Báo tinh không nói không rằng túm lấy cánh tay A Hổ kéo đến chỗ người không nhìn đến, hóa ra nguyên hình, giọng buồn bực: “Đi lên.” A Hổ thấy vết thương trên chân mình lại bắt đầu rỉ máu, không nỡ cự tuyệt ý tốt của hắn, ngồi lên lưng báo, nghĩ nghĩ, choàng tay ôm lấy cổ báo tinh. Báo tinh thi triển pháp thuật, chạy như bay về phía núi rừng, chưa tốn bao lâu thì đã về đến sơn động, đặt người lên giường rồi mới hóa lại hình người.
A Hổ ý thức được ánh mắt tức giận của đối phương, hiểu rõ hắn đang nghĩ cái gì, có lẽ cho rằng mình bị tam vương gia vu khống, mà chính mình cũng bị người lừa gạt, nếu như vừa nãy không nhờ hắn ngăn cản, phải uống thứ thuốc kia, chẳng rõ ngày sau sẽ gặp hậu quả gì nữa. Hơn nữa giờ tình cảm của y, thật sự đã bị đả kích rồi, vì muốn ở lại bên cạnh người nọ, loại việc nào cũng chịu làm, hiện tại ngẫm lại đúng là ngốc đến không thể đỡ được, báo tinh chắc cũng chẳng thể hiểu nổi đi.
A Hổ không rõ trên mặt mình đang là một bộ biểu tình cam chịu, kỳ thật gặp phải loại tình huống này, nói không bị đả kích thì chính là nói dối. Báo tinh càng thêm tức giận, bảo bối mà hắn cực kì cưng chiều, ngay cả nặng lời cũng không nỡ, sợ y buồn sợ y giận, hắn chỉ biết dùng phương thức trực tiếp nhất biểu lộ tình cảm của mình, lại bị tên khốn Bạch Liên Hoa kia đạp hư. Báo tinh cảm thấy mình oan uổng muốn chết, nhất thời cảm giác toàn thế gian này ức hϊếp hắn, toàn thế gian này có lỗi với hắn, công bằng chính nghĩa đều rời xa hắn.
Báo tinh niệm phép dùng dây trói buộc hai tay A Hổ lêи đỉиɦ đầu, đưa tay cởi đi quần áo của y, lần trước còn để lại áσ ɭóŧ cho A Hổ che thân, lần này thật sự tức giận, chiếc áo dưới vài đường trảo ngoan lệ biến thành mấy mảnh nhỏ. Báo tinh đem A Hổ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trói thành hình chữ “Đại” (大), khiến y hoảng hốt: “Tây Hoa, ngươi thả ta ra mau.”
Báo tinh tiện tay cầm lấy dây lưng nhét vào miệng A Hổ, làm y chỉ có thể phát ra mấy tiếng ư ừ, giờ y chẳng có thời gian nghĩ đến Bạch Liên Hoa nữa, cốt chỉ muốn báo tinh thả mình ra. Tay không cử động được, miệng thì nói không ra lời, đến cả hóa nguyên hình để thoát cũng không làm được, chỉ có thể ở dưới thân báo tinh giãy nhẹ.
Mặt báo tinh lộ vẻ u ám, không để ý đến ánh mắt trừng trừng của A Hổ, đưa tay nhẹ nhàng phác họa miệng vết thương đang rướm máu kia, khe khẽ nói: “Đừng giãy, dây thừng này ta lấy được từ lão thổ địa, yêu ma nào bị nó trói lại đều không thể biến hình hay thoát thân được, mà giờ nó cũng chỉ nghe theo lệnh của ta.”
Lần này báo tinh giữ nguyên hình người, chậm rãi liếʍ lấy miệng vết thương, đầu lưỡi mềm dẻo lướt lên viền vết thương, giống như dây thần kinh toàn thân đều tập trung tại nơi đó, cảm giác ngứa ngáy tê dại được khuếch tán đến lạ lùng, toàn thân A Hổ cứng nhắc, cơ bụng gắt gao căng chặt.
