Gặp Lại Tổng Tài Háo Sắc

Chương 1

“Văn Văn bảo bối, em chảy nhiều nước quá ~” Phó Thần An từ bên trong hai mảnh thịt non mềm rút ra ngón tay dính đầy nước. Ngón tay anh thon dài trắng nõn, đầu ngón tay quét ra một mảnh lấp lánh sáng bóng, dính đầy nước da^ʍ, khi rút ra có một đường sợi mỏng.

Phó Thần An nhẹ cười và nói, ngón tay thon dài đưa tới trước cánh môi, tình sắc mυ'ŧ vào. Đầu lưỡi trên ngón tay thoăn thoắt nhẹ nhàng quét, đôi mắt thâm trầm trực tiếp nhìn chằm chằm vào thân thể mềm mại không một mảnh vải, nửa nằm ở trên sô pha của một cô gái.

Quý Văn nhìn anh đầy tình sắc, động tác kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng. Thẹn thùng có, nhưng còn có cả một ngọn lửa trào ra từ trong thân thể.

Cô cảm nhận rõ ràng phần cơ thể bên dưới của mình lần nữa tràn lan thành một trận hồng thủy. Cô đứng dậy một cách quyến rũ, ngồi khoá chân trên người người đàn ông, chiếc tay nhỏ nhắn mạnh dạn đem áo thun người đàn ông ấy cởi bỏ ra, lộ ra cơ ngực mạnh mẽ nam tính có lực.

Bàn tay nhỏ theo sau đó kɧıêυ ҡɧí©ɧ, linh hoạt lần mò vào qυầи ɭóŧ của Phó Thần An, nhẹ nhàng nắm lấy dươиɠ ѵậŧ sớm đã ngẩng đầu của anh.

Người đàn ông dưới thân cô kêu lên một tiếng, một bàn tay to đặt trên vòng eo mảnh khảnh mà trần trụi của cô, vuốt ve qua lại.

Một bàn tay khác lại đặt ở một bên ngực trắng nõn và nặng trĩu của cô. Quý Văn nhìn người đàn ông trước mắt, đôi mặt gian tà, dáng vẻ chứa đầy sự động tình. Anh cười khẽ, tay không khỏi trở nên nhanh hơn.

Phó Thần An đôi mắt đỏ tươi, nhanh chóng cúi đầu, một ngụm ngậm một bên núʍ ѵú. Phát cuồng lên, dùng sức liếʍ mυ'ŧ.

“Bảo bối, vυ' của em ăn ngon thật đó, thơm quá!” Đầu lưỡi mạnh mẽ trêu chọc đầṳ ѵú của cô khiến nó cứng lên. Tay kia đặt bên hông đã sớm lặng lẽ trượt xuống, đi vào phần dưới cơ thể sớm đã ướt đẫm của cô. Ngón tay thon dài, thuần thục chui vào chiếc động bí mật của vườn hoa.

Nhẹ ai chậm vê (nhẹ nhàng và bình tĩnh), động tác của anh dịu dàng lạ thường.

Điều đó khiến Quý Văn cực kỳ khó chịu, cái mông trắng nõn đẫy đà hoạt động trên dưới mà cọ xát, hình như khát vọng càng nhiều. Nhưng người đàn ông ấy lại cố ý, cứ một mực không cho cô được thỏa mãn.

Đầṳ ѵú hai bên người đàn ông thay phiên âu yếm, hạ thể cũng bị ngón tay anh nhẹ nhàng thọc vào rút ra. Cô gái Quý Văn bị gợi lên ham muốn tìиɧ ɖu͙©, trở nên khó chịu, âm thanh khàn khàn: “Thần An ~ mạnh một chút nha, người ta muốn mà…”

Quý Văn như cô yêu tinh cựa quậy thân thể mềm mại, đôi mắt hạnh ướt dầm nhìn phần thân phía dưới của người đàn ông.

“Bảo bối muốn cái gì?” Phó Thần An cười một cách xấu xa, lần nữa rút ngón tay dính đầy nước ra, để bên miệng cô gái. Quý Văn lập tức dùng cái cái miệng nhỏ của mình mυ'ŧ vào, cả khoang miệng đều là hương vị của chính cô.

Bỗng nhiên cảm thấy trống không, cơ thể Quý Văn càng thêm khó chịu. Cái động nhỏ cứ như có trăm ngàn con sâu cắn xé. Cô thấp giọng nức nở, “Người ta muốn côn ŧᏂịŧ lớn của anh đó, ngứa quá ~”

Đôi mắt hạnh chứa đựng rất nhiều du͙© vọиɠ, đáng thương vô cùng nhìn người đàn ông đang làm chuyện xấu kia. Sau đó một phen kéo xuống chiếc quần thoải mái của người đàn ông, Quý Văn cong lưng, chậm rãi cởϊ qυầи chip màu đen tứ giác xuống.

