Cuộc Thi Biến Thái

Chương 5: Nhờ bạn học đến Thao mình, bị Thao trước mặt hàng xóm, tối đó bị người mê gian

Còn hơn tuần nữa sẽ tới ngày thi chính thức, chú Tư có công chuyện ở quê nên đã về nhà, anh trai lo lắng không có người ȶᏂασ cậu thường xuyên nên đã gọi điện nhờ trường giúp đỡ. Lúc này lại đúng lúc Lạc Tề đang rất rảnh rỗi, hắn nghe tin thì hí hửng lần theo địa chỉ tới nhà. Mạc Xuyên vô cùng vô cùng không thích gã nhưng chẳng biết làm sao, đành mở cửa. Vừa vào cửa gã đã nhào tới, xoa nắn cả người Mạc Xuyên một thể cho đã ghiền. Mạc Xuyên cảm thấy như mình bị xoa ra thành nước, cả người mềm oặt mặc người xâm phạm. Lạc Tề sờ mó hôn hít nứиɠ cả lên, côn ŧᏂịŧ mập mạp cứng ngắc chỉa ra thành một cục to ụ dưới háng. Mạc Xuyên rưng rưng nằm sấp lên bàn trà, một chân bị Lạc Tề nắm lấy gấp ngang góc 90 gác lên bàn, cả cái lỗ huyệt mềm sục ngon miệng cứ thế lồ lộ trước cặp mắt da^ʍ ô của gã. Lạc Tề gấp đến rối tung lên, hắn vội vã mở khoá quần, cọ cũng không thèm cọ nắc thẳng côn ŧᏂịŧ vào lút cán!

"A...ha..."

Mạc Xuyên uốn éo vòng eo nhỏ, hơi thở như nghẹn lại, phần đầu nấm thật sự rất to, nong lỗ da^ʍ ra đến cực hạn, cọ đến từng mm mẫn cảm trong thành huyệt, đầu khấc thúc thẳng vào điểm da^ʍ, ngón chân cậu co quắp lại thở hổn hển. Lạc Tề banh cánh mông cậu ra chen côn ŧᏂịŧ đến tận gốc, khi chỉ chừa lại hai hòn bi ở bên ngoài thì thả tay ra, hai cánh mông đầy thịt khép lại ôm khít lấy côn ŧᏂịŧ, trông da^ʍ không chịu nổi. Mạc Xuyên cảm thấy lông mao của gã cọ kẽ mông cậu vừa tê vừa ngứa. Gã thẳng lưng thúc vào, lúc đầu là ma sát tê dại, sau đó nước da^ʍ túa ra nghe òm ọp, Mạc Xuyên xấu hổ đến cả người đỏ bừng.

Lạc Tề mỗi lần nắc vào, cái bụng mỡ cũng đánh vào mông Mạc Xuyên, cậu bị thúc đến muốn bay lên, ê a rêи ɾỉ. Nếu như không phải hai tay bị gã khoá lại hai bên người, Mạc Xuyên sẽ lắc người né ra một chút, côn ŧᏂịŧ đâm sâu quá rồi, Mạc Xuyên cứ sợ lần sau nhấp vào cả người cậu sẽ bị xuyên thủng mất. Kɧoáı ©ảʍ đánh sợ này khiến cậu vừa thích vừa sợ hãi, khoé mắt cũng đỏ lên.

"Sâu quá...ư... Lạc Tề...xin cậu....chậm thôi...côn ŧᏂịŧ đâm thủng tôi mất....ưm ha..."

Lạc Tề mân mê cái mông vểnh mỗi lần thúc tới là thịt sóng sánh rung lên của cậu, xách nốt cổ chân kia gác lên bàn, dùng tư thế đại hán đẩy xe bò nắm cẳng chân cậu nắc tới. Tay Mạc Xuyên được thả ra, cậu quờ quạng nắm lấy cạnh bàn muốn tránh thoát, nhích người được một chút lại bị kéo trở về, lỗ da^ʍ mở rộng lại bị ép ăn trọn côn ŧᏂịŧ!

"Huhu...đừng đâm vào chỗ...đó....chịu không nổi...ư hức!"

