Cường Công Biến Dâm Thụ

Chương 4

Ngón tay bác sĩ ở miệng huyệt Trương Thạc nhẹ nhàng vuốt ve, kí©ɧ ŧɧí©ɧ c̠úc̠ Ꮒσα hắn càng ngày càng ngứa, thậm chí bắt đầu phân bố ra dịch ruột.

Trương Thạc cảm thụ được lòng bàn tay bác sĩ ở miệng huyệt mình chậm rãi chuyển động, trong lòng kìm nén không nổi khát vọng muốn ngón tay bác sĩ lập tức cắm vào, ma sát vách thịt ngứa ngáy bên trong, nhưng loại ý nghĩ này làm hắn cảm thấy thật hổ thẹn.

Cú© Ꮒσα Trương Thạc chảy ra dịch ruột làm ướt cả bao tay bác sĩ, anh nhìn chất nhầy dính trên bao tay, trong lòng âm thầm kinh ngạc: Chỉ vừa sờ soạng vài cái thôi mà, sao lại chảy ra nhiều dịch ruột như vậy?

Cú© Ꮒσα Trương Thạc chậm rãi chảy ra chất nhầy trong suốt, trong không khí mơ hồ bay bổng một cỗ hương vị ngọt ngào, bác sĩ nghe được cỗ khí vị mơ hồ này, đột nhiên cảm giác tim đập có chút nhanh hơn.

Ánh mắt anh theo bản năng mà hướng miệng huyệt hoàn toàn bại lộ giữa hai cánh mông nhìn lại, lỗ nhỏ hiện ra màu hồng phấn đáng yêu, hơi hơi mở rộng miệng huyệt, một tia chất nhầy từ bên trong chảy ra, ở trên khăn trải giường màu trắng để lại một vệt nước.

Đúng là một cái lỗ mê người!

Trong đầu bác sĩ chợt hiện lên ý nghĩ này, bỗng nhiên bừng tỉnh, bởi vì bản thân mình thất thố mà âm thầm kinh ngạc.

"Bác sĩ, kiểm tra xong rồi sao?" Thời gian bác sĩ trầm mặc có chút quá dài, Trương Thạc nghi hoặc mà quay đầu nhìn bác sĩ hỏi.

"Khụ!" Bác sĩ che giấu xấu hổ mà ho khan một tiếng, lập tức khôi phục bộ dáng chuyên nghiệp, nói: "Xin chờ một chút, còn cần thu thập dịch ruột cậu làm vật mẫu."

Bác sĩ vừa nói vừa cầm lấy một cây bông, trực tiếp nhét vào c̠úc̠ Ꮒσα Trương Thạc, xoay vài vòng.

"Ưʍ..." Đột nhiên bị vật lạ cắm vào làm Trương Thạc thất thanh rêи ɾỉ ra tiếng, nơi bị cây bông cọ xát tới, cơn ngứa sẽ chuyển hóa thành từng đợt kɧoáı ©ảʍ, làm hắn sướиɠ đến dươиɠ ѵậŧ cương lên.

"Xin lỗi, quên không thông báo trước cho cậu, bây giờ vật mẫu đã thu thập tốt rồi." Bác sĩ áy náy nói, một bên đem cây bông rút ra, cất vào một cái túi nhỏ trong suốt.

Trương Thạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi: "Bác sĩ, như vậy là xong rồi phải không?"

"Chưa được!" Bác sĩ nói: "Để tôi kiểm tra cho cậu cẩn thận một chút, xem xem có phải là do bệnh ngoài da làm ngứa hay không, nếu cần thiết còn phải nội soi."1

Vừa nói xong, bác sĩ liền nắm hai cánh mông Trương Thạc bẻ ra hai bên, Trương Thạc bị động tác bất thình lình dọa sợ, theo bản năng co rút c̠úc̠ Ꮒσα, lại đem chất nhầy bên trong đè ép ra, có lẽ là do vừa mới bị cây bông kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chất nhầy kia phân bố càng ngày càng nhiều, vốn dĩ Trương Thạc đang cảm thấy cực kì ngượng ngùng cũng biến thành càng thêm khô nóng, c̠úc̠ Ꮒσα cũng càng ngày càng ngứa, ngứa đến làm hắn không chịu được.

