Báo tinh nhét nhánh rễ vào sâu bên trong, đỡ A Hổ ngồi xuống, để mông y dán xuống giường ép nhánh rễ khỏi rơi ra ngoài. Hắn đứng dậy, cởi cái áo choàng đã nửa mở trên người, lộ ra dươиɠ ѵậŧ thô to dữ tợn cương cứng sẵn. Một tay hắn nâng cằm A Hổ, đem côn ŧᏂịŧ của mình cọ xát môi y, dụ dỗ:
“Hôm nay không cho phía dưới ăn, xin ta cũng không cho. Dùng cái miệng này, tuy hiệu quả so với dùng hậu huyệt kém hơn, nhưng so với không có thì tốt hơn nhiều. Hổ Nhi ngoan, há miệng, lấy lòng nó, sẽ cho ngươi thứ ngươi muốn.”
A Hổ ngẩng đầu nhìn Tây Hoa tuấn mỹ xích͙ ɭõa tựa thiên thần, chỉ có thể dùng hai tay nỗ lực chống đỡ mới ngăn mình không ngã bệt xuống giường, đứa bé trong bụng chắc chắn sẽ không để y yên, sức lực cả người đều bị hút hết rồi. Nhưng mà, chủ động lấy lòng báo tinh xin được ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, vẫn là, rất đê tiện. Ô ––– ô –––
Mồ hôi trên trán A Hổ theo làn da y chảy xuống, Tây Hoa nhìn l*иg ngực y phập phồng lên xuống có chút thú vị, ánh mắt càng thêm u tối: “Hổ Nhi ngoan, nghe lời sẽ không khó chịu.”
Một tay vẫn giữ chặt cằm y, một tay dễ dàng vói vào miệng y trêu đùa, sau đó nhanh chóng nhét cái của mình vào bắt đầu trừu sáp. Từ trên nhìn xuống dễ dàng thấy được bộ dạng yếu ớt của A Hổ, một hán tử cường tráng cả người ửng hồng lấy tư thế thuần phục quỳ ngồi phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ của hắn, khuôn mặt uy vũ cứng cỏi mang theo biểu cảm khuất nhục cùng do dự, khiến du͙© vọиɠ của hắn bùng nổ. Dươиɠ ѵậŧ của báo tinh lại trướng lớn một vòng, lấp kín khoang miệng A Hổ, nước miếng không ngừng từ miệng y chảy xuống.
Tính khí kia tiến vào càng sâu, A Hổ không tự chủ được nuốt một cái, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến lưỡi gà sâu bên trong, lại muốn nôn, báo tinh vội chỉ bảo:
“Đừng hồi hộp, ta sẽ không tổn thương ngươi. Thả lỏng cổ họng, không nên quá sức dồn ép, thả lỏng, dùng mũi chậm rãi hít thở……”
Nhưng gậy thịt kia vẫn kiên định mỗi lần đều cố đẩy vào sâu hơn, chậm rãi chen đến phần đầu cổ họng, ép A Hổ phải nghẹn ngào, không biết là do sinh lý bức bách hay tâm lý khuất nhục, nước mắt chảy đầy mặt.
Tây Hoa rất hài lòng với bộ dạng này của y, càng thêm tùy ý xâm nhập, A Hổ muốn phun ra nhưng phun không được, lôиɠ ʍυ của hắn còn cọ sát trên mặt, tinh khí nam nhân nồng đậm tràn ngập khoang mũi và yết hầu, tầm nhìn dừng tại nơi tư mật của đối phương, y không khỏi nhắm chặt mắt không dám nhìn, song xúc cảm ở hậu huyệt lẫn trong miệng càng thêm rõ ràng.
Báo tinh vẫn gắt gao giữ chặt cằm A Hổ, một tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu và lỗ tai y an ủi, thấy y không nhịn được chảy nước mắt, trong lòng có chút tiếc hận, có chút yêu thương và có chút hả hê, những điều này đều khiến du͙© vọиɠ của hắn bừng bừng phấn chấn, không tự chủ mà đẩy nhanh tiết tấu. Rốt cuộc sau vài cú va chạm đẩy gậy thịt đến chỗ sâu nhất, hắn nâng đầu y lên, cố định góc độ chuẩn xác, bắn thẳng vào cổ họng y. A Hổ co giật cổ họng nuốt, nước mắt cũng rơi nhiều hơn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân tanh nồng ngập đầy trong họng, y cảm thấy chất lỏng này chảy khắp cơ thể mình, toàn thân đã bị mùi hương của báo tinh đánh dấu, ý nghĩ da^ʍ mỹ đó khiến y run rẩy, không nhịn nổi òa khóc, rất dọa người.