Lúc báo tinh đang liếʍ vết thương trên đùi, A Hổ nhìn thấy biểu tình đầy thương tiếc của hắn, tâm y vốn bị Bạch Liên Hoa thương tổn bỗng trở nên mềm yếu, vui vì được người cưng chiều chính là loại cảm giác này đi. Biểu tình của báo tinh làm cho A Hổ có chút mê muội.
“Bảo bối trân quý nhất của ta lại suýt bị các ngươi phá hỏng.” Báo tinh bất mãn liếc A Hổ một cái, gặp phải cái vẻ mặt không hề ăn năn của y (kỳ thật là ngây ngẩn).
Báo tinh liếʍ xong miệng vết thương, bắt đầu trân trân trọng trọng liếʍ toàn thân bạch hổ tinh, từ cái trán, nhẹ nhàng cắn cái mũi, liếʍ lộng lỗ tai, đùa giỡn người dưới thân run rẩy tới mức không dám nhìn thẳng. Không nặng không nhẹ vờn hai cánh môi dày, cắn cắn hầu kết, rốt cuộc tiến tới một bên núʍ ѵú trước ngực y, một tay chậm rãi lần mò tiểu bạch hổ, tay còn lại cũng không rãnh rỗi mà chiếu cố đầṳ ѵú kia.
A Hổ được liếʍ đến thoải mái tận lực quên đi hậu quả khi phóng túng như vậy, cảm giác được người âu yếm tựa như một giấc mộng, chi bằng tự mình phóng túng một lần.
Báo tinh dùng môi lưỡi mơn trớn đầṳ ѵú phấn hồng đã dựng thẳng, đợi tiểu bạch hổ có tinh thần mà cương lên, rồi không chạm vào nó nữa, chỉ dùng tay vuốt ve vùng bụng và đùi, thỉnh thoảng gặm cắn phần đùi non, dường như đang thưởng thức mỹ vị. A Hổ cảm giác núʍ ѵú của mình giống như bị hun nóng, cơ hồ bị nấu chín, hơi nóng từ nơi được vỗ về không ngừng bốc lên. Toàn thân phảng phất trở nên mẫn cảm dị thường, tại thời điểm bị đùa giỡn, trong miệng tràn ra tiếng rên ái muội.
Báo tinh trở mình A Hổ, để y nằm úp sấp trên giường, mông nhếch cao, rồi hắn áp người lên, hai tay vòng qua nách y đùa giỡn hai đầṳ ѵú, cái lưỡi mềm dẻo liếʍ lấy thùy tai đỏ bừng, mà côn ŧᏂịŧ của hắn ở giữa khe mông y không ngừng cọ xát, lỗ nhỏ tràn ra chất lỏng trong suốt làm cho hậu huyệt y ướŧ áŧ. Cơ thể mẫn cảm bị hắn toàn quyền định đoạt, miệng A Hổ bị chèn không thể khép lại, nước miếng thấm ướt đai lưng rồi từ từ nhỏ giọt ra ngoài, phía sau bị người cuốn vào một hồi du͙© vọиɠ như sóng trào, y đã mất phương hướng rồi.
Báo tinh theo đường cong của cơ lưng hôn lần xuống, tiến tới cái mông hắn mong chờ đã lâu, A Hổ bị du͙© vọиɠ nhấn chìm không còn đủ khí lực chống cự, báo tinh áp tay không nặng không nhẹ xoa nắn hai cánh mông, dần dần bị kích động, lực trên tay mạnh thêm, khiến vùng da thịt trắng nõn hiện lên mấy vết đỏ, chờ tới khi mấy vết ngón tay sưng lên một chút, hắn cúi người hôn lên đó. Thời điểm bị xoa bóp đến phát đau, A Hổ ngược lại càng cảm thấy du͙© vọиɠ dâng trào khó chịu, giống như bị đặt trên lò nướng, bị liếʍ mυ'ŧ từ đầu đến chân, thật ngứa ngáy, dạo đầu tuy rất thoải mái, nhưng trải qua một lúc lâu, dần biến thành tra tấn.
