Vợ Có Thuật Của Vợ

Chương 18

Lê Bằng bước vào phòng ngủ, trên tay cầm một chiếc đĩa, anh đặt đĩa lên bàn, bước lại gần giường, đưa tay lau mặt tôi.

“Sao em lại khóc?”

“Em mơ thấy mình chết, bị gϊếŧ chết.”

“Giấc mơ đều không có thực.”

“Em còn mơ anh chính là hung thủ.”

Anh cau mày nói: “Giấc mơ gì mà lung tung thế”.

Tôi ngồi dậy, nói: “Anh không biết à, mọi giấc mơ đều rất rối loạn. Giống như tối qua anh làm em rối loạn vậy! Suýt nữa anh đã gϊếŧ chết em, thế nên ban ngày trải qua thế nào, đêm em sẽ mơ y như vậy”.

Lê Bằng không nói gì, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi thầm mắng anh là đồ tồi rồi trừng mắt nhìn lại.

Cuối cùng, anh nói: “Ăn thôi”.

Tôi cầm đĩa lên, ra sức cắn đứt chiếc lạp xưởng trên đó.

Cả ngày hôm đó, tâm trạng của tôi rất tệ. Khi chúng tôi cùng nhau đi siêu thị, tôi cầm một chai nước, mở tại chỗ, vừa đi vừa uống, sau đó vứt cái chai rỗng vào chiếc xe Lê Bằng đang đẩy.

“Mua cái chai làm gì?”

“Chẳng lẽ siêu thị mời em uống không à? Thế là ăn trộm đấy.”

Anh hỏi tôi sao không đợi đến lúc ra ngoài rồi hãy uống.

“Bởi vì em chưa nhìn thấy người đàn ông nào trả tiền cho một cái chai cả.”

Đến quầy thanh toán tiền, cô thu ngân cầm cái chai không lên, liếc Lê Bằng một cái, rồi đưa nó lướt qua máy kiểm tra mã vạch.

Lê Bằng quay lại nhìn tôi nói: “Lần sau em còn như vậy, anh sẽ bóc tem mã vạch dán lên người em”.

Tôi hoang mang, lẽo đẽo theo anh ra khỏi quầy thu ngân và hỏi tại sao.

“Vì như vậy chỉ cần hai đồng rưỡi là có thể mua em về nhà.”

Chúng tôi lại đến hiệu sách, đi thẳng lên tầng bốn, hỏi thăm mọi người chỉ để tìm được sách của Hòa Mục. Tôi lấy một cuốn Điều khiển đàn ông và một cuốn Giải mã đàn bà.

“Những cuốn này em đều có rồi cơ mà?”

“Đó là mẹ em cho mượn.”

“Em đọc rồi còn gì?”

“Em muốn có cuốn sách của riêng mình, để có thể xem bất cứ lúc nào, hơn nữa sách hay như vậy đáng để sưu tập lắm chứ.”

Anh bĩu môi, ngón tay gõ gõ trên bìa sách, nói: “Độc giả của anh ta có biết chuyện anh ta đánh nhau trên đường không?”.

“Nếu độc giả của anh ấy mà biết, sẽ đánh giúp anh ấy. Huống chi, người bị đánh là bố em, nên đừng khách sáo.”

Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến. Điện thoại của tôi vang lên, người gọi đến là: “Hai mươi ba chiếc nhiễm sắc thể khác”.

Tôi để cho Lê Bằng nghe thay mình. Cuộc nói chuyện giữa anh và bố tôi rất ngắn gọn. Lê Bằng chỉ nói có ba câu:

“Cháu chào chú.”

“Chúng cháu khỏe.”

“Vài hôm nữa chúng cháu sẽ về nhà ăn cơm”.

Lê Bằng cúp máy, tôi hỏi anh tại sao phải báo cáo hành trình của chúng tôi với ông ấy.

Anh nói: “Bố em hỏi về thùng cá, ông ấy muốn ăn canh cá”.

“Ngày nào ông ấy chẳng ăn cơm ở nhà của người phụ nữ khác, còn muốn quay lại ăn cơm với mẹ em làm gì.”

Tôi để cuốn Song thực ký và hai cuốn sách của Hòa Mục vào giỏ mua hàng, chuẩn bị thanh toán.

Lê Bằng hỏi tôi đó là cuốn sách gì.

Tôi nói, cuốn sách này kể về câu chuyện của một người đàn ông vừa ăn cơm ở nhà người tình lại vừa được ăn cơm vợ nấu, anh ta sướиɠ như bố em vậy, vợ cả vợ lẽ đầy đủ cả.

Lê Bằng vẫn không hiểu, hỏi tôi tại sao lại mua cuốn sách này tặng bố, không sợ sẽ cổ vũ ông ấy làm việc xấu sao?

Tôi nói: “Người đàn ông trong truyện cuối cùng bị vợ và người tình đầu độc chết. À, còn nữa, cuốn sách này là mua tặng mẹ em”.

Lê Bằng ri vào im lặng.

Tối hôm đó, Lê Bằng nhận được một cuộc điện thoại, vừa nhấn nút nghe anh liền đứng dậy ra phòng khách nói chuyện.

Tôi ngồi trong phòng ngủ cố dỏng tai nghe trộm, dù nghe không rõ nhưng loáng thoáng biết rằng cuộc nói chuyện liên quan đến công việc.

Chẳng phải anh đã bỏ việc rồi sao?