Bây giờ Trương Thạc chỉ muốn trận kiểm tra này mau mau kết thúc, sau đó hắn có thể chạy nhanh tới WC dùng tay cắm huyệt để ngăn cơn ngứa.

"Bác sĩ... Thế nào rồi?" Trương Thạc liều mạng nhẫn nại, dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân đã hoàn toàn cương cứng, lỗ tiểu trên qυყ đầυ thậm chí chảy ra nước da^ʍ.

"Bệnh này của cậu... Có chút không thích hợp." Bác sĩ nhìn c̠úc̠ Ꮒσα Trương Thạc chảy ra chất nhầy càng nhiều, vô cớ mà cảm thấy miệng khô lưỡi khô, đôi mắt dính chặt ở miệng huyệt hơi hơi hé mở vô pháp dời đi, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Không thích hợp đâu chỉ có Trương Thạc, ngay cả phản ứng bây giờ của mình cũng cực kì không thích hợp.

Bác sĩ phát giác bản thân không bình thường, vừa định buông hai cánh mông Trương Thạc ra, bỗng nhiên vào lúc này một cỗ hương khí ngọt ngào lại nồng đậm lập tức ập vào mặt, cỗ khí vị này phải nói là làm người điên đảo, lý trí trong đầu bác sĩ lập tức đã bị bao phủ.

Rốt cuộc nhịn không được, bác sĩ tháo khẩu trang ra, ngồi xổm xuống dưới, để sát mũi vào c̠úc̠ Ꮒσα Trương Thạc ngửi sâu một hơi.

Đúng là cỗ khí vị này...

Bác sĩ cảm thấy cả người khô nóng, hạ thân nhanh chóng nổi lên phản ứng, áo blouse trắng dựng lên túp lều cao cao.

Mũi bác sĩ cách c̠úc̠ Ꮒσα Trương Thạc rất gần, hơi thở nóng rực của anh toàn bộ phun ở trên miệng huyệt hắn, làm Trương Thạc cảm thấy cả người tê dại, c̠úc̠ Ꮒσα càng thêm ngứa.

"Bác sĩ... Ưʍ... Được rồi chứ..." Trương Thạc cố nén rêи ɾỉ thúc giục bác sĩ, nếu còn kiểm tra tiếp hắn thật sự sẽ nhịn không được.

Bác sĩ gắt gao nhìn c̠úc̠ Ꮒσα Trương Thạc, hô hấp càng ngày càng dồn dập, rốt cuộc chống cự không được du͙© vọиɠ hừng hực mà quay cuồng trong lòng, đem một ngón tay cắm vào trong c̠úc̠ Ꮒσα Trương Thạc.

"Ưʍ... Hừ..." Cả người Trương Thạc chấn động, không có cách nào ức chế tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng.

"... Đây là kiểm tra hậu môn, dùng ngón tay ấn vách trực tràng để xem thử có khối u hay là trĩ nổi lên không, đây là quy trình kiểm tra bình thường, cậu nhịn một chút." Thanh âm bác sĩ đờ đẫn giải thích, kỳ thật thân thể anh đã khô nóng khó nhịn, lửa tình hừng hực cơ hồ muốn đem lý trí anh thiêu đốt, trời mới biết anh phải dùng bao nhiêu tự chủ để thanh âm của mình vững vàng mà nói chuyện.

"Vậy... Làm phiền anh nhanh lên được không... Tôi..."

Tôi sắp nhịn không được!

Trong lòng Trương Thạc lớn tiếng hò hét.

Ngón tay bác sĩ ở bên trong thịt huyệt chậm rãi di chuyển vài vòng, sau đó lại chậm rãi rút ra, trên ngón tay đã ướt dầm dề lại dính nhớp.

Cú© Ꮒσα bị moi lộng vài cái như thế, Trương Thạc vừa ngứa lại vừa sướиɠ, cơn ngứa mãnh liệt tới cực điểm gần như muốn làm hắn hỏng mất, theo đó lượng chất nhầy phân bố càng lúc càng nhiều, điên cuồng từ trong miệng huyệt tuôn ra, tựa như hồng thủy tràn lan, ướŧ áŧ vô cùng.