Khi cự long được phép phóng thích, nó kiêu ngạo mà bắn ra đánh vào khuôn mặt nhỏ của Quý Văn. Nhìn vào côn ŧᏂịŧ màu tím đen sưng lớn, đầu óc Quý Văn sớm đã bị tìиɧ ɖu͙© làm choáng váng, bất chấp sự xấu hổ và buồn bực, bàn tay nhỏ đỡ lấy phần gốc của cự long.

“Phụt” một tiếng, nguyên một cây gây hoàn toàn đi vào, “Ưm ~!” Hai người đều thoải mái kêu lên một tiếng.

“Bảo bối nhiệt tình quá!” Phó Thần An cố tình hạ giọng, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói ra. Tiếng hít thở trầm trọng của anh lọt vào tai cô, khuấy đảo Quý Văn khiến cả người cô tê dại.

Tay nhỏ trườn lên sau cổ anh, nửa híp mắt hạnh, ngửa đầu, phối hợp cho đồng đều tốc độ, thật mạnh thọc vào rút ra.

Phó Thần An chịu không nổi trêu chọc như vậy, một phen xoay người, đem người đè lên sô pha, bàn tay to đỡ eo thon của cô. Cúi đầu tà ác nói: “Bảo bối, côn ŧᏂịŧ lớn của anh đã muốn bắt đầu làm em rồi đó.”

Nói xong nhẹ nhàng rút côn ŧᏂịŧ ra, sau đó ngửa vòng eo, thật mạnh mà cắm vào, kịch liệt, sau đó lại liên tục đâm vào rồi rút ra.

“A ~ em muốn ~ côn ŧᏂịŧ lớn… Làm chết em đi ~” Quý Văn bị đâm vào cả người run rẩy, hai cái chân thon kẹp chặt cái hông không thừa một chút thịt nào của người đàn ông.

“Cô bé đã bị cưỡng chế phải làm việc này bao nhiêu lần rồi, còn siết chặt an như vậy. Ưm, muốn kẹp chết chồng em sao?” Trên trán Phó Thần An có một tầng mồ hôi mỏng, dươиɠ ѵậŧ bị cô bé siết chặt bao vây lấy. Theo ý anh ra vào, thịt non bên trong huyệt bị kéo đi ra, rồi lại hung hăng bị làm cho đi vào.

Mắt Phó Thần An một màu đỏ tươi, hạ thân hung hăng đâm vào rút ra, ” Làm chết em, cô gái dâʍ đãиɠ ~” mỗi một chút đều đâm đến tận cùng.

“A ~ Ưm… Chậm một chút ~ đâm muốn nát rồi!” Quý Văn nhỏ giọng khóc kêu lên, côn ŧᏂịŧ đâm đến miệng tử ©υиɠ.

Người đàn ông một tay đỡ eo, một tay xoa bóp đôi gò bồng to lớn của cô. Nhấp chặt cánh môi, phần thân dưới hung hăng đâm mười mấy lần, rồi chậm lại.

“Bảo bối ~ anh rất nghe lời đó nha.” Phó Thần An khẽ cười một tiếng, cúi người hôn vào cái miệng nhỏ của cô, hai bàn tay to lần lượt mạnh mẽ xoa đầṳ ѵú trước ngực.

Đột nhiên bình tĩnh, làm cho kɧoáı ©ảʍ nằm ở mép của Quý Văn khó chịu, cô lập tức khóc ra. “Phó Thần An anh, cái tên xấu xa này ~” tay nhỏ chụp đập vào lưng anh, nâng cái mông hướng phía trước mà cọ xát, nhưng người đàn ông chỉ đơn giản là dừng lại, an tĩnh lặng im đứng thẳng ở bên trong cô.

“Vậy bảo bối muốn chồng em phải thế nào đây? Tôi đều sẽ nghe em ~” Phó Thần An luôn thích kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, anh thích nhìn dáng vẻ cô thẹn thùng thở dốc dưới thân anh. Mặc kệ người anh em dưới thân sớm đã kêu gào, muốn làm chết cô. Nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn cứ là vân đạm phong khinh, độc một dáng vẻ chính nhân quân.

Quý Văn sớm biết rằng đây là lời trêu chọc của anh, nhưng mỗi lần như vậy vẫn cố tình phối hợp, chơi đùa với anh.

