Năm ngón tay anh nắm chặt một bầu vυ' của cô, dùng sức xoa bóp, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầṳ ѵú, lực đạo thọc vào rút ra dưới bụng vừa sâu vừa mạnh.
Kɧoáı ©ảʍ giống như dùng roi quất vào sống lưng, khắp người tê tê dại dại, Tưởng Uyển bị đâm chọc phải cắn môi ngăn chặn tiếng rêи ɾỉ, cô không chịu nổi ôm lấy cổ anh, bị anh cắm rút đến nỗi cả người gần như muốn bay ra ngoài.
"Văn Tẫn... nhẹ một chút..." Cô nức nở cầu xin anh.
Văn Tẫn há miệng ngậm lấy bên vυ' của cô, sau đó vừa mυ'ŧ cắn, liếʍ láp đầṳ ѵú, rồi làm tương tự với vυ' thịt còn lại.
Côn ŧᏂịŧ phía dưới tốc độ vừa nhanh vừa đâm sâu.
Tưởng Uyển ôm chặt lấy anh, hô hấp dường như đứt quãng, "Văn Tẫn... chậm một chút...huhu...chậm một chút..."
Thân thể liên tục run rẩy, cô không kiềm được hét lên một tiếng, một đợt dâʍ ŧᏂủy̠ tiếp tục chảy ra.
Văn Tẫn bóp eo nhỏ của cô rồi dùng lực đưa đẩy ra mấy chục lần, cắm rút cho đến khi Tưởng Uyển khóc lóc kêu không ngừng, run run lại một lần nữa đạt cao trào.
Cô khóc đến nước mắt đầy mặt.
Văn Tẫn thở hổn hển hôn lên khuôn mặt cô, liếʍ nước mắt của cô đưa hết vào trong miệng.
Anh đè chân Tưởng Uyển ở hai bên sườn, sau đó bóp chặt eo cô đâm vào sâu, ngón tay Tưởng Uyển nắm cổ tay anh, bị làm đến mức chỉ có thể rêи ɾỉ.
Kɧoáı ©ảʍ ngập đầu khiến cô phát điên, cô cắn môi khóc lóc, "Văn Tẫn... nơi đó rất căng... Sắp ra... sắp... đừng đâm nữa..."
Đầu lưỡi Vẵn Tẫn nhẹ nhàng quét qua đầṳ ѵú cô, anh cố định toàn bộ lưng cô rồi kéo cô vào trong ngực, sau đó đẩy mạnh phần dưới bụng điên cuồng thọc vào rút ra, tốc độ rất nhanh, lực đạo cũng rất mạnh.
Tưởng Uyển bị cắm đến hét lên, cô ôm chặt cổ anh, toàn bộ nước mắt trên mặt rơi xuống cổ anh.
Tiểu huyệt co rút lại kẹp chặt khiến Văn Tẫn đầu hàng, anh lấy bαo ©αo sυ trên bàn bên cạnh mép giường ra nhanh chóng đeo vào, sau đó giữ chặt mông cô cắm rút mười mấy cái, rồi bắn trong cơ thể cô.
Lúc này, Tưởng Uyển mới chú ý đến thứ bên cạnh giường, cô nâng cặp mắt mông lung liếc mắt nhìn, thấy trên bàn cạnh mép giường có hơn chục cái hộp và hơn 20 cái bao bày trên bàn.
"..."
Văn Tẫn cúi người hôn lên môi cô.
Tưởng Uyển không kiềm nén được bật ra tiếng rêи ɾỉ, Văn Tẫn hôn từ cổ cô đi, đầu lưỡi nóng bỏng liếʍ xương quai xanh, dọc theo bầu vυ' đây đặn một đường hôn xuống phía dưới.
"Văn Tẫn..." Tưởng Uyển như có dòng điện chạy qua sống lưng, cô run rẩy.
Văn Tẫn mơ hồ "ừ" một tiếng, sau đó lại đến hôn môi cô, "Cô mỗi lần kêu tên của tôi."
Anh cọ cọ côn ŧᏂịŧ vào bụng dưới cô, "Nơi này sẽ trở nên càng cứng rắn."
Mặt Tưởng Uyển đỏ bừng, cô cắn môi không nói nữa.
Lòng bàn tay của Văn Tẫn vòng quanh đầṳ ѵú của cô, đôi môi mỏng nhẹ nhàng mυ'ŧ môi cô, lại một lần cắm côn ŧᏂịŧ vào trong cơ thể cô, anh thọc vào rút ra mấy chục lần, lại đột nhiên ôm Tưởng Uyển xoay người, làm cô cưỡi ngồi ở trên người anh, sau đó cô định eo cô rồi đẩy mạnh lên phía trên.
Tưởng Uyển bị cắm dường như muốn bay ra ngoài, vυ' thịt xóc nảy, cô tựa vào trong ngực anh, thở dốc rêи ɾỉ, khóc kêu không ngừng.
Văn Tẫn cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú của cô, há miệng mυ'ŧ cắn, nhưng phía dưới lại liên tục ra vào vừa mạnh vừa tàn nhẫn.
Tưởng Uyển bị cắm đến bụng dưới kịch liệt run lên, cô ôm cổ anh, vùi vào trong ngực anh khóc nấc lên.
Kɧoáı ©ảʍ quá nặng nề, cô thoải mái đến muốn giây tiếp theo mình có thể chết.
Trong đầu cô như có vô số pháo hoa nổ tung, từng chùm ánh sáng trắng nhanh chóng hiện lên, cô run rẩy mà rùng mình, Văn Tẫn buông cô ra, rút côn ŧᏂịŧ ướt đẫm ra dán lên môi cô, giọng nói khàn khàn.
"Tôi đã nếm qua cô."
"Đổi lại cô nếm thử tôi."