Miêu Cảnh Xuân nhẹ nhàng bâng quơ "Ừ", ngón tay tiếp tục xoa nắn ngực cậu. Khúc Phồn ngạc nhiên đánh giá chim bự của hắn, ngay dưới phần da ở gốc ©ôи ŧɧịt̠ có vài viên nhô lên, vài thời điểm còn có thể hoạt động.
Đối với đồ vật này Khúc Phồn chỉ vô tình biết đến khi cùng Miêu Cảnh Văn nghiên cứu cuộc sống hài hòa của loài người, lúc ấy thế giới quan của cậu hơi khϊếp sợ, nghĩ thầm ai mà đi gắn cái này .
Cậu lập tức nhẹ tay lại vì sợ mạnh quá nam nhân khó chịu "Sao anh lại... Lại đi gắn cái này? Anh gắn khi nào vậy?"
"Đó giờ anh đều muốn thử nhưng không có người yêu, anh gắn sau khi phẫu thuật ở bệnh viện."
"Thật là..."
Khúc Phồn cũng không biết dùng từ gì để mô tả, cậu chợt nghĩ đến trước kia có 1 lần Miêu Cảnh Xuân từ chối ngủ cùng cậu, lập tức hiểu rõ "Lúc đó anh chưa có hồi phục đúng không?"
"Ừ."
Khúc Phồn sau khi biết đằng sau lời từ chối có uẩn khúc, thở phào nhẹ nhõm, cậu đã nghĩ rằng vì Miêu Cảnh Xuân không thích cậu nên không muốn ngủ cùng, giờ ngẫm lại thì ra không phải. Lúc ấy hắn vừa mới làm giải phẫu chưa khôi phục được, đến lúc khỏe rồi thì lại là giai đoạn đầu Khúc Phồn mang thai nên lại càng không thể ngủ cùng nhau, mãi đến hôm nay mới là lần thứ 2 ngủ chung.
Khúc Phồn biết đàn ông gắn bi vào thì rất đau, khi làʍ t̠ìиɦ kɧoáı ©ảʍ cũng không nhiều nhưng người yêu của hắn sẽ sướиɠ cực kì. Trong mắt anh ấy mình da^ʍ như vậy sao?
Mặt Khúc Phồn đỏ lựng, không khí dần trở nên đen tối hơn, Miêu Cảnh Xuân sờ sờ mặt cậu "Tụi mình lên giường nha."
"Dạ."
Thân thể hai người sạch sẽ, Khúc Phồn bọc khăn tắm ngồi trên giường, không có nước ấm lại chả mặc gì nên thấy lạnh lẽo. Cậu vội vàng dùng chăn bọc kín người, đợi một lát sau Miêu Cảnh Xuân đi ra, cả người hắn trần trụi, trên da thịt còn vài vệt nước, cực kì gợi cảm. Đôi mắt Khúc Phồn còn dừng ở chim bự hứng khởi nên mặt nóng lên trong nháy mắt, nam nhân nửa quỳ trên giường, trêu chọc vẫy vẫy tay "Lại đây."
Khúc Phồn định bỏ chăn ra, Miêu Cảnh Xuân ngăn lại để cậu bọc trong chăn bò lại gần hắn. Khúc Phồn đành làm theo, tư thế này khiến mặt cậu đối diện với ©ôи ŧɧịt̠ bự, khi nhìn sát vào thì thấy nó còn bự hơn nữa, được gắn thêm bi nên trông dữ tợn mà cũng cực kì dâʍ đãиɠ. Mặt Khúc Phồn đỏ như chảy máu, rất muốn quay mặt sang chỗ khác nhưng không được, yết hầu ngứa ngáy làm cậu nuốt nuốt nước miếng. Nếu đây là Miêu Cảnh Văn cậu sẽ không chần chừ gì mà liếʍ nó, nhưng người trước mặt cậu là Miêu Cảnh Xuân, cậu thấy hơi khó.
