luyến không buông, hút đến da đầu lão đều run lên. Lão để tay Thẩm Di giữ bập bênh, còn mình vùi đầu vào cổ Thẩm Di hun hít, hai cái tay ôm lấy hai vυ' mân mê, véo đến hai đầṳ ѵú sưng to như hai quả anh đào chín mọng.

Hà Dịch Tấn nhìn thầy giáo bên kia cúi đầu rêи ɾỉ ẫn nhẫn, hai cái chân thon dài run rẩy vắt qua, dường như mỗi lần bập bênh hạ xuống đều cố nhón lên để tách mông ra khỏi côn ŧᏂịŧ ông nội một chút, nhưng rồi cũng bị trọng lực kéo xuống, ép nuốt côn ŧᏂịŧ càng sâu. Dường như đâm trúng nơi nào đó khiến thầy vừa sướиɠ vừa sợ, động tác né tránh trông như đang cố tình ưỡn mông đòi thêm.

Ngay khi ông nội vừa bắn, Hà Dịch Tấn thân dưới trần trụi đã vội vọt qua cướp thầy giáo ra khỏi tay ông, cậu ta gấp gáp nâng một chân Thẩm Di gác lên bàn ăn gần đó, cái huyệt đỏ rục ngon miệng lộ ra. Mấy bé thấy thế liền la lên:

"Hôm qua ba anh bảo lỗ của thấy đỏ với ướt như thế này là thoa đủ thuốc rồi mà, anh đừng thoa nữa."

Hà Dịch Tấn nứиɠ đến muốn nghẹn, nó đè tay Thẩm Di xuống bàn, thông thạo nhấp côn ŧᏂịŧ vào huyệt non. Bập bẹ biện minh:

"Bệnh của thầy nặng thêm rồi, phải bôi thêm thuốc, phải bôi càng nhiều càng tốt."

Thẩm Di xấu hổ chết mất, nộn huyệt tê dại nóng bừng nhưng vẫn quen thuộc ăn cả cây côn ŧᏂịŧ không chừa một khe hở nào. Hà Dịch Tấn cũng chẳng quản tụi nhỏ tin hay không, hấp tấp tiến lui trong cái lỗ tiêu hồn kia. Thẩm Di không ngăn được bản năng của cơ thể, âm thanh rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ cứ thế tràn ra, hoà cùng tiếng lép nhép không ngớt.

"Này, mυ'ŧ vào."

Côn ŧᏂịŧ nhăn nheo vẫn còn ướt đẫm dâʍ ɖị©ɧ vỗ vỗ lên má, Thẩm Di rưng rưng ngước mắt, ông cụ đã lại cứng, lỗ sau bị đứa cháu hưởng dụng, chỉ có thể nhét vào lỗ trước. Nhìn cánh môi còn hơn sưng đỏ, lão nghĩ thầm cái miệng da^ʍ này chắc cũng không tệ.

Thẩm Di run rẩy vươn đầu lưỡi ra liếʍ lên qυყ đầυ, cậu biết rằng hôm nay vẫn còn bị đút thuốc lâu lắm...

Tối đó cuối cùng khoản tiền thù lao cho nhiệm vụ thứ 3 cũng tới. Cả nhà ba người đều vui vẻ trải qua cuộc sống tốt hơn trước kia.