Tuy cơ thể A Hổ vốn chịu đau quen rồi, ngày thường có gặp chuyện gì cũng không đáng kể, nhưng rốt cuộc y vẫn là nam nhân đang độ sung mãn, bị đùa trên giỡn dưới tới mức du͙© vọиɠ tràn lan, mà theo tình hình hiện tại thì càng lúc sức ép càng lớn hơn. Đai lưng bị ướt rớt ra khỏi miệng, A Hổ bất mãn đành quay đầu lại lầm bầm với báo tinh: “Phía dưới, phía dưới.” Nguyên lai là do phân thân kia mãi không được chiếu cố, đã chảy trọc dịch thấm ướt cả một mảng. Báo tinh thoáng nghiêng mắt nhìn, khóe miệng cong lên một nụ cười: “Phía dưới của ngươi thật ẩm ướt.” Tay theo khe mông lướt qua tiểu huyệt, lại lướt qua tinh hoàn mò đến trụ thể uy phong kia, cũng không thực sự đυ.ng chạm, mà chỉ đùa bỡn hai tiểu cầu. Hắn đổi tư thế nằm ngang người, ngậm mυ'ŧ lấy một bên đầu nhũ của y, tay còn lại không nặng không nhẹ tiếp tục xoa bóp cái mông y, cảm thấy vùng da thịt đó giống như có lực hấp dẫn vô hạn hút lấy tay mình.
A Hổ bị trò đùa gây sức ép thân dưới tới phát đau, mà không được giải phóng, mỗi lần chỉ chạm đến giới hạn một chút, khó chịu nức nở: “Ngươi thả ta ra đi.” Báo tinh đang ở dưới thân A Hổ chơi vui vẻ vậy thế nào chịu bằng lòng, nên làm như không nghe thấy.
A Hổ dịch người xuống phía dưới một chút, hai tay bị trói chặt phủ lên đầu báo tinh, hung hăng cúi xuống cắn vào một bên ngực của hắn, răng nanh ép vào da thịt nhanh chóng chảy máu, giải tỏa cảm giác tức giận khi bị đối phương đùa giỡn nãy giờ. Mà báo tinh chịu đau, ánh mắt tựa hồ lóe sáng thêm, cái đau nho nhỏ này càng gợi lên du͙© vọиɠ mãnh liệt. Hắn phát ra tiếng cười trầm thấp, thông qua l*иg ngực khẽ run truyền tới tiểu hổ nương trong lòng: “Không chịu nổi sao?” Rồi đổi thành tư thế ghé sát vào ôm lấy người A Hổ, một tay vuốt lưng y như muốn trấn an, một tay không chút kiêng dè tiến vào giữa hai cánh mông, nhẹ nhàng an ủi hậu huyệt ẩm ướt thấm đẫm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, ngón tay chậm rãi xoay vòng. A Hổ trên người nhất thời cứng ngắc, báo tinh nhô đầu tiến lên thổi hơi nóng vào tai y, nói: “Ngươi để ta đi vào, ta liền giúp ngươi.”
Trước kia A Hổ dù có mộng da^ʍ cũng là với tam vương gia, hơn nữa là y nằm trên Bạch Liên Hoa, ban ngày tỉnh lại mới nhận ra mình đã mơ được dâʍ ɭσạи với người cao quý thế nào, nhưng chưa từng nghĩ tới cảnh mình phải ở dưới thân kẻ khác, giờ bị báo tinh đưa ra yêu cầu như vậy, bỗng nhiên cảm giác lẽ nào từ nay là mình bị ăn sao? Tuyệt đối không thể.
Báo tinh không nhận được hồi đáp liền ngồi dậy, đem hai cánh tay A Hổ choàng qua cổ mình, khiến cho y phải ngồi lên người hắn, nhìn giống như y đang chủ động ôm hắn vậy, rồi hắn hôn thật mạnh lên đôi môi căng mọng kia, đầu lưỡi nhanh chóng vói vào khoang miệng y truy quét kịch liệt, chỉ mong tiểu nương tử trên người quên đi chuyện khăng khăng giữ mình với hắn, đồng thời tiến nhập ngục tù du͙© vọиɠ.