Cậu đâu thể quên ở lần làʍ t̠ìиɦ đầu tiên hành động của người này có bao nhiêu ác liệt.
Miêu Cảnh Xuân cúi đầu nhìn cậu, không nói lời nào. Hai người lẳng lặng giằng co, ©ôи ŧɧịt̠ bự như là bánh kem vừa mới ra lò, tản ra mùi hương quyến rũ Khúc Phồn. Cậu nhịn được một xíu liền không kiềm được ngoan ngoãn lại gần vươn đầu lưỡi liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ bự cho nam nhân. Hô hấp Miêu Cảnh Xuân rối loạn, đôi mắt hơi hơi nheo lại, thị lực của hắn không tốt lắm nhưng với khoảng cách gần như vậy cũng đủ để hắn nhìn thấy rõ ràng người dưới thân đang khẩu giao cho hắn như thế nào.
Một khi Khúc Phồn đã liếʍ thì không thể kìm nén được nữa, ban đầu chỉ là liếʍ nhẹ qυყ đầυ, lâu lâu ngẩng mặt lên nhìn xem sắc mặt nam nhân, thấy hắn không chán ghét mới yên tâm to gan dâʍ đãиɠ khẩu giao cho hắn. Kỹ thuật của cậu tốt lắm, cậu không ngừng biến hóa góc độ liếʍ láp ©ôи ŧɧịt̠ bự, dùng lưỡi liếʍ nơi hắn vừa gắn bi, viên bi theo sự cọ xát đó cũng bắt đầu chuyển động. Cậu có thể tưởng tượng nếu ©ôи ŧɧịt̠ bự này tiến vào l*и da^ʍ của mình thì sẽ sướиɠ cỡ nào.
Mới ảo tưởng đến cỗ kɧoáı ©ảʍ này mà Khúc Phồn đã động tình rồi, đôi mắt ươn ướt, động tác càng ngày càng bạo, liếʍ ướt nhẹp cả cây. Cậu hé miệng nuốt qυყ đầυ vào bên trong, cố gắng hóp hai má lại để qυყ đầυ từ từ bị cuốn vào trong
"Đây gọi là hút chân không phải không?" Hô hấp Miêu Cảnh Xuân không ổn định lắm do cực kì thoải mái.
Khúc Phồn đem ©ôи ŧɧịt̠ bự hơi nhả ra một ít "Thật ra anh đã xem bao nhiêu truyện người lớn rồi vậy?"
Miêu Cảnh Xuân sờ sờ gương mặt cậu, trong giọng nói tràn ngập khát vọng "Phồn Phồn em ngậm vào sâu nữa đi."
Giọng nói của hắn quá dễ nghe lại có vài phần tìиɧ ɖu͙© làm hắn càng thêm gợi cảm, Khúc Phồn bèn há to miệng, ngậm ©ôи ŧɧịt̠ bự càng sâu hơn lúc nãy.
Nước miếng theo ©ôи ŧɧịt̠ bự chảy nhỏ giọt, Khúc Phồn hơi hơi nhắm mắt lại, nỗ lực thả lòng toàn thân, tiếp tục ngậm qυყ đầυ để nó đâm sâu vào yết hầu của mình, tiếp theo là ngậm cả cây cắm vào yết hầu luôn.
"Hô"
Tiếng rên của nam nhân như lời cổ vũ lớn nhất cho cậu, việc khẩu giao này với người làm thì không cảm thấy thoải mái lắm, thật ra còn hơi khốn khổ nữa nhưng nhìn thấy bộ dạng sướиɠ điên của Miêu Cảnh Xuân, Khúc Phồn cũng cảm thấy kɧoáı ©ảʍ chạy rần rần toàn thân.