Khi Lê Bằng quay trở lại, thấy hai tay tôi đang vòng trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh, anh bèn hỏi tôi có chuyện gì.

“Cú điện thoại vừa rồi có liên quan đến công việc phải không?”

“Đúng vậy.”

“Chẳng phải anh đã bỏ việc rồi sao?”

“Công việc mới.”

“Anh tìm được công việc mới nhanh vậy sao! Anh tìm khi nào vậy?”

“Là người ta tìm đến anh, thế nên anh mới bỏ công việc cũ, nghỉ ngơi một thời gian rồi bắt đầu công việc mới.”

Tôi lờ mờ hiểu mọi chuyện, chỉ vào mũi mình nói: “Anh còn tranh thủ lúc nghỉ ngơi tìm được một cô bạn gái mới, ở tại nhà cô ấy, lại còn cho bố mẹ cô ấy biết đến sự tồn tại của anh, anh quả thật cao tay!”.

Anh nhún vai: “Chỉ là trùng hợp thôi”.

Trước khi ngủ, tôi nằm úp trên ngực Lê Bằng đọc cuốn Điều khiển đàn ông.

Mắt anh bị gí sát vào bốn chữ đó, còn phải chịu đựng sức nặng của cơ thể tôi, nên sắc mặt rất tệ.

“Em làm anh có cảm giác như em đang nghiên cứu anh vậy. Chúng ta nên đi ngủ thôi.”

“Đợi em đọc hết chương này đã.”

“Ngoài việc thích sách của Hòa Mục, em còn thích anh ta ở điểm gì?”

“Em thích họ của anh ta, bởi em sùng bái một người cũng mang họ Hòa.”

“Là ai vậy?”

“Hòa Thân.”

Lê Bằng trầm ngâm rất lâu, mới hỏi tiếp: “Tại sao em lại hâm mộ Hòa Thân, ông ta là một tham quan”.

“Người hám tiền cần có đầu óc, ông ấy tham ô nhiều không phải bởi ông ấy có lòng tham hơn người khác, mà bởi ông ấy thông minh. Nếu người khác mà thông minh như ông ấy, thì cũng sẽ làm vậy thôi. Em thích nhất người thông minh.”

Rất lâu sau đó, Lê Bằng không nói gì.

“Anh sao vậy?”

“Chắc anh phải làm quen với em lại từ đầu thôi, em làm anh ngạc nhiên quá.”

Tôi ngồi thẳng dậy, đặt mông lên bụng anh, nhìn từ trên cao xuống tựa như một nữ vương, chất vấn: “Em nặng lắm đấy! Anh khó mà chịu đựng nổi nữa đúng không?”.

Anh không nói gì, hai tay ôm lấy eo tôi, ấn cả người tôi nằm xuống dưới anh: “Anh cũng phải cho em nếm mùi khó chịu đựng nổi là như thế nào!”.

Anh điên thật rồi.

Con dâu xấu đến cỡ nào thì cũng phải gặp mặt bố mẹ chồng, trên đường dẫn Lê Bằng về nhà gặp mẹ, tôi phát hiện ra hai chuyện.

Chuyện nhỏ thôi, nhưng mức ảnh hưởng lại rất lớn, khiến chúng tôi đều buồn bực.

Lúc đó, chúng tôi đang đứng đợi tàu điện ngầm trong sân ga, Lê Bằng đứng trước, tôi đứng sau. Tôi tận mắt nhìn thấy một bàn tay khoác lên phía vai bên kia của Lê Bằng, vỗ liền hai cái.

Lê Bằng quay đầu, chào hỏi người đó, sau đó kéo tay tôi giới thiệu: “Đây là bạn gái anh”.

Người đó cười với tôi, không niềm nở cũng chẳng lạnh nhạt, cô ta giới thiệu tên mình là Tranh Tranh, rồi đưa cho tôi một tấm danh thϊếp.

Lưu Tranh Tranh, nữ, Phó giám đốc phụ trách thị trường của công ty trách nhiệm hữu hạn đồ lót Giai Mộ.

Tàu điện ngầm đến, chúng tôi cùng nhau lên tàu, Lê Bằng đứng giữa tôi và Tranh Tranh, anh luôn nắm chặt tay tôi.

Đột nhiên trong tôi nảy sinh một suy nghĩ vớ vẩn, tôi tưởng tượng ra rằng, Lê Bằng cũng đang nắm tay Tranh Tranh, dùng cơ thể anh làm lá chắn giữa hai chúng tôi, cùng một lúc ăn cả hai suất đậu phụ hành.

Tôi liên tục nghiêng người về phía sau, chỉ để nhìn xem tay của Lưu Tranh Tranh có đang bám vào tay vịn hay không.

Mỗi lần ngó nghiêng như vậy đều thấy tay cô ta đang nắm chặt tay vịn, lạ một điều là tôi luôn cảm thấy thất vọng khi trút được một gánh nặng, vì như vậy tôi đã mất đi cơ hội bắt quả tang đôi gian phu da^ʍ phụ ngay trên tàu điện ngầm.

Sau khi Lưu Tranh Tranh xuống tàu, tôi hỏi Lê Bằng: “Sao anh lại quen cô ta? Cô ta làm ở công ty đồ lót mà”.

“Anh sắp đến công ty này làm việc, sắp trở thành cấp trên của cô ấy.”

“Anh là một người đàn ông cơ mà.”