Vợ Có Thuật Của Vợ

Chương 31

Vì hương thơm và màu sắc, vì vẻ đẹp và sự cao quý của nó, còn vì cả những thông điệp mà nó truyền tải đã khiến tôi vui vẻ suốt cả ngày, tất cả nụ cười giả dối đều biến thành tự nhiên.

Lê Bằng thật tinh tế.

Tôi về nhà trước, Lê Bằng là sếp, nên tôi cho rằng anh đương nhiên phải làm thêm giờ.

Vào nhà, tôi ném con cá mới mua từ chợ về xuống đất, nhào về phía điện thoại cố định, gọi cho Miumiu, nhưng tôi chưa kịp khoe với cô ấy niềm vui của mình, Miumiu đã nói trước: “Tớ và cái gã mở quán KTV chia tay nhau rồi, cả đời này tớ không muốn đi hát karaoke nữa!”.

Tôi ngạc nhiên, nói: “Vậy là từ nay về sau, chúng ta không còn được hát miễn phí nữa rồi”.

Miumiu hét lên: “Tớ là bạn của cậu, cậu phải đồng cảm với tớ chứ, đừng chỉ nghĩ đến việc mất đi lợi ích, cậu phải nghĩ đến cảm xúc của tớ chứ!”.

Nhưng Miumiu à, theo bản năng, phản ứng đầu tiên của con người bao giờ cũng gắn liền với những lợi ích liên quan đến bản thân, đó mới là nhân tính, tuy nhiên chúng ta lại thường xuyên sống trái với nhân tính, chúng ta cho rằng càng đi ngược lại với nhân tính thì sẽ càng phù hợp với nhân tính.

Tôi vội vàng xin lỗi, đang định an ủi Miumiu, nhưng một lần nữa lại bị cô ấy cướp lời: “Thôi đi, cậu đừng an ủi tớ, tớ không cần an ủi, không cần cậu cũng phải căm thù cái gã đó, tớ chỉ cần cậu nghe tớ cằn nhằn vài câu, còn nữa, hãy chúc mừng tớ!”.

“Ồ, vậy thì chúc mừng cậu đã đá được anh ta, không còn phải nghe những lời thuyết giáo, chỉ bảo cách làm ăn cũng như dạy dỗ của anh ta nữa.”

“Không, chúc mừng tớ vì đã tìm được người thay thế.”

Trong lúc tôi kinh ngạc vì cuộc sống tình cảm của Miumiu luôn đạt hiệu suất cao, thì Miumiu cũng luôn miệng kể về chuyện tình của mình với kẻ thay thế kia, giống như trước kia cô ấy từng ca ngợi anh chàng chủ quán KTV với tôi vậy, rằng cô ấy đã phát hiện ra mọi ưu điểm nổi bật của anh chàng này, đồng thời cũng ép buộc tôi làm quen với nó, để tôi phải tiếp nhận.

Lúc này tôi không tiện thức tỉnh Miumiu: “Cậu đang khen ngợi anh ta vì cậu thích anh ta, cậu cũng đã từng đánh giá cao về gã trước đây như vậy”.

Miumiu tự chỉnh đốn lại mình, nói rằng, cô ấy thấy trước kia mình như bị mù, giờ mới sáng mắt.

Tôi chỉ lặng lẽ lắng nghe, lặng lẽ phản đối triết lý tình yêu của cô ấy.

Sau đó tôi hỏi Miumiu, họ đã quen nhau thế nào?

Cô ấy nói cho tôi một đáp án không ngờ tới: “Tự anh ấy tìm đến, lúc đó tớ còn đang mặc đồ ngủ, đầu tóc rối bù, anh ấy đưa cơm hộp tới, một tay tớ cầm đồ ăn anh ấy đưa đến, một tay moi tiền”.

Đúng lúc đó, con mèo béo nhà Miumiu tranh thủ cơ hội chạy vọt ra ngoài từ khe hở giữa hai người, thoáng cái nó đã chạy được xuống dưới nhà, Miumiu kêu toáng lên, vứt cả đồ ăn cùng tiền, vừa đuổi theo vừa hét thật to: “Mau giúp tôi bắt nó lại”.

Kẻ thay thế kia người cao, chân dài, một loáng đã vượt qua con mèo béo dã tâm không nhỏ, chặn đường tẩu thoát của nó, nhưng cả hai đều không dám tiến lên, chỉ đứng nhìn nhau.

Miumiu tranh thủ cơ hội đó, tóm con mèo từ phía sau, kẹp vào nách, con mèo nặng đến năm kilôgam nhưng trong mắt cô ấy nó nhẹ như không.

Cô ấy giống như một nữ thổ phỉ, xông lên lầu, quẳng con mèo xuống đất mắng: “Chạy đi, chạy đi! Xem mày chạy đi đâu nào! Trốn ra ngoài cho mày chết đói, để cho lũ mèo hoang ngoài kia bắt nạt mày!”.

Sau đó, cô ấy bình tĩnh quay người lại, nhặt tiền lên, đưa cho kẻ thay thế và nói: “Cảm ơn anh”.

Lần thứ năm kẻ thay thế mang đồ ăn đến cho cô ấy, Miumiu đã mời anh vào nhà, đề tài nói chuyện của họ đã từ “bao nhiêu tiền” được mở rộng thành “anh có bạn gái chưa”.

Tôi kinh ngạc với sự bạo dạn của Miumiu, ngầm khẳng định đây là di chứng hậu thất tình.