Lạc Tề đánh bậy đánh bạ, gã thấy sướиɠ là được, lấy giọng của thầy hiệu trưởng ra đe doạ:

"Chỗ nào càng da^ʍ thì càng phải đâm càng nhiều, nếu vào thi người ta đâm trúng chỗ đó thì cậu sẽ dâʍ đãиɠ phun nước rồi không làm được hay sao? Nói! Chỗ đó có sướиɠ không?"

Mạc Xuyên run rẩy vòng eo, đầu óc nhão ra như tương hồ nghe gã đe doạ thì giật mình đôi chút, sợ tới khóc lên:

"Chỗ đó là da^ʍ nhất rồi...ưʍ...xin cậu đâm vào chỗ đó...sướиɠ lắm, chỗ đó sướиɠ lắm....ư...ha...phải...phải đâm nhiều mới quen...sướиɠ quá chẳng nghĩ được gì hết...aa..."

Lạc Tề rút côn ŧᏂịŧ ra, kéo cậu ngồi quỳ trên bàn, chỉ để cái mông chu ra ngoài khoảng không, khi cậu tưởng như mình chới với sắp ngã thì gã lại hẩy mông thúc côn ŧᏂịŧ vào ȶᏂασ cậu, cả người Mạc Xuyên như đóng đinh lên côn ŧᏂịŧ, nếu không có nó cậu sẽ rơi xuống mất. Cậu dựa người vào thân hình đầy mỡ của Lạc Tề, cố gắng nuốt côn ŧᏂịŧ càng sâu để không ngã về phía sau. Lạc Tề cắn cắn cổ cậu, tay thì mò hai quả vυ' bé xinh, chỉ riêng côn ŧᏂịŧ phía trước bị bỏ không, cuộc thi quy định phải cao trào bằng lỗ huyệt, côn ŧᏂịŧ đáng thương không được động vào.

Lúc Mạc Xuyên cảm thấy mình bị ȶᏂασ sắp bắn thì đột nhiên chuông cửa kêu vang, cậu chớp chớp khoé mi ẩm ướt, chống tay xuống bàn muốn xuống xem là ai tới, nhưng chân cậu vốn không còn sức, vừa nhổm người dậy đã lại run rẩy ngồi xuống ăn trọn côn ŧᏂịŧ, Lạc Tề cùng lúc thúc lên, Mạc Xuyên rên lên một tiếng, khóc nói:

"Cậu...cậu ra xem...là ai...a...aa...dừng lại một chút...cách âm không tốt...sẽ nghe thấy...ư...hức..."

Lạc Tề đang sướиɠ như trên mây, làm sao nhấc côn ŧᏂịŧ khỏi cái lỗ ướt mềm này được, hắn bế Mạc Xuyên lên như tư thế cho trẻ đi tè, vừa đi vừa nắc ôm cậu ra cửa. Mạc Xuyên mím môi thở dốc, càng về cửa cách âm càng kém, cậu sợ ai đó nghe thấy được, qua camera an ninh, cậu thấy là chú Thục hàng xóm đang cầm theo một thùng hàng.

"Mạc Xuyên ở nhà phải không, nhà cháu có đồ giao nhận này."

Mạc Xuyên vừa định trả lời thì Lạc Tề đã thả cậu quỳ sấp như cɧó ©áϊ dưới đất, nhấp mạnh vào, côn ŧᏂịŧ Mạc Xuyên đung đưa căng cứng, cậu sắp bắn, Mạc Xuyên cắn nắm tay trong miệng, cầu xin:

"Đừng mà...aaaa....ưʍ...sẽ bị nghe thấy..."

Lạc Tề đành thả chậm tốc độ, Mạc Xuyên nghẹn ngào hít sâu rồi mới nói vọng ra:

"Chú...ưʍ...chú để ở cửa cho cháu là được."

"Đồ trong này được đánh dấu rất quan trọng, cháu ra lấy đi, chú sợ lỡ mất thì không chịu nổi trách nhiệm."

Mạc Xuyên ngoái ra sau nhìn Lạc Tề, hắn đã nhẫn đến hơi bực mình, nhưng cũng không biết làm sao, đành tạm rút côn ŧᏂịŧ ra. Mạc Xuyên kéo lại váy ngủ, bủn rủn tay chân đứng dậy, nước da^ʍ ấp nhớp chảy xuống hai bên đùi. Mạc Xuyên vỗ vỗ mặt cho trông bớt nứиɠ, hé cửa ra.