Một tay báo tinh xoa bóp một bên đầṳ ѵú của A Hổ, tay kia xảo trá nhét một ngón vào nơi tư mật đang hé mở để tiến vào cơ thể đối phương, bị nhiệt độ bên trong hấp dẫn, càng chọc vô sâu hơn. A Hổ cảm thấy thân dưới đau xót, mà ngón tay thứ hai của hắn cũng nhanh chóng nhập cuộc, khuấy động lung tung. Y bỗng nhớ tới mình từng nhìn thấy hình dạng bàn tay báo tinh, đẹp như của một nhạc công vậy, nhưng giờ lại ở trong cơ thể chính mình làm ra động tác dâʍ ɭσạи đến thế, không hiểu sao, du͙© vọиɠ càng xôn xao nổi lên. Ý thức toàn thân phảng phất tập trung tại hậu huyệt, cảm nhận rõ ràng khớp xương của ngón tay, cả chiều sâu lẫn xúc cảm lành lạnh. Mà cái tay đang tác oai tác quái trên đầu nhũ cũng chậm rãi hạ xuống, phủ lên tiểu bạch hổ đã bị vắng vẻ khá lâu, cao thấp lên xuống. Đầu lưỡi hai người si mê quấn quýt phát ra thứ tiếng da^ʍ mĩ.
Báo tinh rút ngón tay ra, quét lấy một ít niêm dịch của tiểu bạch hổ rồi bôi lên hậu huyệt ẩm ướt, lại nhét thêm một ngón nữa vói sâu vào trong, bắt chước động tác trừu sáp mà lộng tiểu huyệt, đợi đến khi cơ vòng buông lỏng thêm, gia tăng thành ba ngón tay. A Hổ muốn cự tuyệt, nhưng miệng bị hắn gắt gao hôn liếʍ, phía trước cũng thật thoải mái, y phát ra thanh âm ô ô a a, là thanh âm khước từ hay ham muốn, cũng chỉ có mình A Hổ biết.
Báo tinh đùa bỡn trong chốc lát, rồi gỡ hai cánh tay A Hổ đang choàng trên cổ mình ra, để y xụi lơ nằm xuống giường, tách hai chân y ra, cúi đầu ngay chỗ hạ thân của y, tay phải đυ.ng chạm phân thân phấn hồng đang dựng thẳng, do dự một chút, ngẩng đầu liếc mắt nhìn A Hổ vẫn còn chìm trong sương mù du͙© vọиɠ, liền cúi đầu hàm nó vào miệng, cao thấp liếʍ mυ'ŧ, tay phải chuyển sang lấy lòng hai tiểu tinh hoàn, tay trái tiếp tục ở hậu huyệt tìm kiếm điểm mẫn cảm. Trước sau đều bị công kích khiến A Hổ không tốn bao lâu liền căng chặt cơ bụng mà xuất tinh.
Sau cao trào A Hổ thất thần nhìn báo tinh tuấn mỹ đang ở trên người mình, cảm giác đôi mắt vàng của đối phương đang muốn hút hồn chính mình. Mà vị chủ nhân của đôi mắt đó phun ra trọc dịch trong miệng lên lòng bàn tay, tay còn lại quét đi chất lỏng màu ngà ở khóe miệng, rồi cúi xuống hôn lên môi A Hổ, chờ đến khi vị tanh nồng lan tràn khắp miệng, y mới chợt nhận ra đó là cái thứ kia của mình. Tay phải hắn đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi đầy lên hậu huyệt đã được khuếch trương, ung dung khuấy động, A Hổ nghĩ đến tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính y đang chảy vào tiểu huyệt của y, lại sinh ra cảm giác tự mình gian da^ʍ chính bản thân mình. Lúc bừng tỉnh, người trên thân đã đem côn ŧᏂịŧ thô to cương cứng đâm vào trong.