Cậu cố thả lỏng muốn đem cả ©ôи ŧɧịt̠ bự nuốt vào, Miêu Cảnh Xuân đột nhiên lại rút nó ra. Mặt Khúc Phồn hồng hồng, không biết làm sao, môi bị chà sát đỏ bừng làm ©ôи ŧɧịt̠ bự của hắn lại to thêm một vòng nữa.
"Anh thấy đủ rồi."
Khúc Phồn thở hổn hển nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập hơi nước nhìn nam nhân chui vào trong chăn, bắt đầu liếʍ mυ'ŧ thịt vυ'.
"Ô"
Thịt non trắng trẻo bị môi nam nhân hút lấy hút để, không nặng không nhẹ liếʍ liếʍ, mỗi lần hôn đều để lại dấu vết rõ rệt, thịt vυ' bị liếʍ toàn bộ nhưng không hề đυ.ng đến núʍ ѵú đang ngứa da^ʍ, Khúc Phồn khó nhịn dùng núʍ ѵú cọ cọ vào môi nam nhân "Ô ông xã giúp em hút núʍ ѵú"
Miêu Cảnh Xuân hôn lên môi cậu nhưng không hề liếʍ núʍ ѵú, ngón tay duỗi ra dưới háng, xoa bóp hộŧ ɭε "Anh sờ vào nơi này em có thấy sướиɠ không?"
"Dạ có... đặc biệt thoải mái luôn..."
Khúc Phồn sướиɠ đến ngửa cổ, nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ, mỗi lần nam nhân vuốt ve đều có chừng mực sau khi làm cậu thấy thoải mái nhưng chưa lêи đỉиɦ được.
Hộŧ ɭε bị xoa sưng lên, muốn người đùa bỡn muốn người liếʍ liếʍ nó thật nhiều. Bây giờ chơi cùng với nó chỉ có ngón tay, chênh lệch rất lớn nhưng Khúc Phồn không dám hy vọng xa xời Miêu Cảnh Xuân có thể liếʍ l*и cho mình vì người này ám ảnh với vệ sinh dịch tễ quá mạnh. Mọi ngóc ngách trong nhà đều dùng máy sưởi, khi gió nóng thổi ra dù Khúc Phồn không đắp chăn thì vẫn cảm thấy ấm áp.
Cậu nằm trên giường, banh hai chân ra, vừa được nam nhân hút vυ' một bên bị hắn xoa l*и, chất lỏng tràn ra ướt đẫm ngón tay nam nhân. L*и nhỏ chỉ ăn được có 1 ngón tay nên nó không hề thoải mãn, Khúc Phồn hừ hừ khanh khanh muốn nói hắn tiến vào Miêu Cảnh Xuân rũ mắt nhìn cậu "Em chờ anh một lát."
Khúc Phồn nhìn thấy hắn đi ra ngăn kéo thì cảm thấy ám ảnh, cậu nghĩ hắn sẽ lấy ra một thứ gì đó đáng sợ khi nhìn đến cây kim loại kia cả người cậu đều ngây như phỗng, khi tỉnh lại thì chỉ muốn bỏ chạy.
Miêu Cảnh Xuân còn cầm một lọ chất lỏng, hắn nhìn gậy thông lỗ tiểu trong tay, vẻ mặt chân thành "Anh đã khử trùng rồi, em yên tâm không cần lo lắng."
Khúc Phồn trợn mắt, cậu nỗ lực bày ra biểu tình đáng thương nhất trên đời "Mình không cần cái này được không anh?"
"Bắn nhiều đối với cơ thể em không tốt, anh cả nói là mỗi ngày em chỉ có thể bắn một lần thôi."
Miêu Cảnh Xuân theo thói quen tính muốn nhưng không mang vừa làm vừa nói hơi đột ngột "Tối hôm nay anh muốn ȶᏂασ em 2 lần."
Khúc Phồn biết người trước mặt cậu không bao giờ lươn lẹo, nói hai lần thì là hai lần. Cậu đành bành hai chân ra rộng hơn một cách bất đắc dĩ "Vậy anh nhớ nhẹ nhàng nha."