Gã hàng xóm vừa thấy khuôn mặt mơ màng của cậu ló ra là biết ngay vừa có chuyện gì, Mạc Xuyên sợ dấu vết trên người quá lộ liễu nên chỉ mở hé cửa ra, đưa tay nhận lấy thùng đồ. Nhưng khi cậu muốn lấy vào thì bị chú Thục giữ lại, bảo cậu ký nhận rồi mới được lấy.

Mạc Xuyên cầm bút, định ký thì bỗng run tay, xẹt một đường mực dài trên bill. Cậu run run giữ bút trong tay, đầu cúi thấp.

Thì ra Lạc Tề đợi lâu quá không chịu được, đã vén váy cậu lên ȶᏂασ vào từ phía sau.

May là Mạc Xuyên mở hé cửa rất nhỏ, người bên ngoài không thấy được gì bên trong. Cậu sợ đến thắt chặt nộn huyệt, cố chu cái mông ra sau để Lạc Tề ȶᏂασ cho dễ dàng. Bả vai cậu bị nhấp đến hơi rung, cậu cố gắng ký xong tên, cắn môi nuốt tiếng thở dốc vào trong.

Rốt cuộc cậu vẫn làm rơi bút, vì Lạc Tề vừa cà mạnh vào điểm da^ʍ, côn ŧᏂịŧ của cậu lập tức bắn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ hơi loãng bị tà váy ngăn lại. Mạc Xuyên quỳ xuống nhặt bút, nhếch mông cao cao càng dễ cho Lạc Tề nắc côn ŧᏂịŧ vào. Mạc Xuyên run run đứng dậy, ôm lấy hộp quà, hốc mắt đỏ bừng chào:

"Cảm ơn chú...cháu vào nhà...ha...ư...đây ạ."

Gã hàng xóm nhìn người cậu rung rung cùng hơi thở nặng nề của cậu, cây côn trong quần lập tức cứng lên. Gã nhớ chú Tư của Mạc Xuyên đã về quê rồi mà, ai lại to gan dám ȶᏂασ Mạc Xuyên ngay trước mắt gã thế này. Thế nhưng gã không làm gì được, chỉ đành mơ hồ thấy một bàn tay nắm eo Mạc Xuyên kéo vào rồi đóng cửa lại. Bên trong mơ hồ vọng ra tiếng giao cấu bạch bạch kèm tiếng nước nhớp nháp.

Gã quyết định phải nhanh chóng ra tay, côn ŧᏂịŧ gã sắp cứng tới nổ tung rồi.

Lạc Tề chỉ rảnh buổi chiều, tối gã phải về nhà. Mạc Xuyên bị gã ȶᏂασ từ phòng khách ra tới ban công, chân muốn nhũn ra. Sau khi gã về, cậu uống tinh chất dinh dưỡng xong thì nằm bẹp trên giường, mơ màng chìm vào giấc ngủ từ sớm. Định bụng chiều mai Lạc Tề tới sẽ tìm vài bài tập nâng cao để làm.

Cậu không biết lúc cậu vừa ngủ, gã hàng xóm đã nhảy qua ban công nhà cậu, Mạc Xuyên ngây thơ không khoá cửa ban công, gã dễ dàng đi vào phòng ngủ. Mạc Xuyên đang ôm gối ngủ say sưa, một chân gác lên gối, váy hất lên đến eo, cả cái mông trần trắng nõn cứ thế hướng ra cửa.

Gã rút trong túi ra một ống thuốc nhỏ, mở nắp đưa nó lên mũi Mạc Xuyên, sau khi chắc chắn cậu đã hít vào rồi, gã liền xốc Mạc Xuyên nằm ngửa ra. Gã đã tưởng tượng cảnh này hàng trăm lần, gã kéo váy cậu trượt xuống vυ', nắm cổ chân cậu kéo ra, si mê ngắm côn ŧᏂịŧ nhạt màu xinh xắn và lỗ da^ʍ bị ȶᏂασ mềm nằm ẩn phía dưới.

Gã không chần chừ nữa, lôi côn ŧᏂịŧ ra, nâng chân cậu lên cao, quẹt quẹt ở cửa động vài nhát rồi ȶᏂασ vào.

Mạc Xuyên trong lúc mơ màng ưm lên một tiếng, mày nhíu lại, môi hơi hé ra. Gã bị cái lỗ của cậu mυ'ŧ đến sống lưng tê rần, hít một hơi rồi bắt đầu nhịp nhàng nắc.

