Cường Công Biến Dâm Thụ

Chương 8

Cuối cùng cũng đến cuối tuần, Trương Thạc liền gấp không chờ nổi mà sáng sớm đã vội chạy đến bệnh viện.

"Bác sĩ, báo cáo xét nghiệm của tôi thế nào? Kết quả ra sao?"

Bác sĩ lấy giấy xét nghiệm đưa cho Trương Thạc: "Cậu xem trước đi."

Trương Thạc vội vàng cầm lấy giấy xét nghiệm, ở trên viết ra từng mục chỉ tiêu, một đống lớn danh từ chuyên nghiệp trên giấy hắn xem không hiểu, nhưng một đám chữ "Bình thường" dũng mãnh chạy vào đầu hắn.

"Toàn bộ chỉ tiêu bình thường?" Trương Thạc hoang mang ngẩng đầu nhìn bác sĩ.

"Không sai, từ kết quả xét nghiệm cho thấy trực tràng cậu rất khỏe mạnh, dịch ruột phân bố ra cũng không kiểm tra đo lường ra bất luận cái gì khác thường." Bác sĩ giải thích nói: "Thực xin lỗi, cậu Trương, không giúp gì được cho cậu."

"Như vậy à..." Trương Thạc rũ mắt, trên mặt toát ra mất mát rõ ràng.

Bác sĩ nhìn hắn, mím môi, tựa hồ có chút do dự, trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Nhưng, cậu Trương, tôi... Có một phỏng đoán, muốn cùng cậu nói một chút, đây chỉ là phỏng đoán chủ quan của tôi, trên y học chưa có căn cứ chắc chắn..."

"Không sao, anh nói đi, dù sao bây giờ tôi cũng không biết phải làm thế nào."

"Là thế này, lần trước tôi kiểm tra cho cậu, cậu... Cậu nơi đó vừa vặn ngứa..." Ngày thường xem bệnh cho người khác, loại từ ngữ như hậu môn này đó bác sĩ thuận miệng liền có thể nói ra, anh là bác sĩ chuyên nghiệp, tự nhiên là đứng ở góc độ chuyên nghiệp mà khám bệnh, không mang theo bất kì ý vị nào khác, nhưng đối diện với người đã làʍ t̠ìиɦ với anh - Trương Thạc, bác sĩ không biết vì sao có chút xấu hổ.

Trương Thạc không khỏi nghĩ tới ngày đó bị bác sĩ hung ác đỉnh lộng, mãnh liệt va chạm, lại nghĩ tới hình ảnh ngày hôm qua ảo tưởng bị bác sĩ cắm bắn, khuôn mặt thoáng chốc đỏ lên.

Đồng thời, c̠úc̠ Ꮒσα tựa hồ cũng bắt đầu ngứa!

"Khụ..." Bác sĩ che giấu mà ho khan một tiếng, nói tiếp: "Ngày đó, chúng ta... Lúc sau nơi đó của cậu liền không ngứa, cho nên tôi nghĩ, có phải lúc bị ngứa chỉ cần bắn ra... tϊиɧ ɖϊ©h͙, cơn ngứa liền có thể giảm bớt."

Trương Thạc hồi tưởng tình huống lúc trước cùng bạn trai làʍ t̠ìиɦ, lúc c̠úc̠ Ꮒσα không ngứa hắn có thể thông qua cọ xát mà bắn tinh, nhưng lúc c̠úc̠ Ꮒσα ngứa thì chỉ có thể thông qua cắm huyệt đạt tới cao trào, khi ngón tay cắm ở trong thịt huyệt đâm vào rút ra, dươиɠ ѵậŧ không cần chạm vào cũng có thể lêи đỉиɦ.

Nghĩ nghĩ, Trương Thạc nói thẳng tình huống này cho bác sĩ, bất tri bất giác hắn đã đối bác sĩ ôm hoàn toàn tín nhiệm cùng ỷ lại.