Ánh mắt mị hoặc như tơ, mắt hạnh sưng đỏ, cái miệng nhỏ hé mở: “Người ta muốn côn ŧᏂịŧ lớn của chồng, hung hăng, thật mạnh mà làm cô bé của em ~” nói xong hai chân kẹp lại càng chặt, hoa huyệt cũng cố ý sít chặt lại.

“Như em mong muốn!” Phó Thần An hừ nhẹ một tiếng, hông cứ nhấp, mãnh liệt va chạm. Mỗi một chút một đều cắm đến chỗ sâu nhất của hai người.

“A ~ thoải mái ~ nhanh lên chồng ơi ~” Quý Văn âm thanh trên yêu kiều, khàn khàn lại dịu dàng như một giọt nước.

Dươиɠ ѵậŧ vừa thô vừa tráng, có màu tím đen ở giữa hai chân trắng nõn của cô gái nhanh chóng ra vào, trong không gian tĩnh mịch phát ra tiếng nước nhóp nhép.

Cơ bắp ở phần bụng của người đàn ông kéo căng rất chặt, tốc độ phần thân dưới đã nhanh lại còn nhanh hơn.

“Ưm ~ muốn tới… Chồng ơi ~ tới rồi ~” Cái miệng nhỏ của Quý Văn không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ, bàn tay trắng bám víu phần lưng anh, bởi vì kịch liệt, móng tay lướt qua đâu chỗ đó từng đường từng đường màu đỏ tươi.

“Được ~ cho em, cho em hết đó cô bé dâʍ đãиɠ à ~” Phó Thần An duỗi tay đưa hai đùi của cô hướng ra hai bên càng ngày càng rộng ra, phần hông như phi cơ đâm vào rút ra.

“Nhanh lên… Ô ô…” Cô gái dưới thân không ngừng thít chặt cái động lại.

Phó Thần An cũng nhanh như pít tông, mãnh liệt xoay tròn rồi đâm thọc vào cô bé, “A ~ ưm ~” một luồng nhiệt nóng bỏng, phun vào trong đường hầm chứa đầy nước nhờn đang chảy ra, hai người cùng nhau đạt đến cao trào.

Đợt cao trào qua đi, Quý Văn bỗng chốc mở to mắt. Trước mặt chỉ còn lại một mảng đen, bên cạnh từng có thân ảnh người đàn ông đó sao?

Chẳng lẽ, lại là mộng xuân…. Duỗi tay sờ xuống thân thể phía dưới, quả nhiên ~ hai mảnh môi âʍ ɦộ sưng to, còn có nước chậm rãi từ hoa huyệt chảy ra, khăn trải giường đã ướt một mảng.

Quý Văn nhẹ lắc đầu để khiến bản thân tỉnh táo lại. Từ trước đến nay đã là ba năm, lần thứ tám trăm lẻ chín mơ thấy cảnh làʍ t̠ìиɦ với người đàn ông kia. Vốn tưởng rằng ra nước ngoài là đã chạy thoát, có thể quên được anh. Nhưng trái tim cô, người của cô, thậm chí đến cả thân thể của cô, mỗi khắc đều điên cuồng nhớ đến cái người đàn ông gọi là Phó Thần An kia.

Ngón tay thon dài, lại lần nữa đi vào giữa hai chân, nửa ngẩng đầu, nhẹ nhàng tiến vào cái động sớm đã ngập tràn nước. Còn trong đầu, cô lại nghĩ tới dáng vẻ kia của người đàn ông.

“Mau một chút, Thần An ~ làm em đi ~ Ưm… Thoải mái ~” Quý Văn nhớ tới lúc người đàn ông đó vào trong cô, động tác tay không ngừng nhanh hơn, khẽ cắn môi dưới, phát ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều.

Một lát sau, đầu óc trống rỗng, tiểu huyệt hết sức cắn chặt ngón tay, vách thịt bên trong run rẩy một chút.

Ưm ~ ngón tay vẫn là quá nhỏ rồi, không thể có được kɧoáı ©ảʍ thỏa mãn. Cô rất nhớ Phó Thần An, nhớ côn ŧᏂịŧ lớn của anh, hung hăng làm cô ~

Duỗi tay lấy khăn giấy bên mặt bàn qua, qua quýt lau sạch lấy hạ thể.

Cầm điện thoại đặt bên đầu giường, click mở APP, cô nhanh chóng lên mạng đặt lấy vé máy bay từ Trương Phi đến Lương Thành. Cô sợ sau khi mình ngủ xong một giấc, lại sẽ do dự, vì thế chỉ đơn giản là cô không cho chính mình đường lui.

Phó Thần An ~ Quý Văn muốn về tới rồi đây, rời khỏi anh một ngàn ngày thôi, em nhớ anh, nhớ tới phát điên.