Tôi ấp a ấp úng nhìn Trương tổng, nói: “Trương tổng, chuyện là thế này, tôi còn có chút việc, chưa về nhà ngay được, tôi muốn đi xem phim trước…”.
Tôi vốn định nói, tôi muốn xem phim thoải mái một chút, phiền Trương tổng cho tôi xuống ở rạp chiếu phim gần nhất. Nhưng không ngờ, Trương tổng còn nhanh hơn tốc độ nói chuyện của tôi, không biết anh ta lấy từ đâu ra hai tấm vé xem phim, đưa ra trước mặt tôi, thành công ngắt lời tôi, anh ta nói: “Tôi có vé đây, suất bảy giờ tối nay, bây giờ vẫn còn thời gian đi ăn tối”.
Tôi cầm vé, nheo mắt nhìn ngày tháng in trên đó, đúng là suất chiếu tối nay.
Tôi mừng rỡ, vừa nhét hai tấm vé đó vào túi áo, vừa móc tiền trả anh ta, đồng thời nói: “Cảm ơn Trương tổng, tôi đang định đi xem phim, hết bao nhiêu tiền, tôi trả anh”.
Trương tổng sửng sốt ra mặt. Mặc dù không nhìn rõ biểu hiện trên nét mặt, nhưng tôi cảm nhận được rõ ràng sự kinh ngạc của anh ta.
Anh ta hỏi lại tôi: “Cô lấy cả hai vé à?”.
Anh ta cho rằng tôi muốn ăn quỵt sao?
Tôi dùng ngón tay xòe tấm vé xem phim ra, chính xác là hai tờ, rồi nói: “Đúng vậy, tôi sẽ trả anh tiền hai tấm vé”.
“Một mình cô dùng cả hai tấm vé?”
“Tôi có thể tìm người cùng xem với mình mà.”
“Muộn thế này rồi, giờ này cô mới hẹn người ta, có lẽ người đó sẽ không kịp sắp xếp để đi cùng cô.”
Tôi gật đầu, liệt kê danh sách tên người cùng đi trong đầu, Miumiu đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, chắc chắn sẽ vì tình mà quên bạn, Lưu Tranh Tranh trước khi tan ca còn nói với tôi sẽ đi xem trượt băng nghệ thuật, chắc chắn cũng sẽ không bỏ buổi biểu diễn đó vì tôi. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn có Lê Bằng.
Tôi nói: “Để tôi thử xem sao, tôi đoán là tôi có thể tìm được người cùng đi. Nếu như không tìm được tôi sẽ dùng một vé, vé còn lại để đựng đồ”.
Trương tổng rơi vào trạng thái im lặng khá lâu, sau đó anh ta khởi động xe nói: “Thôi được rồi, tôi sẽ đưa cô đến rạp chiếu phim, không cần trả tôi tiền, vé này là người khác tặng cho tôi”.
Xe của Trương tổng mới chạy được khoảng hơn mười mét thì gặp tắc đường, kẹt lại giữa đám xe cộ từ bốn phương tám hướng ập tới, không ai chịu nhường ai, giống như tranh giành địa bàn là nhiệm vụ cấp bách nhất hiện thời của họ.
Trương tổng bóp còi, những chiếc xe xung quanh cũng thi nhau bóp còi, tôi bịt tai lại nheo mắt nhìn tình hình giao thông trước mắt.
Trương tổng chửi thề một câu, nói: “Đây là tố chất của người Trung Quốc! Không tắc đường mới là chuyện lạ!”.
“Trương tổng, anh du học ở nước ngoài về à?”
Anh ta trả lời đúng vậy, còn nói rằng ở các nước phương Tây những chuyện như thế này không bao giờ xảy ra. Nhưng khi về đến Trung Quốc thì giao thông mỗi ngày đều như hiện trường một vụ tai nạn.
Tôi nói: “Người Trung Quốc thích sự ồn ào mà”.
“Người Trung Quốc không biết khiêm nhường.”
“Vậy thì anh nhường người Trung Quốc đi, tôi không vội.”
Trương tổng lại rơi vào trạng thái im lặng khá lâu, tôi cảm thấy anh rất tức giận, còn nguyên nhân thì chẳng liên quan gì tới tôi.
Lúc này, chiếc xe bên cạnh dịch chuyển được vài mét, tạo ra khoảng trống, xe của Trương tổng lập tức lách vào, chiếm được vị trí có lợi, ngay sau đó, xe phía sau cũng phát ra tiếng còi còn đinh tai hơn, còn vọng đến tiếng chửi đổng của một người đàn ông.
Nghe thôi cũng có thể nhận ra anh ta rất tức giận, nguyên nhân của sự phẫn nộ đó là do Trương tổng đột nhiên chắn đường.
Tôi nói: “Trương tổng, xem ra anh đúng là người Trung Quốc đấy chứ!”.
“Bởi tôi cũng không khiêm nhường sao?”
“Không, tôi thấy anh nhập gia tùy tục rất nhanh.”
Anh ta không nói gì, tôi nói tiếp: “Nhưng chúng ta cũng đâu có tiến được lên phía trước, có lẽ anh nói đúng, phải khiêm nhường một chút mới là chính xác”.
Lời nói sắc bén của tôi khiến Trương tổng lại rơi vào im lặng, tôi nghĩ anh ta bắt đầu hối hận vì đã mời tôi lên xe.