Tây Hoa lêи đỉиɦ xong, ngồi xổm xuống, cẩn thận vỗ về bạch hổ tinh đang nức nở, hắn biết mình đã ép y đến đường cùng, hài lòng hôn khắp khuôn mặt y, ôm y vào lòng, vuốt lưng y trấn an, chậm rãi nói:
“Ta biết ngươi hận ta, nhưng ta không muốn ngươi gặp tam vương gia, ngươi nuốt tinh khí của ta vẫn có thể giúp ngươi không bị đứa bé kia nháo, đồng thời là để ngươi không còn ý nghĩ rời khỏi ta, tuy rằng ngươi không thu tai với đuôi lại được, nhưng mà ta rất thích a. Ngoan nào, nhịn nhiều ngày rồi, khi nào chúng ta trở về, ngươi muốn bao nhiêu ta đều cho.”
Báo tinh nâng cằm A Hổ cho y một nụ hôn sâu dai dẳng đến không tưởng, thời điểm hai người tách lưỡi nhau ra tâm tình A Hổ an ổn hơn nhiều, nước mắt cũng ngừng chảy, khóc xong rồi thì đánh hắn một cái: “Ngươi…… làm vậy là vì không muốn ta gặp hắn?”
Tây Hoa ôm chặt y vuốt ve lưng y không nói tiếng nào, A Hổ càng nghĩ càng mất mặt, quay đầu cắn vào một bên ngực của hắn, hung hăng ép chặt hàm, lưu lại một vết răng rướm máu. Giải tỏa xong chút lửa giận trong lòng, y lại nghẹn ngào: “Ngươi lo xa quá rồi.”
Hắn nhịn đau cười đáp: “Ta không thể mảy may mạo hiểm để mất ngươi.”
A Hổ biết báo tinh kiềm chế đến vậy là vì muốn giữ y bên cạnh, trong lòng không hiểu sao chẳng tức giận nổi, ngược lại có chút vui vẻ, nhưng một điểm vui ấy lại làm y thấy xấu hổ, khóc hết nửa ngày thì mệt mỏi nặng nề ngủ.
Báo tinh ôm tiểu hổ nương của hắn, cũng an giấc theo.
Lúc A Hổ tỉnh lại nhìn quanh phòng, Tây Hoa không có ở bên cạnh, y thu hồi một chút cảm giác mất mát trong lòng, tự nhủ là do đứa nhỏ nháo. Sau đó mới cảm thấy cả người không hề gì nhưng lại có chút bủn rủn, giống như bệnh nặng mới khỏi, có điều rất là nhẹ nhàng khoan khoái, mồ hôi và hậu huyệt đều được người tẩy rửa sạch sẽ, ngay cả đệm giường cũng thay thành cái dày hơn, thân thể chẳng biết vùi trong mấy tầng chăn nữa. A Hổ vẫn như cũ không đủ sức thu lại cái đuôi, tức giận nghiến răng nghiến lợi muốn tìm tên báo tinh đã giày vò y tính sổ, một lát sau thì uể oải nghĩ nếu không gặp được tam vương gia lần cuối thì phải làm thế nào, ý trời đã định, chi bằng coi như hết.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, tiểu nhị hơi phóng đại thanh âm nói: “Khách quan, ngài tỉnh chưa? Khách quan cùng phòng với ngài dặn tôi mang thức ăn lên. Để ở cửa, ngài tỉnh dậy chưa?”
A Hổ trầm giọng đáp: “Đã biết. Cứ để đó.”
Tiểu nhị: “Dạ được, ngài thong thả dùng.”
Cước bộ tiểu nhị xa dần, A Hổ mới hé cửa thò đầu ra ngoài xem, trên khay gỗ đựng món ngon rượu ngọt đủ thứ, chừng cho hai, ba người ăn. Thấy chung quanh không có người, vội kéo hết vào. Trong lòng có chút ác ý nghĩ: ‘Sơn chủ đại vương, lắm chuyện như đàn bà.’
Nhớ đến oán niệm trong lòng, cố tình ngó lơ mấy phần tình cảm của hắn.
