Gia Tộc Tam Phu

Chương 20: Bị Ꮯôn Ŧhịt̠ gắn bi của ông xã thứ Thao đến bắn tiểu, triều xuy

Kɧoáı ©ảʍ trên dưới công kích làm Khúc Phồn rêи ɾỉ thành tiếng, nước mắt tích tụ trong hốc mắt trào ra, môi đỏ khẽ nhếch lên, dùng hơi thở nóng rực để thổ lộ "Em sướиɠ quá ô"

Côи ŧɧịt̠ thô to cắm vào rất nhanh, làm thịt l*и căng tràn, lúc nãy mào gà cọ xát miệng l*и đã đủ sướиɠ rồi nhưng đến khi nhét nửa con vào thì Khúc Phồn sướиɠ chảy nước mắt, nếu không có gậy thông lỗ tiêu ngăn cản cậu chắc đã bị nam nhân cắm bắn rồi. Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ăn mòn lí trí của cậu, nhưng khi cậu sướиɠ đến tận nóc thì Miêu Cảnh Xuân lại dừng lại.

Nam nhân cẩn thận chống người mình lên để không đè bụng cậu, môi liếʍ mυ'ŧ núʍ ѵú cậu liếʍ đến viên vυ' đỏ tươi cứng như hòn đá nhỏ, ©ôи ŧɧịt̠ bự nhẹ nhàng cọ xát l*и múp ướt mềm, tư thế này làm ©ôи ŧɧịt̠ bự đi vào cũng đủ sâu, qυყ đầυ đâm đến tâm l*и cậu luôn rồi.

"Ô mạnh một chút ông xã ơi ȶᏂασ em..."

Khúc Phồn sốt ruột, thấy cảnh ©ôи ŧɧịt̠ bự nhẹ nhàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy cơ bản không thể nào giảm bớt cơn ngứa da^ʍ của cậu, ham muốn mãnh liệt làm không có đủ kiên nhẫn chờ đợi kɧoáı ©ảʍ kia đến từ từ, cậu chỉ muốn nam nhân kịch liệt ȶᏂασ cậu, ȶᏂασ cậu chết luôn cũng được.

Trong ánh mắt Miêu Cảnh Xuân vẫn vô cùng bình tĩnh "Ngoan, từ từ rồi anh tới"

Khúc Phồn sợ hãi cái gọi là "từ từ rồi anh tới" của hắn, động tác nam nhân rất chậm rã kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến từng điểm mẫn cảm trong l*и cậu nhưng lại không cho cậu kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ mà cậu hằng mong ước nhất, nhờ có ©ôи ŧɧịt̠ bự cọ lung tung trong l*и nhỏ mà nó ướt đến đáng sợ. Drap trải giường phía dưới đã ướt sũng, nước da^ʍ cũng tràn ra nhèm nhẹp giữa đùi hai người, Miêu Cảnh Xuân rút nguyên cây ©ôи ŧɧịt̠ bự ra ngoài, trên qυყ đầυ còn rớt xuống mấy đợt chất lỏng "Sao em nhiều nước vậy?"

Khúc Phồn cảm thấy xấu hổ đến nỗi muốn khóc thành tiếng, cậu cũng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu nữa, lúc nãy nam nhân lấp đầy bên trong thì còn đỡ được đột nhiên rút ra làm trong đó trống rỗng đến đáng sợ.

Miêu Cảnh Xuân như là muốn hỏi cho ra nhẽ: "Sao em nhiều nước vậy?"

"Em ngứa quá ô"

Khúc Phồn hận không thể cưỡi trên người nam nhân, nếu là với hai ông chồng kia cậu còn có can đảm nhưng đối mặt với Miêu Cảnh Xuân thì lại có sự xa cách nhẹ, dù bọn họ đang làm việc thân mật nhất trên đời.

Miêu Cảnh Xuân tách hai chân trắng nõn của cậu ra, giữa đùi một mảnh ướt mèm, thịt l*и mới bị đâm vào nên còn hơi trườn ra ngoài phun nước da^ʍ, mị thịt xinh đẹp có thể dễ dàng nhìn thấy đang đói khát mấp máy đòi ăn như đang cố nuốt cái gì.

Bị nam nhân gian da^ʍ, Khúc Phồn vừa thấy khẩn trương vừa thấy ngứa, cậu muốn khép chân lại nhưng lại bị nam nhân banh chân ra càng rộng. Miêu Cảnh Xuân đột nhiên nhìn cậu, giọng nói trầm thấp dễ nghe mang theo sức hút "Muốn anh không?"