Tôi cúi đầu mở khóa điện thoại, không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào, tôi đoán chắc Lê Bằng cũng đang bị tắc ở một góc nào đó.
Tôi gửi một tin nhắn cho Lê Bằng: “Anh đang ở đâu hay là chúng ta gặp nhau ở rạp chiếu phim nhé, em đang có hai tấm vé trong tay”.
Trương tổng đột nhiên nói: “Tôi kể cho cô nghe một câu chuyện nhé”.
Tôi ngạc nhiên, không hiểu trong hoàn cảnh phức tạp thế này, anh ta lấy đâu ra hứng thú kể chuyện.
Anh ta đâu cần để ý xem tôi có muốn nghe hay không, tự mình bắt đầu câu chuyện. Anh ta nói, năm xưa khi anh ta ở nước ngoài vừa đi học vừa làm thêm ở một trạm xăng đã quen với một cô gái, cô ấy cũng vừa học vừa làm. Cô ấy là người Trung Quốc, rất hiếu học, thế nên chẳng bao lâu sau họ có cảm tình với nhau, hễ có cơ hội lại cùng nhau luyện tiếng, đồng thời quy ước với nhau rằng sẽ không nói tiếng Trung, ai nói sẽ bị phạt tiền, mỗi lần một đô la Mỹ – cô gái đó chính là vợ trước của anh ta.
Tôi nói xen vào: “Trương tổng, lúc đó anh đã có ý khác với cô ấy chưa?”.
Anh ta hỏi tôi ý như thế nào là ý khác.
Tôi nói: “Chính là cảm giác yêu đương mà đàn ông dành cho phụ nữ, đương nhiên vẫn có những người đàn ông cũng có ý định kiểu như vậy với người đàn ông khác, loại ý nghĩ này không phân biệt giới tính và quốc gia. Thế nhưng một khi đã hình thành, thì đó là dấu hiệu báo trước của tình yêu”.
Anh nói: “Có phải cô định hỏi lúc đó tôi đã yêu cô ấy hay chưa đúng không? Đúng là tôi đã yêu cô ấy”.
Trong lòng tôi cũng như phần lớn phụ nữ Trung Quốc khác luôn kính trọng hai loại người, một loại là những kỳ nữ kiên trinh bất khuất, bởi chúng tôi đều không thể trở thành kỳ nữ, nên chỉ còn cách kính nể họ. Còn một loại là kỳ nam – tức những người đàn ông si tình không bao giờ hối hận. Bởi chúng tôi đều tin rằng quạ trên đời này đều đen như nhau, nếu có con quạ nào không đen thì rất đáng để khâm phục. Tất nhiên, nếu như kỳ nữ và kỳ nam lại là mỹ nữ và mỹ nam thì lại càng đáng để kính nể hơn.
Tôi không dám nói Trương tổng là người si tình, nhưng theo như cách nói của Miumiu, nếu một người đàn ông lúc nào cũng có thể nhắc về một người phụ nữ thì đó là sự kết hợp giữa tình yêu và tình cảm. Nếu người phụ nữ đó là vợ của người khác, thì người đàn ông này là loại hiếm có. Miumiu còn nói, bộ mặt thật của phụ nữ chỉ được phát hiện khi trực tiếp nói chuyện với nhau, còn bộ mặt thật của đàn ông chỉ có thể phát hiện sau khi đã chia tay.
Tôi nghĩ, nếu như vợ trước của Trương tổng biết mình được một người đàn ông luôn khắc ghi trong lòng, chắc chắn cô ấy sẽ quay trở về, bởi bất kỳ người phụ nữ nào cũng không muốn để hạnh phúc vụt mất.
Tôi nói: “Vợ trước của anh là người phụ nữ hạnh phúc nhất”.
Trương tổng hỏi tôi tại sao lại nói như vậy.
Tôi nói: “Vợ trước của anh vừa được người chồng hiện tại yêu thương, lại được anh nhớ nhung, cô ấy chiếm được tình yêu của hai người, thật giàu có, không, phải nói là cô ấy thật xa xỉ!”.
“Thế này gọi là xa xỉ sao?”
“Tất nhiên rồi, nhiều người đi gieo rắc tình yêu ở khắp nơi, nhưng không nhận được hồi đáp, những người như vậy là nghèo khổ nhất, vợ trước của anh thì ngược lại. À đúng rồi, người mà cô ấy tái giá cũng là một kỳ nam đúng không?”
“Cô ấy đã lấy người bạn thân nhất của tôi.”
Không biết phải dùng tính từ nào mới có thể thể hiện tâm trạng của tôi lúc này, đại để cảm thấy giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh đang lõa thể chạy rông.
Tôi không tìm được từ nào nói tiếp trong một khoảng thời gian dài.
Trương tổng dường như đoán trước được phản ứng của tôi, anh ta nói: “Sau khi bố mẹ tôi biết được tin này, cũng có phản ứng giống hệt như cô. Họ không thể hiểu được, ngay cả bản thân tôi cũng không thể chấp nhận điều này”.
“Anh không thể chấp nhận được chuyện cô ấy yêu người bạn thân nhất của anh, không thể chấp nhận chuyện người bạn thân nhất của anh cũng yêu cô ấy, không thể tiếp nhận chuyện họ bắt tay với nhau đùa giỡn anh, hay không thể chấp nhận việc anh đã thua người bạn này?”