Tôi dừng lại trong giây lát, rồi hỏi: “Vậy trước cô này còn mấy cô nữa?”.
Lê Bằng đang định trả lời, thì bị tôi chen ngang.
“Thôi thôi thôi, anh đừng nói với em thì hơn, em không chịu nổi cú sốc này đâu.”
Tôi đang định vào nhà tắm, thì bị Lê Bằng kéo lại, hơi ấm trên người anh xộc thẳng vào mũi. Tôi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra được.
“Em đã hỏi anh vậy thì anh cũng phải hỏi em, trước Trương Lực còn mấy người nữa?”
“Thôi đừng hỏi, nếu em nói cho anh biết, chắc anh sẽ nhập viện vì đau tim, chúng ta hãy để cho nhau một khoảng riêng tư đi.”
Trong lúc nói câu này, tôi đã nhớ ra nguồn gốc của mùi hương đó, tôi cố vùng thoát ra khỏi vòng tay anh, chạy vào nhà tắm nhìn, rồi nổi giận đùng đùng đi ra.
Tôi quát lớn: “Lê tiên sinh, em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi! Lọ màu vàng mới là dầu gội, còn màu xanh là sữa tắm, anh dùng hết cả nửa bình sữa tắm của em để gội đầu!”.
“Thảo nào mà anh xoa mãi cũng không thấy bọt, hóa ra là sữa tắm. Mà sao em lại gọi anh là Lê tiên sinh? Lại còn nổi nóng đến như vậy? Còn nữa, sao lúc nào em cũng nói: của anh, của em, chẳng phải đó đều là đồ đạc trong nhà chúng ta sao?”
Hễ nóng giận tôi lại gọi anh là “tiên sinh”, mặc dù sau lưng đã gọi như vậy không biết bao nhiêu lần.
Còn nữa, sữa tắm là của tôi, bởi vì nó được sản xuất để dùng riêng cho làn da của phụ nữ, tôi là người phụ nữ duy nhất của nhà này, vì vậy sữa tắm đó là của tôi, còn đầu anh là của anh. Về điểm này tôi rất kiên quyết.
Tôi nói: “Tại sao em không được tức giận? Lọ sữa tắm đó trị giá những hai trăm hai mươi lăm đồng, mỗi lần gội anh dùng hết nửa lọ. Đây cũng không phải là lần đầu tiên em nói với anh đó là sữa tắm, nhưng có lần nào anh nhớ đâu! Anh hãy nhìn rõ chữ trên đó rồi mới dùng có được không!”.
Anh bắt đầu cao giọng: “Một lọ sữa tắm hơn hai trăm đồng? Ngày trước anh dùng Safeguard chỉ có vài đồng mà tắm cũng sạch, sao lại lãng phí tiền của vào mấy thứ này đến thế?”.
Suýt nữa thì tôi bị làm cho tức chết, mở miệng mấy lần mới thành lời: “Thế gọi là biết hưởng thụ cuộc sống, anh không có được tính này em sẽ bồi dưỡng dần cho anh!”.
Anh bỏ chiếc khăn mặt đang vắt trên cổ xuống, nói: “Anh không cần thứ này, bắt đầu từ ngày mai anh sẽ dùng Safeguard của anh!”.
Lê Bằng quay người đi vào phòng ngủ, bỏ mặc tôi và sữa tắm của tôi, tôi cảm thấy tôi và nó rất thừa thãi.
Bữa tối không ai trong hai chúng tôi chịu vào bếp, Lê Bằng ở trong phòng ngủ nghiên cứu tài liệu, liên tục vọng lại tiếng lật giấy tờ. Tôi ngồi ở phòng khách xem ti-vi, tay cầm một cốc trà sữa và một đĩa hạt dưa.
Chúng tôi đang giận nhau, đang chờ xem ai sẽ đứng dậy trước vào bếp làm bữa tối.
Nhưng chứng tôi đều không ngờ được rằng, bữa tối không phải được nấu mà là tự tìm đến cửa, lại do một vị khách không mời mà đến đem tới, chính là người đàn ông tôi không muốn nhìn thấy: Vi Nguyên.
Dưới sự thúc giục không ngừng của chuông cửa, tôi bước ra mở cửa, gương mặt với nụ cười giả tạo của bố tôi hiện ra, khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
Không có việc cần thì không tìm đến điện Tam Bảo, chắc chắn ông ấy lại đến để gây sự.
Bố tôi đem cá hấp, đậu phụ cay, sườn chua ngọt, nấm Bắc Khẩu xào, rau cải thái vát xào tỏi và đậu phụ hành đến. Ông ấy tự nhiên như trở về nhà, trải hai tờ báo lên bàn ăn, sau đó đem tất cả những món ăn đó bày ra, cố ý lấy thức ăn dụ tôi thay đổi nét mặt.
Tôi trừng mắt nhìn ông, nói: “Bố đến đây làm gì?”.
“Bố sợ con đói, nên mua vài món ngon mang đến cho con ăn.”
Tôi nhìn qua một lượt đồ ăn, nuốt nước bọt nói: “Bọn con ăn rồi”.
Nào ngờ Lê Bằng lại từ trong phòng ngủ bước ra, sau khi chào hỏi bố tôi, anh nói: “Bố cũng ngồi xuống cùng ăn đi ạ, bọn con đang nghĩ không biết phải ăn gì”.