Khúc Phồn ấm ức nhìn hắn "Muốn mà"

Miêu Cảnh Xuân nhẹ nhàng cười một chút, đột nhiên cúi xuống vươn đầu lưỡi liếʍ lên l*и nhỏ. Khúc Phồn khϊếp sợ trừng lớn mắt một hồi lâu mới hiểu được nam nhân đang làm gì, nếu là hai người kia thì cậu thấy bình thường nhưng là Miêu Cảnh Xuân thì cậu kinh ngạc cực kì.

Kɧoáı ©ảʍ giữa đùi từng cơn từng cơn đánh úp cậu, cậu cảm thất hộŧ ɭε của cậu đang được nam nhân liếʍ láp từng chút từng chút một khiến cậu thích đến cuộn chặt hai chân nhưng đồng thời càng muốn banh rộng ra để nam nhân liếʍ láp thỏa thích.

"Không cần mà ô anh không chê dơ sao?" Trong lòng Khúc Phồn nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, nam nhân làm chuyện này cho cậu khiến cậu thấy xấu hổ.

"Không dơ mà"

Miêu Cảnh Xuân ngẩng đầu nhìn cậu, vô cùng nghiêm túc dâʍ đãиɠ liếʍ môi "Nhưng mà hương vị thì da^ʍ quá."

Nam nhân rất trang trọng nói ra những lời nói như vậy làm Khúc Phồn xấu hổ cực kì nhưng cũng cảm thấy hưng phấn, cậu dứt khoát bẻ l*и nhỏ ra, làm bại lộ nơi bí ẩn nhất của cơ thể mình trước mắt nam nhân, nhỏ giọng nghẹn ngào nói "Ông xã ơi ông xã giúp em liếʍ liếʍ l*и da^ʍ đi, bên trong ngứa lắm..."

Miêu Cảnh Xuân bắt lấy ngón tay cậu, không liếʍ miệng l*и nữa mà là liếʍ ướt đẫm hộŧ ɭε trước rồi chuyển qua môi l*и, mỗi một môi đều ra vào trong miệng hắn liếʍ mυ'ŧ một hồi lâu mới nhổ ra, hút đủ rồi thì chuyển sang liếʍ môi l*и lơn đến khi miệng l*и uất ức chảy nước da^ʍ ra mới liếʍ liếʍ nó.

"A sướиɠ quá"

Khúc Phồn nghi ngờ người đàn ông này có đọc qua sách "Cẩm nang liếʍ l*и" không nhỉ, hắn làm rất nghiêm túc có nề nếp thiếu tính linh hoạt, nam nhân này dù là đang làʍ t̠ìиɦ cũng rất cẩn thận, làm mọi thứ tuần tự từng bước một, không thể trêu chọc hắn nên thân thể cậu càng hưng phấn tới cực hạn.

"A ông xã liếʍ em sâu hơn đi a ô sướиɠ quá a a a l*и da^ʍ bị ông xã liếʍ tan luôn rồi"

Khúc Phồn cảm giác mình phun rất nhiều nước, phần lớn nước da^ʍ đều được nam nhân nuốt vào bụng. Cậu khó có thể tưởng tượng được hắn ngày thường ở sạch bao nhiêu lại có thể chấp nhận phương thức làʍ t̠ìиɦ này, cậu thoải mái đồng thời cực kỳ cảm động. Một hồi lâu sau cảm giác cảm động này đã hoàn toàn biến mất, Khúc Phồn chỉ thấy Miêu Cảnh Xuân ác liệt đến đáng sợ, ngang ngửa có khi còn hơn cả Miêu Cảnh Vinh.

L*и nhỏ của Khúc Phồn bị hắn liếʍ đến ướt đâm, chim nhỏ cứng muốn nổ mạnh nhưng không có cách nào đạt tới cao trào, Khúc Phồn nức nở khóc thành tiếng, mềm nhũn cầu xin: "Ông xã có thể rồi cho em đi a em muốn lắm ô muốn ©ôи ŧɧịt̠ bự của ông xã."

Miêu Cảnh Xuân thấy cậu muốn bắn thì ôn nhu nói: "Em chờ anh một lát."

"Một lát" này kéo dài hơn 10 phút, Khúc Phồn nghi ngờ trong l*и nhỏ có phải có kiến bu rồi hay không, nếu không thì vì sao cậu lại ngứa vậy, ngứa đến nỗi cậu muốn đưa tay vào cào nhưng nam nhân nắm chặt tay cậu làm cậu chỉ có thể lắc mông để nam nhân liếʍ láp cuối cùng khó chịu quá đành khóc ra thành tiếng.