Bác sĩ nghe xong Trương Thạc nói, trầm tư một lát, cầm lấy bút viết lên giấy, một bên ghi chép một bên nói: "Như vậy xem ra bệnh của cậu có mấy đặc điểm. Một, nguyên nhân gây ra không rõ, triệu chứng bình thường, nhưng bệnh trạng không bình thường. Hai, ngứa có thể thông qua bắn tinh tạm thời giảm bớt, nhưng lúc ngứa cần phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ trực tràng để cao trào. Ba, thời gian phát tán cơn ngứa không xác định, trước mắt xem ra, là tùy cơ." Tổng kết xong, bác sĩ ngẩng đầu nhìn Trương Thạc, trầm ngâm nói: "Cậu Trương, nói như vậy có điểm đường đột, không biết bây giờ... Hậu môn cậu ngứa không?"

Lại là vấn đề này!

Trương Thạc có chút quẫn bách, nhưng vẫn thẳng thắn thành khẩn gật đầu nói: "Ừm... Có chút ngứa."

"Vậy..." Bác sĩ tạm dừng một lát, do dự nói: "Cậu Trương, tôi muốn... Cho cậu làm mấy thí nghiệm để kiểm tra, thông qua lần kiểm tra này có lẽ sẽ tiến thêm một bước để tôi hiểu rõ bệnh trạng của cậu hơn, qua đó tìm ra biện pháp trị liệu, không biết... Cậu có đồng ý hay không?"

Thí nghiệm kiểm tra?

Trái tim Trương Thạc nhịn không được nhanh chóng nhảy lên vài cái, ánh mắt không tự giác nhìn trộm ngón tay thon dài của bác sĩ, lại lặng lẽ liếc mắt về phía đũng quần anh một cái.

Dươиɠ ѵậŧ bác sĩ có bao nhiêu lớn, hắn tuy rằng chưa chính mắt thấy qua, nhưng ngày đó dùng c̠úc̠ Ꮒσα "chính miệng" hưởng dụng, thực thô thực cứng, kích cỡ kinh người, lúc cắm vào làm miệng huyệt hắn căng đến tràn đầy.

"Tôi đồng ý!" Trương Thạc ma xui quỷ khiến mà đáp ứng.

Vừa nói xong ba chữ này, trong lòng Trương Thạc tức khắc sinh ra cảm giác khóc không ra nước mắt, Trương Thạc ơi Trương Thạc, mày là một cường công, sao có thể không biết cố gắng như vậy!

"Vậy tốt, đi theo tôi, chúng ta vào bên trong."

Bác sĩ dẫn Trương Thạc vào căn phòng kiểm tra lần trước, cũng đi tới mép giường lần trước cùng bác sĩ làʍ t̠ìиɦ, Trương Thạc nhìn khăn trải giường tuyết trắng, không khỏi nghĩ tới cảnh tượng ngày đó bắn từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nướ© ŧıểυ trên đó, trong lòng nhịn không được mà rung động.

Theo trận rung động đó c̠úc̠ Ꮒσα lại càng ngứa một ít, Trương Thạc nhịn không được mà dùng sức co rút mông.

"Cậu cởϊ qυầи rồi lên giường đi, tôi đi lấy công cụ kiểm tra lại đây."

Trương Thạc nắm lưng quần của mình có chút do dự, hắn có thể cảm nhận rõ ràng c̠úc̠ Ꮒσα mình đã bắt đầu ướt, nước da^ʍ đang không ngừng chảy ra bên ngoài, hình ảnh mất mặt như vậy mà bị bác sĩ nhìn thấy có phải hay không không tốt lắm.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, nếu đã đáp ứng phối hợp để bác sĩ kiểm tra rồi thì còn lo lắng mất mặt làm gì nữa!

Âm thầm hạ quyết tâm, Trương Thạc đem quần cùng qυầи ɭóŧ cởi ra, leo lên trên giường nằm đàng hoàng, chỉ chốc lát sau liền nghe được tiếng bước chân, bác sĩ đã xách theo một cái vali đi tới.

Bác sĩ mở cái rương ra, đem đạo cụ ở bên trong lấy ra đặt trên mặt bàn, Trương Thạc nhìn thoáng qua, tức khắc ngây ngẩn cả người.

Đó là cái gì?

Trứng rung?!

Dươиɠ ѵậŧ giả?!

Phích cắm hậu môn?!

Đờ mờ!

Trương Thạc trợn tròn mắt, đậu má, đây là dụng cụ kiểm tra quái quỷ gì thế này?

Bác sĩ ho nhẹ một tiếng, trên mặt toát ra một tia xấu hổ: "Cậu Trương, chuẩn bị tốt chưa? Chúng ta có thể bắt đầu chứ?"