Dù sao đây cũng là lần đầu A Hổ tiếp nhận, trong lòng không khỏi nghĩ rằng sẽ rất đau, tâm trạng căng thẳng vô ý co rút hậu huyệt, khiến cho y và báo tinh hai người cùng ăn khổ. Miệng hắn ngăn chặn mấy tiếng rêи ɾỉ cự tuyệt của y, tay vuốt ve phân thân y, rồi chuyển qua tách mở hai cánh mông, làm cho hậu huyệt đang kẹp lấy phần qυყ đầυ bại lộ hoàn toàn trong không khí, tiểu cúc hoa đáng thương bị côn ŧᏂịŧ thô to dữ tợn gắt gao mở rộng, A Hổ ăn đau, càng kẹp chặt, hai tay báo tinh luân phiên xoa bóp mông y, chậm rãi đem gậy thịt của hắn một tấc lại một tấc đi vào.
Thắt lưng A Hổ căng chặt đến phát đau, thật sự không có sức lực đành thả lỏng eo mà nằm bệt xuống giường, báo tinh cảm thấy người dưới thân không còn căng thẳng nữa, liền tách rộng hai chân y thao lộng. A Hổ chỉ có thể phập phồng thở dốc, miệng phát ra mấy tiếng rêи ɾỉ, báo tinh nghe thấy càng thêm động tình, lúc đầu còn lo thân thể y không chịu nổi, sau dần mất khống chế liền buông thả luôn, ở trong cơ thể y kịch liệt ma sát, cuồng nhiệt một hồi lâu. Ban đầu A Hổ còn bắt kịp tiết tấu, từ từ chỉ có thể để mặc bản thân cùng báo tinh lâm vào trầm luân.
.
.
.
Tây Hoa thật vất vả mới thực hiện được ước mong, tâm tình đặc biệt kích động, không bao lâu thì chạm tới giới hạn, một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn thẳng vào vách tràng, nóng bỏng quá mức khiến A Hổ không khỏi rên lớn. Tâm lý nghĩ thẹn vì bị gian da^ʍ mà gia tăng độ mẫn cảm, y mị mắt nhìn chằm chằm nóc hang động, không chịu xem bộ dáng hai người liên thông. Tây Hoa sau khi phóng thích mệt mỏi nằm gục trên người A Hổ, ghé vào bên tai y thở, để mặc cho sức nặng cơ thể đặt trên người y, hưởng thụ cảm giác da thịt hai người thân cận, mồ hôi hai người giao hòa cùng một chỗ. Không thể nói rõ tim ai đập nhanh hơn ai, loại cảm giác ấm áp này làm cho hắn vui vẻ không muốn đứng lên, còn đem đầu cọ cọ ở cổ A Hổ, hít sâu mùi thân thể của y, cảm thấy thật tốt đẹp.
A Hổ sau khi bị dụ dỗ gian da^ʍ, trong lòng vẫn cảm thấy có chút không đúng, không dám nghĩ rằng mình đã trao thân xử nam cho người, mà vẫn là một người chưa nếm mùi đời bao giờ. Vì sao ư? Có lẽ là do y đang chán nản chuyện tình cảm đi, rõ ràng đã đau như vậy, thì việc từ bỏ sự kiên định của chính mình chẳng khó khăn mấy, biết đâu đi khỏi cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì. Vì người nọ uổng phí hai mươi năm trời, cứ coi như một giấc mộng phù phiếm thôi, cứ như vậy đi. Không có gì ghê gớm cả. Cứ vậy nếm thử hậu quả của việc cố chấp chuyện tình cảm của mình, từng bước từng bước, có lẽ có thể rời khỏi thế giới đó được.
Nguyên lai A Hổ đã sớm cảm thấy việc trả giá cho thứ tình cảm đơn phương ấy thật đáng xấu hổ, mỗi lần đều vứt bỏ tự tôn của bản thân chịu thiệt cho người nọ, rồi dần dần càng chán ghét chính mình. Ngày trăng tròn mỗi năm, y đều mệt tới mức không thể chịu được, kết quả hôm nay có cơ hội, liền buông thả bản thân một lần, lại tiện nghi cho báo tinh xuất hiện đúng lúc này. Bây giờ, chỉ cần có người đến dẫn y đi, y sẽ đi theo ngay lập tức. Nhưng mà không phải người khác, mà lại là Tây Hoa, âu cũng là duyên phận đi.