Miêu Cảnh Xuân thu lưỡi lại, l*и nhỏ ướt mềm bị hắn liếʍ giờ đang nở ra, mị thịt bên trong quấn quýt gắt gao, hắn có thể tưởng tượng được nếu ©ôи ŧɧịt̠ bự cắm vào sẽ sướиɠ cỡ nào.

Thấy người trước mặt khóc quá thảm, Miêu Cảnh Xuân lại gần hôn hôn môi cậu "Phồn Phồn đừng khóc."

"Ô anh thật quá đáng ô sao lại có thể như vậy?"

Khúc Phồn khóc ngất đến khi nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠ bự kia thì chờ không nổi nữa gấp gáp cuốn chặt hai chân lên eo nam nhân, nức nở thúc giục "Anh vào đi a mau cho em". Lần này đúng như ý muốn ăn được ©ôи ŧɧịt̠ bự của nam nhân, chim bự đâm mở l*и múp ướt mềm, từng tấc từng tấc thâm nhập vào đến khi cắm vào tâm l*и thì Khúc Phồn sướиɠ phát điên.

Trên trán Miêu Cảnh Xuân mồ hôi nhỏ giọt, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cậu "Thích không?"

"Em chưa thấy đủ, muốn anh ȶᏂασ sâu nữa..."

"Ừ."

Miêu Cảnh Xuân nhẹ nhàng bâng quơ đáp ứng rồi ©ôи ŧɧịt̠ bự gắn bi hung hăng cọ xát vào điểm da^ʍ của cậu, Khúc Phồn trở nên mẫn cảm hơn bao giờ hết ở nơi mình khó có thể chạm vào bị viên bi nhô lên nghiền áp sướиɠ muốn bay lên, thịt l*и run rẩy rất nhanh đạt tới cao trào.

"Thật thoải mái ô ông xã ȶᏂασ em bắn đi ô em muốn bắn"

"Ngoan, đợi anh trong chốc lát."

Miêu Cảnh Xuân bắt được cổ tay của cậu, ngồi quỳ giữa hai chân cậu, dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự ȶᏂασ cậu từng chút từng chút một, nơi hai người đang kết hợp tràn ra nước sốt da^ʍ mĩ vang lên âm thanh khiến người nghe cũng thấy ngượng dùm.

Đầu óc Khúc Phồn choáng váng, xúc giác toàn thân chỉ tập trung ở bộ phận nơi hai người đang giao hợp nhưng không thể quên chim nhỏ đang bị tắc nghẽn được.

"Thật sự... Em thật sự muốn bắn a ông xã cầu xin anh"

Khúc Phồn sốt ruột lắm cậu sướиɠ đến rồ dại luôn rồi nhưng nam nhân vẫn dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự cọ xát điểm mẫn cảm, tâm l*и hết bị đâm rồi bị chà bị ma sát sảng khoái vô cùng. Miêu Cảnh Xuân bắt chéo hay tay cậu đè lên trên đầu, mò lên môi hôn hôn cậu, nước bọt Khúc Phồn nuốt không được theo khóe miệng chảy ra, bị nam nhân không chê chút nào liếʍ sạch sẽ, dùng đầu lưỡi quấn quýt đầu lưỡi của cậu. Nụ hôn vừa triền miên vừa mềm mại, Khúc Phồn có cảm giác rằng hai cái miệng của mình đều trở thành đồ vật của nam nhân luôn rồi, cậu chưa từng trải qua cảm giác thoải mái như vậy nhưng vẫn chưa hề cảm thấy đủ, thịt l*и gắt gao liếʍ mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ bự thô to trong cơ thể.

Mỗi một lần thọc vào rút ra đều mang cho cậu cảm giác khó có thể nào quên, như một cơn bão kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đánh úp cậu. Đến cuối cùng, toàn thân cậu run rẩy như bị điện giật, bị nam nhân hung hăng đâm vào thật sâu. Thân thể cậu đạt tới cao trào xưa nay chưa từng có, tâm l*и phun ra từng đợt nước da^ʍ.

Mà lúc này, Miêu Cảnh Xuân lấy gậy thông lỗ tiểu rút ra, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c lập tức từ chim nhỏ tròa ra, Khúc Phồn thoải mái hai mắt trắng dã "A a a đái ra ô sướиɠ quá em bị ông đã ȶᏂασ bắn tiểu luôn rồi a"

Hắn rất nhanh nhận ra "bị ȶᏂασ bắn tiểu" không phải lời nói dối vì sau khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn xong, chim nhỏ còn sưng to hơn chất dịch từ bàng quang không đợi được cũng phun ào ào, phun lên đầy người cả hai, trong không khí tản ra mùi hương tanh tưởi.

