Ai Không Thích Mấy Tiểu Mỹ Nhân Ngây Thơ Đâu

Quyển 6 - Chương 5: Không nhịn được nữa

"Cậu ta nói gì với em?"

Đoạn Thừa Tùng kéo Giang Khương qua, nhìn thanh niên rõ ràng đang thất thần, có chút chua chua hỏi.

Giang Cuồng vừa nói xong với Giang Khương liền rời đi, lúc này người trong nhà ăn cũng thực tò mò, một đám đều như có như không nhìn về phía bên này.

Giang Khương chớp chớp mắt, vẫn còn cảm giác ẩm ướt trên vành tai.

Cậu cúi đầu à một tiếng, mơ hồ nói: "Không, không thể nói."

Sau đó lại cầm đũa lên, gắp một ít thức ăn cho vào miệng.

Tựa như đang nói với Đoạn Thừa Tùng, xem này, miệng của tôi bị chặn rồi, làm sao có thể trả lời câu hỏi của anh nha?

Đoạn Thừa Tùng thấy cậu không muốn nói cũng không ép, yên lặng cầm đũa lên, bắt đầu dọn sạch thức ăn còn sót lại trên đĩa của Giang Khương.

Đối phương bộ dạng như vậy lại khiến Giang Khương có chút hoảng.

Sự thật đã chứng minh linh cảm của Giang Khương là chính xác.

Sau bữa sáng là giờ làm việc. Cậu và Đoạn Thừa Tùng đi theo nhóm người đến mỏ đá, mỗi người được phát cho cuộc xẻng.

Người đàn ông hoàn toàn không để ý đến những công cụ đó, trực tiếp kéo cậu đến một góc, để cậu dựa vào tường mà hôn.

Thanh niên da trắng như sữa bị gặm đến ửng hồng, ngọn tóc hơi cuộn lên, cái nhẹ nhàng thở dốc, nói:

"Đừng, đừng cắn mà."

Đoạn Thừa Tùng đem hai chân Giang Khương vòng qua eo mình, một tay nhẹ nhàng đỡ lấy vai cậu, không ngừng hôn lên làn da đối phương, từ vai đến hai điểm hồng nhạt, để lại những dấu vết ái muội khiến bất cứ ai cũng phải giật mình.

Người đàn ông dựa vào hõm vai chàng trai, đầu lưỡi liếʍ xương quai xanh mê người, nói:

"Khương Khương mới sinh sao? Trên người còn có mùi sữa?"

Anh ngẩng đầu nhìn người thanh niên hai mắt có chút mê man, bộ đồng phục tù nhân lộ ra gần hết bờ vai trắng nõn, khẽ cười vài tiếng, vỗ vỗ hai chân thon dài đang kẹp chặt bên hông mình, ra vẻ lưu manh nói:

"Ông đây đúng là nhịn không nổi nữa."

Giang Khương bị hôn đến quá mức hung hăng, trong mắt rưng rưng nước mắt, lầm bầm nói: "Anh sao lại như vậy... Hiện tại đang ở bên ngoài nha..."

Nhưng người đàn ông đang ôm lấy cậu lúc này lại giống như một con chó, không biết thỏa mãn mà gặm cắn môi, cổ, ngực của cậu, còn hung ác nói:

“Ông đây chính là biếи ŧɦái như vậy, trong đầu toàn là những thứ này... Không thể chờ được nữa, đợi nữa, chắc chắn sẽ phát điên."

Có trời mới biết tối hôm qua anh đã phí bao nhiều công sức, mới không đem bảo bối đã mất mới tìm lại được đè ở trên giường hung hăng mà thao. Tốt nhất là đem người thao hỏng, thao đến cả người run rẩy, dâʍ ŧᏂủy̠ từng đợt không ngừng chảy ra, thậm chí không khống chế được mà phun nướ© ŧıểυ. Mỗi ngày chỉ có thể nằm ở trên giường mở rộng hai chân, đón nhận côn ŧᏂịŧ của anh là tốt nhất.

Đoạn Thừa Tùng thở hổn hển, một bên để lại những vết đỏ trên cơ thể trắng nõn, một bên tay run run cởϊ qυầи Giang Khương ra, để lộ ra hai chân thon dài trắng nõn.

Anh tùy ý ném cái qυầи ɭóŧ vào bụi cỏ bên cạnh, Giang Khương nằm ghé vào bờ vai rộng lớn của đối phương, nhẹ giọng mắng:

“Anh ném như vậy, lát nữa em mặc cái gì đây?"

Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng ở trong tay đã trở nên cứng ngắc, Đoạn Thừa Tùng đem qυყ đầυ to lớn để ở miệng hậu huyệt, mày mắt hoàn toàn bị du͙© vọиɠ bao phủ, nói:

"Vậy thì không cần mặc."

Hậu huyệt còn có chút chặt, qυყ đầυ Đoạn Thừa Tùng hơi tiến vào bên trong, Giang Khương liền hít sâu một hơi giống như mèo con cào loạn lên lưng của anh. Đoạn Thừa Tùng bị cào đến cả người bốc hỏa, hai mắt đỏ ngầu, nhưng chính là bị kẹt không thể tiến vào được.

Giang Khương bị côn ŧᏂịŧ lớn làm đau đến chảy nước mắt, tức giận cắn bả vai của anh, vừa cào cào lưng anh vừa nói:

"Anh thật ngu ngốc, dùng ngón tay đi, dùng ngón tay đút vào trước, đợi nước chảy ra rồi mới đút vào..."

Mặt cậu đỏ bừng vừa nói vừa thút thít, ngón tay mảnh khảnh thô ráp đầy vết chai sần của người đàn ông tiến vào trong cơ thể, khiến cậu run rẩy kêu lên một tiếng.

Đoạn Thừa Tùng vừa dùng ngón tay khuếch trương, vừa ghen tị hỏi: "Khương Khương làm sao biết rõ như vậy? Là đã cùng Mẫn Lâm làm chuyện này sao?"

Giang Khương không nghĩ tới ngón tay của Đoạn Thừa Tùng lại có nhiều vết chai như vậy, vừa dày vừa cứng, ma sát khiến cúc huyệt ngứa ngáy, trong cơ thể càng ngày càng cảm thấy trống rỗng, khiến cậu không khỏi căng thẳng hai chân, giống như một con thú nhỏ mỏng manh không chịu được mưa gió.