Chỉ trong một thoáng, hương vị ngọt ngào trong không khí càng thêm nồng đậm.

Phảng phất nghe được một tiếng "cùm cụp", một tia lý trí cuối cùng trong đầu bác sĩ, chặt đứt!

Ánh mắt bác sĩ sáng quắc mà nhìn chằm chằm thịt huyệt của Trương Thạc, đột nhiên đem đầu vùi vào giữa hai cánh mông hắn, vươn đầu lưỡi đối với miệng huyệt phấn nộn mê người kia liếʍ láp lên.

"Ha... A... Bác sĩ, anh làm cái gì vậy?"

Trương Thạc chấn động, trong ý thức muốn giãy giụa, nhưng đầu lưỡi linh hoạt ướŧ áŧ của bác sĩ liếʍ láp toàn bộ miệng huyệt hắn, làm hắn cả người đều mềm mại, sướиɠ đến muốn chết, ngay cả một tia kháng cự cũng luyến tiếc đẩy bác sĩ ra.

Đầu lưỡi bác sĩ mỗi lần liếʍ một chút, thân thể Trương Thạc liền hơi hơi run lên, không chỉ miệng huyệt mấp máy mở ra, ngay cả dươиɠ ѵậŧ phía trước cũng nhịn không được chảy ra từng cỗ nước da^ʍ.

Nhưng Trương Thạc chịu không nổi chính là c̠úc̠ Ꮒσα hắn càng liếʍ lại càng ngứa, cơn ngứa kia đã vượt quá khả năng nhẫn nại cuối cùng của hắn, hắn không thể kiềm chế thêm được nữa.

"A... Ưʍ... Bác sĩ... Thật ngứa... Thật là ngứa... A..." Trương Thạc kìm lòng không được mà rêи ɾỉ, ngay cả chính hắn cũng không biết tiếng rêи ɾỉ của mình có bao nhiêu dâʍ đãиɠ: "Bác sĩ... Đầu lưỡi... Lại liếʍ sâu một chút... Bên trong thật ngứa... Bên trong cũng muốn liếʍ..."

Phản ứng dâʍ đãиɠ của Trương Thạc làm bác sĩ vô cùng hưng phấn, bớt thời giờ hỏi: "Thoải mái sao?"

"Thoải mái... Thật sướиɠ... Tiếp tục... Ưʍ... Đừng dừng lại..." Ngượng ngùng gì đó dưới sự giáp công của kɧoáı ©ảʍ do bị liếʍ huyệt đã bị vứt ra sau đầu không còn một mảnh, lý trí còn sót lại không nhiều lắm của hắn chỉ có thể làm hắn khắc chế xúc động muốn vuốt ve dươиɠ ѵậŧ.

"Đầu lưỡi hẳn là không thỏa mãn nổi em đi! Có muốn những thứ khác tới làm em không?" Tay trái bác sĩ ấn ở lều trại cao cao của mình, cách lớp quần nắm lấy dươиɠ ѵậŧ thật lớn, ngón tay của tay phải cắm vào c̠úc̠ Ꮒσα Trương Thạc tùy ý quấy loạn, miệng ở trên mông Trương Thạc triền miên mà hôn môi, lưu lại từng dấu hôn đỏ tươi.

Lý trí còn sót lại của Trương Thạc làm hắn giữ được một tia thanh tỉnh, nghe được bác sĩ nói, hắn cảnh giác hỏi: "Những thứ khác... Là cái gì?"

Bác sĩ đột nhiên đứng lên, nhanh chóng cởϊ qυầи đến mắt cá chân, sau đó cúi người về phía trước một chút, căn dươиɠ ѵậŧ vừa thô dài lại cứng rắn của anh đỉnh ở trên miệng huyệt ướŧ áŧ của Trương Thạc.

"Đương nhiên là cái này, muốn không? Hử?" Bác sĩ dùng qυყ đầυ thật lớn ở trên miệng huyệt thân mật mà cọ xát, hô hấp thô nặng hỏi.