Ở Chung

Chương 28

Đêm nay là đêm phát sóng trực tiếp thất bại nhất của Tưởng Uyển.

Nhưng ngày hôm nay cô lại thu được số lượng lễ vật kim ngạch nhiều nhất.

Cô ngồi từ 8 giờ cho tới 12 giờ, chỉ 4 tiếng đồng hồ ngắn ngủi trôi qua, nhưng đã thu được gần 100 nghìn phần thưởng, nhất là giai đoạn vài phút khi Văn Tẫn bất ngờ xuất hiện, khiến lễ vật dường như tăng liên tục.

Tổng hết toàn bộ nửa năm qua của cô cũng không được nhiều như vậy.

Đóng máy tính lại, Tưởng Uyển đi ra ban công lấy quần áo, chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ.

Văn Tẫn đang ngồi dưới sàn nhà chơi cờ, phòng khách không bật đèn, chỉ có cánh cửa tủ lạnh bị mở, phát ra ánh sáng lành lạnh.

Anh ngồi ở trước tủ lạnh, mái tóc hơi dài được buộc gọn sau đầu, đôi chân dài ngồi vắt lên, mặt mày hết sức chăm chú nhìn chằm chằm mấy quân cờ trên sàn nhà.

Tưởng Uyển không quấy rầy anh, chỉ rót một ly nước đặt trong tầm tay anh, sau đó cô đi ra ban công, lấy quần áo rồi đi vào nhà tắm.

Sau khi cô đã tắm rửa và sấy khô tóc xong, thì Văn Tẫn đã không còn ở đó nữa, lúc này phòng khách một mảnh tối om.

Cô mở cửa phòng mình, đang định xoay người đóng cửa lại thì thấy Văn Tẫn nằm trên giường.

"..."

Người đàn ông đang nằm trong ổ chăn kia, lại không mặc qυầи ɭóŧ.

Cô còn thấy được côn ŧᏂịŧ giữa hai chân anh đang đứng thẳng lên đầy phấn khích.

Tưởng Uyển mặt đỏ tai hồng nhìn anh, giọng nói của cô vì cái thứ giữa hai chân của anh làm cho lắp ba lắp bắp: "Anh... anh định ngủ ở trên giường của tôi sao?"

"Tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với cô." Văn Tẫn nhìn thẳng vào mắt của cô, đôi mắt đen láy chứa đầy du͙© vọиɠ, "Nơi đó của cô còn sưng không?"

"Còn sưng." Tưởng Uyển xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô cúi đầu lấy mỹ phẩm dưỡng da ở trên bàn bôi lên mặt, đầu ngón tay run lẩy bẩy.

"Cô lên đây." Văn Tẫn thấp giọng nói, "Để tôi kiểm tra một chút."

"..."

Tưởng Uyển vì xấu hổ mà cả khuôn mặt đỏ lựng, cô quay qua nhìn Văn Tẫn một cái, khẽ cắn nhẹ cánh môi, từ từ cởϊ qυầи rồi trèo lên giường.

Văn Tẫn xoay người, đè ở trên người cô, ngón tay thon dài, mảnh khảnh nắm một góc qυầи ɭóŧ của cô, nhẹ nhàng kéo xuống.

Mới vừa tắm rửa xong nên cả người cô tản ra mùi thơm của sữa tắm hết sức dễ chịu. Văn Tẫn cúi đầu, ép sát vào hoa huyệt, nơi đó vừa mới được tắm rửa sạch sẽ, còn dính bọt nước. Anh lấy đốt ngón tay của mình, tách hai môi âʍ ɦộ hồng hồng, để lộ vách thịt đỏ bừng bên trong.

Đã bớt sưng.

Phía dưới của cô thật xinh đẹp, không có lông mao, hai cánh môi âʍ ɦộ màu hồng nhạt bao bọc lấy tiểu huyệt đỏ bừng.

Ngón tay của Văn Tẫn nhẹ nhàng thăm dò, từ từ tiến vào, thịt non ướt mềm xoắn chặt lấy từng đốt ngón tay của anh.

Tưởng Uyển cắn môi, cả người cô căng cứng.

Cô dùng mu bàn tay che mắt, xấu hổ đến nỗi cả người như dát một tầng ửng đỏ.

Văn Tẫn rút đốt ngón tay ướt đẫm ra, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên hai cánh môi âm hộ, sau đó dùng lưỡi áp lên cửa huyệt non mềm, rồi ngậm lấy thịt viên mẫn cảm mυ'ŧ cắn.

"A..." Bụng dưới của Tưởng Uyển căng lên, cô cắn môi, phát ra tiếng nức nở run rẩy, hai tay nắm chặt khăn trải giường ở dưới thân, thở dốc rêи ɾỉ, "Văn Tẫn..."

Văn Tẫn há miệng, hút sạch da^ʍ thuỷ của cô, lại dùng đầu lưỡi quét qua âm đế, môi của anh thì khẽ ngậm lấy hai cánh môi thịt, mà mυ'ŧ, mà hôn, mà cắn.

"A..." Tưởng Uyển phát tiếng rêи ɾỉ như muốn khóc, cô muốn khép hai chân, lại bị Văn Tẫn dùng hai tay mạnh mẽ ngăn chặn, cô bị liếm đến nỗi cả chân như muốn run lên, cổ họng phát ra hai tiếng nức nở tinh tế, "Đừng liếm..."

Văn Tẫn lại một lần nữa dùng môi bao lấy môi âʍ ɦộ của cô mà cắи ʍút̼, Tưởng Uyển run rẩy kịch liệt, một đợt da^ʍ thuỷ ào ào chảy ra.

Thân thể cô run run vài cái, ánh mắt thất thần nhìn lên trần nhà, hô hấp dồn dập.

Giây tiếp theo, côn ŧᏂịŧ của anh đã cắm vào trong cơ thể cô, cô hét toáng lên, chống tay lên cơ thể săn chắc của anh, da đầu dường như tê dại đi trước sự mạnh mẽ đó, còn anh thì tấn công dồn dập, khiến cô thở dốc không ngừng.

"Văn Tẫn..."

Văn Tẫn rốt cuộc cũng đỡ lấy côn ŧᏂịŧ cắm xuống, miệng phát ra tiếng thở dốc đầy thoả mãn, rồi cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, nuốt hết tiếng rêи ɾỉ đầy kɧoáı ©ảʍ vào bụng.