Trương Thạc có chút xấu hổ mac dời đi tầm mắt, hắn rất muốn một ngụm cự tuyệt bác sĩ kiểm tra, nhưng lời nói đến bên miệng lại thành: "Được, bắt đầu đi."

Cái phích cắm hậu môn màu đen kia, không biết lúc nhét vào c̠úc̠ Ꮒσα sẽ có cảm giác gì?

Cái trứng rung màu hồng phấn kia, nếu ở trong thịt huyệt hắn chấn động, không biết có thể thực sướиɠ hay không?

Còn có căn dươиɠ ѵậŧ giả màu da kia, không biết lúc cắm vào có giống như dươиɠ ѵậŧ lớn của bác sĩ, đυ. hắn thoải mái như vậy?

Trong đầu Trương Thạc không chịu khống chế mà ảo tưởng, hô hấp dần dần trở nên dồn dập, dươиɠ ѵậŧ cầm lòng không được mà cương lên, cùng lúc đó, thịt huyệt phân bố ra nước da^ʍ càng ngày càng nhiều, chậm rãi từ miệng huyệt chảy ra.

Bác sĩ nhìn đóa hoa phấn nộn của Trương Thạc đang chảy nước da^ʍ, khoang mũi lại ngửi được cỗ khí vị ngọt ngào đã từng nghe thấy, tim anh bắt đầu đập gia tốc, thân thể cũng bắt đầu trở nên khô nóng.

Cầm lấy trứng rung cùng điều khiển, bác sĩ đi đến bên người Trương Thạc, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm c̠úc̠ Ꮒσα hắn trong chốc lát, con ngươi anh ám trầm, đặt trứng rung ở trên miệng huyệt Trương Thạc, dùng sức đẩy vào, trứng rung căng ra miệng huyệt mềm mại, chui vào bên trong.

"Ưʍ..." Trương Thạc cảm giác được dị vật xâm nhập, kêu lên một tiếng.

"Bác sĩ, anh muốn kiểm tra thế nào... A... Ưʍ..." Trương Thạc đối phương pháp bác sĩ kiểm tra có chút nghi vấn, vừa muốn mở miệng hỏi lại đột nhiên cảm giác được bên trong thịt huyệt trứng rung đang điên cuồg chấn động, tần suất chấn động kinh người kia làm toàn bộ thịt huyệt hắn đều tê dại.

Hắn dám khẳng định, bác sĩ chắc chắn là bật trứng rung ở mức độ cao nhất!

"Bác sĩ... Đừng bắt đầu... Đã mãnh liệt như vậy... Ưʍ... Hừ... Tôi chịu không được... Tê quá..." Trương Thạc kêu to, dươиɠ ѵậŧ run rẩy phun ra thật nhiều nước da^ʍ, thịt huyệt càng là điên cuồng, nước da^ʍ giống như thủy triều tràn lan không ngừng tuôn ra bên ngoài.

Mùi hương ngọt ngào trong không khí càng thêm dày đặc, hô hấp bác sĩ bắt đầu trở nên thô nặng, dươиɠ ѵậŧ dưới lớp quần dần dần ngẩng đầu lên, chảy ra nước.

Trong nháy mắt, lý trí bác sĩ dễ như trở bàn tay mà bị tìиɧ ɖu͙© thiêu đốt, anh dùng sức rút trứng rung ra, một tay cầm lấy căn dươиɠ ѵậŧ giả thô dài tới, trực tiếp thọc vào bên trong c̠úc̠ Ꮒσα Trương Thạc.

"A... A... Ưʍ..." Trương Thạc không kịp phòng ngừa bị dươиɠ ѵậŧ giả đâm vào một cái, không khỏi phát ra tiếng kêu da^ʍ: "Đột nhiên như vậy... A... Ha... Không được... Quá thô..."

Bác sĩ nắm lấy dươиɠ ѵậŧ giả nhanh chóc thọc vào rút ra, đồng thời lại cường ngạnh mà lôi kéo tay Trương Thạc sờ tới lều trại phồng to của mình.+

"Đĩ da^ʍ, thích ©ôи ŧɧịt̠ giả này cắm em, hay là thích ©ôи ŧɧịt̠ bự của ông xã đυ. em?"