Tây Hoa nghỉ ngơi trong chốc lát, động đậy nửa thân trên nhìn xuống người dưới thân, không hiểu vì sao cảm thấy khí tức A Hổ có chút thay đổi, dường như mềm dịu hẳn ra, tuy không rõ là cái gì nhưng loại động vật chỉ biết nghĩ bằng nửa thân dưới như hắn sẽ không để ý chuyện nhỏ nhặt đó, hắn chỉ cảm thấy càng lúc càng thích người này thôi.
A Hổ phát hiện kẻ đang nằm đè trên người mình chậm chạp không chịu rời đi, côn ŧᏂịŧ lấp đầy hậu huyệt tự nhiên hơi trướng, chờ một chút thì y không kiên nhẫn đẩy hắn, nói: “Thả ta ra.”
Tây Hoa không nói tiếng nào, tay phải nắm lấy hai bàn tay của A Hổ đưa đến môi mình, ánh mắt chằm chằm nhìn y, rồi thong thả liếʍ lên đầu ngón tay y, tựa như đang nếm mĩ vị, ngay cả một kẽ nhỏ cũng không buông tha. Cảm giác ẩm nóng làm cho A Hổ nhớ tới vừa rồi cũng là hắn liếʍ phân thân chính mình, tế bào toàn thân không hiểu tại sao lại ngưa ngứa. Mà Tây Hoa còn không từ thủ đoạn dùng ánh mắt câu dẫn A Hổ, y cảm thấy lông mi thật dài thật cong kia như một cái bàn chải nhỏ đang gãi gãi lòng mình. Y vốn tưởng bản thân bị chọc phá cả nửa ngày trời như vậy chẳng còn tí sức lực nào, ai ngờ tìиɧ ɖu͙© lại vì người kia kɧıêυ ҡɧí©ɧ nổi lên, hậu huyệt đang được lấp đầy theo hô hấp mà hé ra hợp lại, giống như tự động phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ của hắn, không bao lâu, phân thân bán ngạnh kia liền cương cứng như trước. Ai, trai tân đúng là khó chịu nổi kɧıêυ ҡɧí©ɧ a…
A Hổ còn nhớ cái chuyện “ván đã đóng thuyền” vừa nãy mà giãy dụa một chút: “Ngươi phải ngừng lại chứ, đi xuống mau.” Nhưng mà thanh âm khàn khàn vì rêи ɾỉ của y nói ra câu nghiêm túc thế này chẳng có nghĩa lý gì cả. Tây Hoa nghe thế đem gậy thịt rút ra, tay lại nắm lấy hai chân A Hổ đặt lên vai, rồi đẩy tới sát rạt ngực y, làm cho tiểu huyệt hoàn toàn lộ rõ, thân thể y bị vặn vẹo như thế, cảm giác thắt lưng muốn gãy luôn rồi, nhịn đau không nói lên lời, mặt cũng nghẹn đến đỏ bừng. Tây Hoa sửa lại tư thế để nhìn rõ mật huyệt, tay trái buông một chân A Hổ ra, nhưng tay kia vẫn cường ngạnh đè ép một chân y xuống mặt giường. A Hổ cảm giác mình giống như con rùa bị mất mai, hơn nữa nơi tư mật bị bày ra cho kẻ khác săm soi, xấu hổ muốn chết, bực bội nói: “Thả ta ra.”