"Ừ."
Động tác Miêu Cảnh Xuân rất chuyên nghiệp, lấy chất lỏng lạnh tanh đổ lên chim nhỏ của Khúc Phồn, rồi cầm cây thông lỗ tiểu cắm vào trong miệng chim nhỏ. Địa phương chưa bao giờ bị dị vật đi vào bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tiếp thu không nổi nhưng Khúc Phồn vẫn cố nhịn, nhưng bởi vì quá đau chim nhỏ mềm đi nhiều.
Miêu Cảnh Xuân ngồi quỳ giữa hai chân cậu, lấy chim bự của mình cọ miệng l*и. Khúc Phồn bị trêu chọc mãnh liệt vậy nên chim nhỏ lại ngẩng đầu lên khiến cây kim loại thuận lợi cắm vào.
"Ô đau quá"
Khúc Phồn trong ánh mắt ngập tràn sương mù, hộŧ ɭε bị qυყ đầυ cọ xát thì sướиɠ điên, cây thông niệu đạo rất nhanh nhẹn hoàn toàn cắm vào cả cây. Đồ vật kim loạt điểm xuyết lên chim nhỏ hồng nhạt tạo ra sự dâʍ đãиɠ không ngờ. Khúc Phồn nghi ngờ mình có phải có đam mê thích bị ngược đãi, lúc mới cắm vào thì cảm thấy đau đớn giờ cảm xúc đó cũng không rõ ràng nữa vì cậu đã dàn dần bị khoải cảm của miệng l*и cọ xát ©ôи ŧɧịt̠ bự hấp dẫn.
Từ góc độ này, cậu có thể nhìn rõ ràng ©ôи ŧɧịt̠ bự đỏ tím cọ xát l*и nhỏ như thế nào, miệng l*и đói khát đã he hé mở ra nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ qυყ đầυ nam nhân, mong chờ nó tiến vào.
Hốc mắt Khúc Phồn nóng lên, nhỏ giọng nghẹn ngào nói: "Anh vào đi"
Nam nhân như là chưa ra quyết định, mà nắm ©ôи ŧɧịt̠ bự cọ xát miệng huyệt liên tục, môi l*и đầy đặn bị tách ra giống cánh hoa dính sát ở nhụy, mỗi khi hộŧ ɭε bị cọ xát, miệng Khúc Phồn rêи ɾỉ không ngừng.
Miệng l*и bị mài ra rất nhiều chất lỏng, cái gậy thông ống tiểu lại cọ xát chim nhỏ làm Khúc Phồn vừa ngứa vừa sướиɠ, bắp đùi quơ quào rung lên, nức nở cầu xin "Ông xã vào đi ô em muốn ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự của anh."
Miêu Cảnh Xuân cong cong khóe miệng "Nơi nào của em muốn ăn?"
"Ô... L*и nhỏ l*и nhỏ muốn ăn"
Khúc Phồn ở trước mặt hai ông chồng kia kêu da^ʍ đã quen mỗi lần đều da^ʍ phát điên, nhưng không hiểu vì sao khi nói trước mặt Miêu Cảnh Xuân thì lại thấy xấu hổ, cậu cắn mu bàn tay, nước mắt rơi lã chã nhìn nam nhân, toàn thân đều đói khát.
Nam nhân sờ sờ phần bụng nhô lên của cậu, có chút tiếc nuối "Nhưng lần này anh đuổi không kịp"
Khúc Phồn nức nở nói: "Ô lần sau a ha lần sau em sẽ sinh con cho ông xã mà ô ông xã cho em đi. L*и da^ʍ ngứa muốn chết a"
Những lời cậu nói cuối cùng đã làm nam nhân động lòng, Miêu Cảnh Xuân cong lưng, vừa liếʍ mυ'ŧ núʍ ѵú cậu, vừa dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự vọt vào sào huyệt ướt mềm của cậu.