A Hổ mặc dù nhớ tới sự tình hôm qua mặt nóng lên, tóc gáy dựng lên, miệng vẫn không ngừng ăn uống, mang bộ dáng đường hoàng đĩnh đạc ngồi trước bàn ăn, một chân gác lên ghế, ra vẻ ông đây là đại gia đang từ từ thưởng thức mỹ thực. Không lâu sau, nửa con gà quay với rượu ngon chui hết vô bụng.
Tây Hoa ngoài cửa nói vọng vào:
“Ta vào đây.”
Mở cửa liền thấy A Hổ liếc mắt nhìn hắn đi vào, vẫn không quay đầu tiếp tục ăn chân gà. Báo tinh biết thừa đêm qua hắn nháo y rất lợi hại, cục cưng da mặt mỏng, không biết ghi hận mình như thế nào rồi. Vội mang vẻ mặt nịnh nọt ngồi vào ghế bên cạnh, đôi mắt lấp lánh nhìn A Hổ:
“Cảm thấy sao rồi?”
A Hổ cáu kỉnh: “Ngươi hỏi ai?”
Báo tinh: “Đương nhiên là hỏi ngươi.”
A Hổ: “Hừ! Không chết được.”
Báo tinh: “Đứa nhỏ thì sao?”
A Hổ ném chân gà xuống, đứng lên túm lấy cổ áo báo tinh làm hai người dán sát vào nhau: “Ngươi còn dám hỏi!”
Báo tinh ở gần nhìn cái cổ của A Hổ, nội y không khép kín lộ ra xương quai xanh khêu gợi, lia mắt xuống liền thấy hai núʍ ѵú nho nhỏ, còn có cơ bụng như ẩn như hiện, hắn nuốt nước miếng liếc mắt sang một bên: “Hổ Nhi, ngươi gần gũi ta quá, ta nhịn lâu như vậy khó kiềm chế nổi, ngồi trở lại đi mà.”
A Hổ thấy khuôn mặt hắn ửng hồng, không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng, cau mày buông hắn ra ngồi lại bàn: “Không biết mắt thẩm mỹ của ngươi bị cái gì nữa.”
Báo tinh: “Trong trái tim ta Hổ Nhi là đẹp nhất.”
A Hổ chấn động sởn hết da gà: “Da mặt ngươi đúng là dày.” Tiếp tục cầm chân gà gặm cắn.
Báo tinh chậm rãi nhích đến gần A Hổ, thấy y không ngăn cấm gì, trực tiếp ngồi cùng một ghế với y, đưa tay ôm eo y, tức thì A Hổ thấy chân gà trong miệng chẳng còn vị gì nữa, sắc mặt không tốt lườm hắn.
Báo tinh như con chim nhỏ nép đầu tựa vào vai A Hổ:
“Vợ yêu à, trong trái tim ta ngươi là người đẹp nhất.”
A Hổ đẩy đầu hắn ra: “Ta không hứng thú chuyện có đẹp hay không.”
Tây Hoa không chịu lui ra lại tựa đầu vào vai y, A Hổ đẩy hai lần không có kết quả thì không thèm quan tâm cái tên vô sỉ bên người, tiếp tục gặm chân gà. Hắn đưa tay vuốt ve bụng y, chậm rãi nói:
“Ngươi chưa từng nghe câu ‘Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’ sao? Ngươi đã gặp qua người nào đẹp hơn ta chưa, nói coi……”
A Hổ nghĩ nghĩ, đúng là không trả lời được, thế là lại yên lặng gặm chân gà.
Báo tinh: “Vậy nên ngươi ghét bỏ ta cái gì a? Ta không chê ngươi thật thà kiệm lời, ngươi nên chấp nhận theo ta cả đời đi. Chờ đến khi bảo bảo sinh ra, ta khẳng định ngươi sẽ rất thương nó. Ô ––– lúc đó ta thất sủng mất.”
A Hổ mắng thầm trong lòng: ‘Ngươi được sủng từ lúc nào vậy.’
Báo tinh: “Ngươi nên từ bỏ tên vương gia đáng chết kia đi. Hắn tay trái ôm mỹ nữ, tay phải ôm thiên kim tiểu thư, sớm đã quên ngươi rồi. Cuối tháng này hắn sẽ cưới nữ nhi của Hộ bộ thượng thư*, sính lễ chất đầy mười dặm đường.”
(*Hộ bộ là chức quan tương đương với Bộ tài chính ngày nay, đứng đầu là Hộ bộ thượng thư.)