Thịt bức gấp gáp vừa hút vừa kẹp làm Miêu Cảnh Xuân cũng không nhịn được nữa, ©ôи ŧɧịt̠ bự thô dài đỉnh vào điểm sâu nhất bắn ra một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Khúc Phồn sợ ngây người, đây là lần thứ hai cậu bị ȶᏂασ đến bắn tiểu, vừa xấu hổ làm cậu khóc thành tiếng vừa sợ hãi nam nhân sẽ ghét mình, sau đó thút tha thút thít khóc chít chít. Miêu Cảnh Xuân ôm hắn, bàn tay sờ lên l*и nhỏ dịu dàng nói: "Phồn Phồn ngoan, em đừng khóc, không có việc gì đâu."

Côи ŧɧịt̠ bự của hắn còn trong thân thể cậu, mỗi một động tác là cậu có thể thấy nó đang cọ xát mình, Khúc Phồn e lệ đẩy đẩy hắn "Anh tránh ra đi, trên người em dơ lắm ô đều tại anh muốn ȶᏂασ em ô"

"Ừ là anh sai rồi."

Trên mặt Miêu Cảnh Xuân không hề có chút áy náy nào, khóe miệng còn giương giương muốn cười, Khúc Phồn khóc lóc giãy giụa, hắn cũng không giận vẫn để ©ôи ŧɧịt̠ bự cắm l*и nhỏ ôm cậu vào phòng tắm, để cậu dựa lưng vào tường rồi ©ôи ŧɧịt̠ bự bắt đầu đi vào hoạt động thọc vào rút ra thịt l*и ướŧ áŧ.

Khúc Phồn hoảng sợ, cảm nhận được ©ôи ŧɧịt̠ bự trướng lên, đỏ mặt nhỏ giọng hỏi: "Sao lại... Sao lại cứng nhanh như vậy?"

Miêu Cảnh Xuân liếʍ liếʍ gương mặt cậu, đầu lưỡi nếm thấy vị mằn mặn "Do quá nhớ em đấy."

Mặt Khúc Phồn đỏ lên, da thịt nóng lên nhưng nam nhân dùng tư thế này thì cậu chỉ có cách dựa vào hắn, cả hai đều dơ hầy vì nam nhân lại tiếp tục thọc vào rút ra nên tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa bắn vào lại chảy nhễu nhão ra ngoài.

Giờ phút này trên cơ thể cả hai không chỉ có tϊиɧ ɖϊ©h͙, nướ© ŧıểυ mà còn có nước sốt từ thịt l*и Khúc Phồn phun ra ào ạt.

Dùng ©ôи ŧɧịt̠ có gắn bi ȶᏂασ quá sướиɠ, mà Miêu Cảnh Xuân còn có nghiên cứu trước nên biết cách làʍ t̠ìиɦ để khiến người đối diện thoải mái, Khúc Phồn rất nhanh đã bị hắn chinh phục, ôm cổ hắn nức nở nhỏ giọng khóc bên tai cùng với tiếng kêu da^ʍ hỗn loạn. Thời điểm Miêu Cảnh Xuân hôn lên môi, cậu ngoan ngoãn đáp lại điều này vô tình trêu chọc trái tim của hắn, thân dưới hoạt động chặt chẽ ȶᏂασ cậu.

Sau khi Khúc Phồn bị ȶᏂασ bắn lần thứ hai, nam nhân còn ȶᏂασ hơn mười phút nữa mờ bắn vào l*и nhỏ, để lưng cậu dựa tường nhẹ nhàng hôn môi cậu mãi cho đến khi dư vị cao trào qua đi.

Vì hai tuần này hai ông chồng kia không trở về nên Miêu Cảnh Xuân biến cậu thành của riêng, ngăn kéo của hắn thần kỳ như túi của Doraemon, bên trong đó đồ chơi nào cũng có, làm Khúc Phồn bị ȶᏂασ vừa đau vừa sướиɠ, đương nhiên là sướиɠ chiếm 80% rồi. Sau này tạo thành thói quen Khúc Phồn trở nên vô cùng thích người đàn ông này, lúc nghiêm túc thì vô cùng đáng sợ, thói ám ảnh ở sạch đến khó chịu nhưng đối xử với cậu thì dịu dàng không thể chê, làm Khúc Phồn sâu sắc cảm nhận được trong lòng người đàn ông này cũng có cậu.