Miumiu nói: “Anh ấy nói rằng, anh ấy sẽ không làm việc đưa đồ ăn cả đời, chẳng mấy nữa anh ấy sẽ nhận công việc mới do bạn bè giới thiệu, làm nhân viên chuyển phát nhanh”.

Tôi đang định nói đôi lời, cô ấy lại nói: “Cậu đừng cho rằng nhân viên chuyển phát nhanh và đưa đồ ăn thì có gì khác nhau, bây giờ muốn làm nghề chuyển phát nhanh đều phải có người quen giới thiệu mới được, một tháng kiếm được hơn một vạn chẳng có gì là lạ, đó đều là những điều cơ bản nhất. Số tiền ấy còn nhiều hơn số tiền tớ kiếm được, nếu không phải vì không đủ thể lực, tớ cũng muốn chuyển sang nghề này”.

Tôi nhẩm tính trên đầu ngón tay xem một vạn một tháng thì mua được bao nhiêu con cá, nhưng đếm không xuể.

Miumiu lại nói: “Anh ấy là một thanh niên có chí tiến thủ, không hút thuốc lá, không rượu bia, càng không giống cái kẻ trước kia ngày đêm hát hò và thường xuyên lấy việc “anh phải trông cửa hàng, anh phải lo tiếp khách” làm cớ. Điều quan trọng nhất là, lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy tớ, là lúc tớ xấu xí nhất trong ngày, nhưng anh ấy không hề chê bai, còn nói rằng anh ấy đưa đồ ăn lâu như vậy nhưng tớ là cô gái đặc biệt nhất mà anh ấy từng gặp”.

Miumiu trả lời tất cả những câu mà tôi muốn hỏi, không thể phủ nhận rằng chúng tôi đích thị là tri kỷ của nhau.

Một người đàn ông có thể gặp tiếng sét ái tình với người phụ nữ tóc tai bù xù, thì tại sao phụ nữ lại không thể thuyết phục mình rằng đó là tình yêu đích thực, là một tình yêu thực thụ được lấy nền tảng từ bản chất tâm hồn!

Trước khi câu chuyện của chúng tôi kết thúc, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của một người đàn ông, nghe giọng nói của anh ta có vẻ trẻ hơn Miumiu, anh ta nói: “Em yêu, anh về rồi đây

Họ đang sống thử? Tôi vẫn chưa kịp hỏi, Miumiu đã vội chào tạm biệt, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng tút tút từ ống nghe, cùng lúc đón nhận ánh mắt của người vừa từ cửa bước vào.

“Bà xã, anh về rồi đây.”

Tiếp đó, anh giẫm phải con cá trên sàn ngay gần cửa, sửng sốt.

Tôi đứng dậy, lôi bông hồng từ trong túi ra, bẻ gãy cuống, tiến về phía Lê Bằng, đồng thời lấy nụ hồng chớm nở cài lên tai, rồi nói với anh: “Mừng anh đã về nhà”.

Sau đó, chúng tôi hôn nhau.

Tôi cũng đã quên luôn suy nghĩ lúc sáng là phải tìm cơ hội để thoát thân.

Trong lúc làm bữa tối, Lê Bằng không nhắc lại chuyện “cá rơi xuống đất”, anh chỉ lặng lẽ hấp cá, tôi lặng lẽ núp phía sau anh, ôm chặt eo anh từ phía sau, kiễng chân, thì thầm bên tai anh.

“Ông xã, em thật không phải, anh đã đi làm vất vả cả ngày, giờ lại phải đích thân xuống bếp.”

Anh lau tay, nói: “Biết sao được, ai bảo em làm cá không ngon, nên chỉ còn cách anh làm, em ăn”.

Tôi ngập ngừng, rồi nói: “Đúng là miệng chó thì không thể mọc ngà voi, em thương anh nên mới nói vậy”.

Anh quay người lại, ôm lấy tôi, hỏi: “Em khai mau, hoa ai tặng thế?”.

Tôi sững sờ, hỏi lại: “Gì cơ!”.

Anh nói: “Em không giống một cô gái sẽ mua hoa tặng chính mình, em không nhàm chán đến vậy. Ai tặng em thế?”.

Trước tiên, Lê Bằng phán đoán về tính cách của tôi, rồi lại dùng một câu hỏi để lật đổ nhận định của tôi, giọng điệu của anh giống như tôi sau khi vụиɠ ŧяộʍ còn giương oai diễu võ trước mặt anh vậy.

Tôi lập tức hỏi lại: “Không phải anh tặng sao?”.

Anh lắc đầu, cũng hết sức ngạc nhiên.

Tôi nói: “Nó rơi ra từ tập tài liệu lúc trưa anh đưa cho em”.

Anh lại ngạc nhiên, không nói gì.

Tôi buông đôi tay đang ôm eo Lê Bằng, nhẹ nhàng quay đầu, đi ra khỏi bếp, đi đến nửa đường, lại bị Lê Bằng kéo lại, anh nâng cằm tôi lên, bắt tôi nhìn thẳng vào anh.

Vẻ mặt chúng tôi đều hết sức nghi hoặc và mơ hồ, nhưng tôi bị sốc hơn.

Anh hỏi: “Em nói hoa rơi ra từ tập tài liệu?”

Tôi gật đầu, hỏi: “Anh có biết là ai đã để vào không?”.

Ngụ ý trong câu hỏi của tôi là, anh có biết ai đang yêu thầm anh không?

Lê Bằng lắc đầu.

Tôi tin anh cũng không biết.