Editor: Dĩm
Nhưng nam nhân trừ bỏ không sinh được con cái, còn không cách nào an ủi được khí tức bạo loạn. Tuy nam nhân có thể cùng xây dựng gia đình nhưng vẫn là cần nữ nhân, vì thế, tỉ lệ nam nhân yêu đương giảm đi không ít.
Đương nhiên, an ủi khí tức không cần thiết phải lên giường, nhưng trong quá trình thân mật, cũng khó tránh việc phát sinh ra chuyện gì đó.
Nhưng mà.... lên giường mới là biện pháp có hiệu quả nhất.
Đối với những nam nhân bình thường mà nói, tìm nữ nhân rồi lại ở cạnh nam nhân thường là không thực tế. Nhưng với những nam nhân như nguyên soái đế quốc, dù cho hắn thật sự thích nam nhân, nữ nhân muốn bò lên giường hắn cũng có thể bài xuất tinh vực đế quốc.
Vào lúc Thời Quang đang miên man suy nghĩ, Mộ Phỉ Nhiên lại tiếp tục nói: “Cho nên, mặc kệ là tiết mục gì, gợi lên được du͙© vọиɠ của nam nhân, mới là cần thiết nhất.” Nói rồi, hắn bắt lấy trang phục của Thời Quang.
“Anh muốn làm gì?” Thời Quang vội vàng bảo vệ quần áo của mình.
“Cô mặc thành như vậy, nam nhân không có chút hứng thú nào, ai sẽ thao cô!”
“Anh... anh đừng kéo.” Thời Quang đỏ mặt “Tôi tự mình tới.”
Mộ Phỉ Nhiên nhướng mày, chậm rãi buông lỏng tay nhìn Thời Quang.
Thời Quang hơi mím môi, cô mặc quần áo dài tay, tuy không quá rộng, nhưng cũng không quá ôm sát, không lộ ra được dáng người. Nhưng... nếu đúng như Mộ Phỉ Nhiên nói, cô đúng là không thể mặc như vậy.
Tuy không có thói quen này, nhưng Thời Quang vẫn cúi xuống, xé đi phẩn vải ở hai bên đùi, lập tức quần dài liền biến thành quần đùi, lộ ra đôi chân thon dài, trắng muốt của cô.
Thực tế, Thời Quang không quá cao, nhưng tỉ lệ cơ thể lại vô cùng đẹp, chân dài, eo thon, ngực không lớn cũng chẳng nhỏ, tuy không quá bình thường, nhưng cũng không đem lại cảm giác thô tục.
Sau khi xé quần xong, Thời Quang lại xé đi phần vải bên vai trái, sau đó kéo cổ áo xuống, lộ ra bờ vai trần, lại buộc vạt áo vào bên hông, nháy mắt, bộ trang phục nhảy của cô đã đẹp lên vài phần.
Ánh mắt Mộ Phỉ Nhiên nhìn Thời Quang khẽ lóe sáng, hắn không thể không thừa nhận, thân thể Thời Quang thực sự rất đẹp.
Thời Quang đứng trước gương, chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu chỉ có hai chữ “Du͙© vọиɠ.” Cô không khỏi nghĩ tới ngày trốn trong ngăn tủ cùng với Phàn Tử Hào. Chỉ một suy nghĩ đó, mặt cũng đều đã đỏ lên.
Không chỉ vậy, cô còn nhớ lại mọi chi tiết của ngày hôm đó, bao gồm lúc mà đồ vật kia của Phàn Tử Hào chạm vào cô, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, tiểu huyệt của cô liền bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, một dòng nước nóng rực chậm rãi chảy ra.
Chính là lúc này! Thời Quang đột nhiên mở mắt, hai con mắt ngập nước long lanh, trên mặt tựa hồ chứa đựng nhiều điều, nhưng nhìn kỹ thì cái gì cũng không có.
Âm nhạc vang lên, Thời Quang lần nữa nhảy múa, nhưng lần này cùng những lần trước không hề giống nhau, Thời Quang cũng không biết là khác ở điểm nào, chính là...tiểu huyệt của cô rất ngứa, giống như mong chờ điều gì đó.
Thời Quang không kiềm được lại nghĩ về Phàn Tử Hào, nghĩ tới nụ hôn cuối cùng, sau khi hắn ôm cô, chạm vào cô, nụ hôn đó như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
“Ha...”, Khúc nhạc kết thúc, Thời Quang cúi đầu thở dốc, trên trán ướt đẫm mồ hôi. Những lần trước nhảy có kịch liệt cũng không như vậy, lần này chính là...
Đôi mắt Mộ Phỉ Nhiên nhìn Thời Quang chậm rãi nheo lại, trên thực tế trước khi nhìn Thời Quang biểu hiện, hắn đã tính đến việc từ bỏ kế hoạch, dù sao nữ nhân như vậy cũng không thể lọt vào mắt Long Tuy Viễn, chính là vào thời điểm kết thúc, hắn lại thay đổi quyết định.
Hắn dập tắt tàn thuốc, bước đến bên cạnh Thời Quang, một tay đem cô đè lên gương, một tay gắt gao áp cô xuống dưới thân, còn chưa đủ...Trình độ này còn lâu mới đạt tới yêu cầu!