Lúc đầu Mạc Xuyên cứ nghĩ mình mơ, nhưng rồi cảm giác tê dại tiêu hồn này quá thật rồi, cậu hé miệng thở dốc. Gã thấy thế cúi xuống hút lấy cái lưỡi lộ ra của cậu, hút vào, nhấm nuốt đôi môi và cái lưỡi non mềm. Hai tay không nhàn rỗi ôm thốc mông cậu bế lên ép sát vào háng gã để gã dễ ȶᏂασ. Mạc Xuyên bị ȶᏂασ đến eo run rẩy, lại còn bị hôn đến ngạt, mơ màng tỉnh dậy.

Sau khi thấy có người đang nằm sấp lên người mình giữa đêm khuya, côn ŧᏂịŧ người đó còn đang chôn ngập trong lỗ nhỏ của mình. Mạc Xuyên sợ đến khóc nấc, muốn lắc người né tránh thì lại thấy toàn thân không có chút sức lực nào.

Tay Mạc Xuyên vô lực bấu lên bờ vai to như gấu của gã ta, nức nở:

"Ông là ai?...ha...ư...a...đồ cưỡиɠ ɠiαи...aaa...."

Gã hàng xóm còn đang nhấp nháp hai đầṳ ѵú của cậu, gã cũng không ngại cậu biết, ngẩng đầu lên.

"Là...là chú...ư...chú Thục..."

Mạc Xuyên đánh vào vai gã như gãi ngứa, gã bế thốc cậu thành tư thế quan âm toạ lên, thấy Mạc Xuyên vẫm cố gắng vùng vẫy vô ích, gã kéo eo cậu vọt thẳng côn ŧᏂịŧ vào trong. Tư thế ngồi làm côn ŧᏂịŧ đi vào cực kỳ sâu, Mạc Xuyên há miệng rêи ɾỉ, không còn sức vùng vẫy gì nữa.

Gã hàng xóm đã cho cậu hít một loại thuốc làm tay chân vô lực nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh. Bây giờ gã muốn cưỡиɠ ɧϊếp cậu thế nào cũng được, cậu không thể phản kháng.

Mạc Xuyên chìm trong sự nhục nhã bị hϊếp da^ʍ, lỗ nhỏ quen thuộc với việc hầu hạ côn ŧᏂịŧ đàn ông, vẫn cắn nuốt rất nhiệt tình. Nước da^ʍ cũng tưới rất đầy đủ, cậu vừa thấy thẹn vừa thấy sướиɠ, thậm chí nộn huyệt càng mềm càng nóng hơn mọi ngày. Gã hàng xóm càng chơi càng sướиɠ, ôm xốc cậu lên vừa hôn hít vừa nắc. Mạc Xuyên nén tiếng da^ʍ kêu mất mặc, nhẫn nhịn nức nở những tiếng nhỏ như mèo kêu, không biết rằng càng như thế gã lại càng muốn ȶᏂασ chết cậu luôn.

Giữa chững gã nghĩ ra gì đó, để cậu nằm ra giường ȶᏂασ vào, Mạc Xuyên chớp mắt để đánh tan nước mắt còn đọng, thấy gã rút ra một cái máy quay nhỏ, đang quay cận cảnh côn ŧᏂịŧ banh cái lỗ da^ʍ ra đυ.c vào.

Mạc Xuyên đưa tay lên che mặt, nức nở:

"Ưʍ...ha...đừng quay mà...đừng quay tôi bị ȶᏂασ mà...ưʍ..."

Gã kéo tay cậu ra, quay từ trên xuống dưới một lượt, nhất là cái chỗ giao hợp quay vô cùng kỹ, gã vừa quay vừa nắc mạnh, vô cùng hưởng thụ thấy Mạc Xuyên nức nở rêи ɾỉ, đe doạ:

"Sau này lúc chú muốn ȶᏂασ thì phải đưa chú ȶᏂασ, nếu không ai cũng sẽ biết cháu dâʍ đãиɠ đòi ȶᏂασ ra làm sao, nghe chưa?"

Mạc Xuyên đang bị côn ŧᏂịŧ thúc đến cả người rung động, khoé miệng cậu tràn ra nước miếng, mắt cậu cũng ẩm ướt, đau khổ gật đầu.