Tây Hoa làm như không nghe thấy, dùng ngón tay trái nhẹ nhàng vẽ loạn huyệt khẩu, rồi ung dung chọc vào đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình gảy ra, khiến cho hậu huyệt không tự giác mà liên tục khép mở như một cái miệng nhỏ, đùa bỡn trong chốc lát, trực tiếp đem A Hổ ngượng tới mức gân trên mặt gồ lên luôn, mà phân thân y cũng bán cương, mới chậm rãi nói: “Nhưng nơi này của ngươi lại bảo ta là chưa đủ a.” Dứt lời liền trở thân y thành nằm sấp rồi từ sau lưng thúc vào với lực rất mạnh, A Hổ cơ hồ nghe thấy tiếng ma xát khi côn ŧᏂịŧ khai phá vách tràng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn, khiến y không khỏi hoa mắt chóng mặt. Mà gậy thịt kia thúc vào chỗ sâu nhất, hông Tây Hoa dán sát vào mông A Hổ, thì mới dừng lại. Hắn duỗi thẳng lưng, tách hai chân y ra thật rộng, tìm một vị trí mà mình hoạt động tốt nhất, côn ŧᏂịŧ cũng tùy theo cử động mà ma xát vách tràng, nội bích non mềm chỉ bị đè ép một chút cũng dẫn đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ lạ lùng, làm A Hổ không thể không thở dốc. Tây Hoa rút phân thân ra, điều chỉnh vị trí tay chân y, bởi vì đã phát tiết qua một lần, nên giờ quyết định hảo hảo đùa giỡn thân thể mất hồn này, không hề nóng vội mà ung dung giở trò, thừa biết cơ thể y không dễ dàng bị thương, vì vậy càng tự nhiên hơn.
Tây Hoa tách hai cánh mông của y, nhìn chằm chằm nơi giao hợp của hai người, đưa tay tinh tế sờ soạng chỗ đó, rồi chuyển qua nắn bóp song cầu, khiến cho tính khí của y rỉ nước, thắt lưng cũng mềm xuống. Tây Hoa tại cánh mông trắng nõn của A Hổ dùng sức vỗ, ba một tiếng, y có chút đau, nhưng không phải quá đau. Hắn sớm phát hiện bạo lực tình ái càng khơi gợi nhiệt tình của A Hổ, hơn nữa hắn cũng khoái kiểu ăn nói hạ lưu, hắn cúi người xuống duỗi đầu lưỡi liếʍ láp huyệt khẩu, bỡn cợt nói: “Rõ ràng là một thân thể dâʍ đãиɠ, mà không chịu thành thật, nơi này không phải rất thích côn ŧᏂịŧ của ta sao, y như nữ nhân vậy, rất thích thứ đó của nam nhân.” Quả nhiên lỗ nhỏ của người dưới thân liền gắt gao kẹp lấy đầu lưỡi hắn, A Hổ nhắm chặt hai mắt, cả lỗ tai đều đỏ hồng.
Tây Hoa không dễ dàng buông tha cho y, lại vuốt ve cửa huyệt, trêu chọc: “Nơi này tuy là của nam nhân, nhưng lại đối với thứ đó của ta quyến luyến không tha. Nhà tên địa chủ ở dưới chân núi có một tiểu thϊếp rất thích thứ đó của gã, còn thích đến kêu da^ʍ liên hồi, ngay cả nói thành lời cũng không nổi. Nơi này của ngươi rất tuyệt, nên cố gắng lắc hông a, mới không phí của trời. Tiểu huyệt này hút ta thật thoải mái, động động chút đi.” Hắn chậm rãi trừu sáp, nếu y không chịu hoạt động eo, sẽ bị trọng lượng dồn ép, mãi đến khi thắt lưng y theo phản xạ mà đung đưa với nhịp của hắn, cái mông cũng như muốn lấy lòng mà kẹp chặt thứ kia. Gậy thịt A Hoa trừu sáp tiểu huyệt hung hăng va chạm chỗ mẫn cảm nhất, A Hổ cảm thấy mình sắp bắn rồi, lại bị kẻ kia tàn nhẫn ngăn chặn, chỉ có thể căng thẳng thân thể hòa với tiết tấu của người phía sau, lúc nhanh lúc chậm, tâm trí cơ hồ không còn tồn tại nữa, trở thành chỉ có cái mông cùng da^ʍ thú trên người kịch liệt giao hợp.