Tôi lườm Lê Bằng một cái, rồi bới móc: “Không có cơm à?”.
Bố tôi lập tức xắn tay áo, đi vào bếp, vừa đi vừa nói: “Để bố đi nấu cơm, hồi bé con thích ăn cơm do bố nấu nhất mà”.
Hồi bé, hồi bé, lại là hồi bé, hễ nhớ lại hồi bé là tôi lại thấy đau lòng, hạnh phúc khi đó quả thực có thể khiến con người ta rơi lệ.
Tôi ngồi xuống bàn ăn, không nói lời nào, Lê Bằng lấy chân đá đá tôi, tôi không để ý, anh lại đá tôi thêm lần nữa, tôi bèn cáu, giẫm lên chân anh.
Lê Bằng nói: “Chúng ta làm lành nhé, em cũng phải cho bố em chút thể diện chứ”.
Tôi từ chối trả lời vấn đề này, hạ giọng xuống thấp, đè nén nỗi bức xúc nói: “‘Nếu sau này có một ngày anh cũng đối đãi với em giống ông ta đã đối đãi với mẹ em, cho dù anh có nấu cơm cho em cả đời, em cũng không tha thứ cho anh”.
Sau đó, tôi khóc.
Lê Bằng rút chân ra, tiến lại gần, nắm chặt tay tôi, an ủi: “Không đâu, sẽ không bao giờ có ngày đó”.
Mũi tôi cay cay, đột nhiên cảm thấy mùi sữa tắm phả ra từ tóc anh cũng không đến nỗi khó ngửi.
Ba người chúng tôi cùng nhau ăn tối mà không ai nói với ai câu nào. Tranh thủ lúc tôi rửa bát, bố tôi ngồi trong phòng khách nói rõ với Lê Bằng mục đích đến đây hôm nay, hóa ra hôm nay là sinh nhật ông.
Tôi tựa vào cửa bếp nghe trộm, bỗng thấy hối hận.
Tôi còn nhớ năm ngoái cũng vào ngày này, bố tôi vui mừng hớn hở nói với tôi rằng, hôm nay là sinh nhật ông.
Tôi nói: “Ồ, chúc mừng sinh nhật, bố còn chuyện gì nữa không”.
Bố tôi bị tôi làm cho tức nghẹn, không nói lên lời.
Giờ nghĩ lại, có lẽ ông chỉ muốn ăn một bữa cơm cùng cô con gái duy nhất, nhưng nực cười là, trước khi ông ấy và mẹ tôi ly thân, năm nào chúng tôi cũng cùng ông ấy tổ chức sinh nhật, tôi còn tưởng, ông ấy đã phát ngấy rồi chứ.
Lúc tôi từ nhà bếp bước ra, nhìn thấy Lê Bằng đang gọt táo, con dao gọt hoa quả biến hóa rất linh hoạt, anh có thể tách được vỏ táo và thịt táo một cách hoàn hảo, về khoản này tôi không biết làm, cũng giống như việc tôi không bao giờ có thể biết tại sao anh có thể cởϊ qυầи áo của tôi nhanh đến vậy.
Những động tác của Lê Bằng khiến tôi nhớ đến mối tình đầu. Bất kỳ người con gái nào cũng không bao giờ có thể quên được mối tình đầu. Cho dù đã quên được con người, nhưng cảm giác mà mối tình ấy đem lại sẽ không bao giờ biến mất. Vậy nên, con gái thường nói, thứ mà họ yêu không phải là đàn ông, mà là yêu dư vị của niềm vui và sự đau khổ khi tình yêu đến, nhất là mối tình đầu, những cảm giác mối tình đầu đem lại không gì có thể thay thế.
Tôi còn nhớ, mối tình đầu của tôi có đôi bàn tay của một nghệ thuật gia, anh ấy cầm bút vẽ và gọt táo đều mê hoặc như nhau. Nhưng tôi chưa bao giờ nói thích anh ấy, chỉ nhìn avatar của anh ấy qua QQ, tôi đã rất cảm động rồiMãi cho đến một ngày, anh ấy không lên mạng nữa.
Tôi nghĩ, có lẽ anh ấy đã thay số QQ mà không cho tôi biết.
Sau đó, Miumiu nói với tôi rằng, ai cũng từng bị bạn trai hoặc bạn gái cũ liệt vào danh sách đen trong QQ, trạng thái này sẽ được duy trì mãi mãi.
Lê Bằng bổ táo thành bốn phần. Bố tôi cầm hai miếng, đưa một miếng cho tôi.
Tôi cau mày nói: “Con không ăn”.
Bàn tay của bố tôi lúng túng dừng lại giữa không trung.
Tôi giải thích: “Con đã nói rất nhiều lần là con không ăn táo, không ăn cải thảo”. Vì sợ bố tôi sẽ suy nghĩ lung tung nên tôi đã phải lôi cả cải thảo vào cuộc.
Sau đó, tôi cầm một quả lê lên, ăn một cách chậm rãi.
Khả năng gọt vỏ táo của Lê Bằng không hề thua kém mối tình đầu của tôi, nhưng họ đều không biết rằng, tôi không bao giờ ăn táo.
Bởi táo còn có vị chua hơn cả mối tình đầu, chua đến nỗi tôi phải ghê răng.
Lê Bằng vỗ vai tôi, rồi đi vào phòng ngủ, anh đóng cửa lại, nhường phòng khách lại cho hai bố con tôi.