Tâm A Hổ từ nóng chuyển sang lạnh: “Năm ngoái hắn đã chuẩn bị cho chuyện này. Giờ ta trở về chỉ để từ biệt hắn, không theo hắn nữa. Ngươi có thể đừng có……”
Tây Hoa ngẩng đầu nhìn y: “Có cái gì… ngươi muốn nói ta đừng có ghen chứ gì.”
A Hổ: “……” Mỗi lần ngươi ghen ta đều xui xẻo.
Báo tinh: “Không được, mỗi lần ta thấy hắn đều nghĩ tới ngươi từng đối tốt với hắn thế nào, ngươi chưa hề đối ta như vậy, toàn đối tốt với hắn thôi. Ta không thể tha cho hắn! Trừ phi… trừ phi chúng ta rời khỏi đây, không thấy hắn ta liền vui vẻ. Ta thực sự rất nhẫn nhịn, đổi lại là ta của ngày trước, sớm ăn tươi nuốt sống hắn rồi. Nhưng ta vì ngươi, vẫn nhẫn nhịn.”
Một đôi mắt mèo to lấp lánh nhìn A Hổ cầu khen ngợi, y không nói không rằng tiếp tục gặm chân gà, chết cũng không chịu đáp lời.
Báo tinh: “Ta đã hỏi thăm qua, hai ngày sau, hắn sẽ tới Bạch Mã Tự ở ngoại ô cầu phúc, đến lúc đó ta đưa thuốc cho hắn, sau đó chúng ta lập tức rời đi. Đáp ứng ta, ngươi sẽ không đi gặp hắn.”
A Hổ: “Cái bộ dạng này của ta có thể ra ngoài gặp người sao? Ngươi chuẩn bị xong sớm một chút chúng ta liền đi.”
Báo tinh: “Hừ! Nhọc ta còn có lòng tốt muốn cho ngươi xem ý trung nhân của ngươi động phòng nữa chứ, coi như hoàn thành tâm nguyện của ngươi, dù sao ba ngày sau khi cầu phúc chính là hôn lễ, ngươi thật sự không muốn nhìn?”
A Hổ không nói gì.
Báo tinh: “Nhìn xem, nhìn xem, trong lòng ngươi vẫn không quên được hắn, ô ––– trong lòng ngươi vẫn còn muốn hắn. Ô ––– ngươi đúng là không có lương tâm mà, ta với ngươi lên giường rồi ngươi vẫn nghĩ tới thằng khác. Ô ––– ta không muốn sống nữa.”
Trán A Hổ nổi đầy gân xanh: “Ngươi bớt nói chút đi.”
Báo tinh hạ mắt liền không còn bộ dáng ăn vạ nữa, từ trong ngực lấy ra hai quyển sách:
“Ngươi coi nè, hôm nay ta đi dạo phố, phát hiện sản vật ở kinh thành rất là phong phú. Ngay cả sách đọc cũng khác hẳn những nơi khác. Cô nương bán sách cho ta xem mấy cuốn anh hùng truyện gì gì đó, hứa hai ngày sau cho ta cuốn Ngọc nữ thập bát thức, còn dặn ngày mai có sách mới, là thi họa do tài tử nổi tiếng nhất kinh thành đích thân họa, ta dự định lấy hai bản, ngày mai đi lấy, ngươi muốn xem không?”
A Hổ: “Vô sỉ.”
Báo tinh thò tay vào áo y nhéo nhéo một bên đầṳ ѵú:
“Ngươi trách oan ta, ta vì người nhiều lần đi ngang qua cổng Di Hồng Viện cũng không vào. Ngươi còn không biết ơn.”
A Hổ cứng rắn nói: “Ngươi cứ vào, ta không cản.”
Báo tinh: “Nhưng khi ta trở về ngươi nhất định sẽ đạp ta xuống giường. Ai, ta không trả nổi cái giá đắt như vậy. Vì vợ yêu, bên ngoài có hoa thơm cỏ lạ gì ta cũng không thèm, trong mắt ta chỉ có một mình ngươi, ngươi phải tin tưởng ta. A ~~~ dùng câu nào đây, ta quên rồi, lật sách coi cái đã.”
A Hổ ăn chữ nghĩa của hắn cũng thấy no: “Ngươi chơi một mình đi. Ta đi luyện công một lát.”
Báo tinh thấy trong lòng trống trơn, nhưng không có cảm giác mất mát bao lâu, đành ngồi chơi một mình.