Cố Tiên Sinh Thật Tâm Cơ!

Chương 51

Từ bên trong cục cảnh sát ra ngoài, Lâm Xảo Xảo nhìn bóng dáng một nhà ba người dần dần đi xa, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

"Kỳ thật cũng không cần thiết tích cực với bọn họ như vậy."

Cố Vi Ngôn: "Em phải tin tưởng, có một số người, nếu em không tích cực, nó vĩnh viễn sẽ không nhận được giáo huấn."

Lâm Xảo Xảo cười một chút: "Đừng nói nghiêm túc như vậy, vừa rồi kẹo que từ đâu tới?"

Cố Vi Ngôn nhướng mày.

"Kỳ thật vốn là mua cho em."

"Cái gì??"

"Ở bên trong rạp chiếu phim, lúc em đi tới phòng vệ sinh anh mua cho em, vốn dĩ tính toán lát nữa cho em một cái tiểu kinh hỉ, nhưng lại không nghĩ tới sẽ xảy ra một vụ như vậy, cho nên vốn dĩ thuộc về em chỉ có thể đưa cho đứa nhóc kia thôi, xem dáng vẻ đáng thương của nó, vẫn yêu cầu an ủi một chút."

Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Nhìn dáng vẻ kia của nó thì chắc nó cũng biết chính mình làm không đúng, bất quá hành động đưa cho một cây kẹo của anh thoạt nhìn thực ấm lòng a, cảm giác về sau anh nhất định sẽ là một người bố tốt."

"Đó là đương nhiên." Cố Vi Ngôn nhìn cô nói: "Kỳ thật nếu là ngày thường, anh cũng không muốn so đo quá nhiều với bọn họ, nhưng mà hiện tại em đang trong thời kỳ đặc thù, còn có người tới tìm việc, đương nhiên là anh không thể buông tha bọn họ."

Lâm Xảo Xảo bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Cố Vi Ngôn một cái.

Cố Vi Ngôn: "Em chính là điểm mấu chốt của anh, bất luận kẻ nào làm cái gì đó đối với em thì ở trong lòng anh nó đều sẽ bị phóng đại lên vô số lần, cho nên nếu em cho rằng anh là một người lòng dạ hẹp hòi cũng hoàn toàn có thể.

Lâm Xảo Xảo: "Ý của em không phải như vậy, kỳ thật em cũng rất tức giận...... Hơn nữa nếu chuyện này để cho người khác biết, khẳng định bọn họ cũng cảm thấy việc làm của đứa trẻ này rất đáng giận, phương thức giải quyết này cũng rất tốt, làm cho bọn họ biết cái gì là không đúng."

Cố Vi Ngôn sờ sờ Lâm Xảo Xảo bụng.

"Con không bị chấn kinh là được."

Lâm Xảo Xảo cúi đầu nhìn thoáng qua.

"Anh sờ cái gì đâu?"

"Sờ con của anh."

"Bây giờ thì anh có thể sờ ra được cái gì chứ......" Bụng cô thậm chí còn chưa có lộ ra.

Cố Vi Ngôn: "Có thể, tin tưởng anh."

Lâm Xảo Xảo: "?"

"Con anh cùng anh có tâm linh tương thông, nó đã cảm giác được tình yêu của bố nó dành cho nó." Cố Vi Ngôn nghiêm trang nói.

Lâm Xảo Xảo tự hỏi một chút, dù sao Cố Vi Ngôn nói cái gì cũng đều nghiêm trang, cô gật đầu thì tốt rồi.

Cố Vi Ngôn nhìn về phía cô, hỏi: "Buổi tối muốn ăn cái gì?"

Lâm Xảo Xảo: "Để em suy nghĩ một chút, nơi này có cái gì đặc sắc a?"

Cố Vi Ngôn mới vừa tính toán nói cái gì đó, di động của anh vang lên.

Cố Vi Ngôn trực tiếp ở Lâm Xảo Xảo trước mặt tiếp nổi lên điện thoại.

"Alo."

Lâm Xảo Xảo xem Cố Vi Ngôn gọi điện thoại trong chốc lát, hình như là cùng người quen của bản thân nói chuyện, cùng bộ dạng ngày thường làm công việc của anh không giống nhau.

Cố Vi Ngôn cắt đứt điện thoại, Lâm Xảo Xảo thuận miệng vừa hỏi: "Ai a?"

Cố Vi Ngôn nhìn về phía cô, khẽ cười nói: "Buổi tối có một bữa tiệc muốn hay không đi?"

Lâm Xảo Xảo hỏi: "Xã giao?"

"Không phải." Cố Vi Ngôn đem điện thoại cất vào: "Chính là người bạn mà anh nói là đang mở cuộc triển lãm tranh kia, anh ta mời anh mang theo phu nhân của mình cùng đi ăn cơm."

Lâm Xảo Xảo: "Cũng mời em a?"

"Đó là đương nhiên, em là vợ của anh, sao có thể không mời em, nếu anh ta không mời em đi cùng thì anh khả năng sẽ phải suy xét anh ta có phải bạn bè của anh không."

Lâm Xảo Xảo cười, quả nhiên Cố Vi Ngôn nói chuyện trước sau như một dễ nghe.

"Được a, nếu bạn của anh đã có lời mời, vậy chúng ta cùng đi đi."

Một giờ sau đó, Lâm Xảo Xảo đi theo Cố Vi Ngôn tới trước một căn biệt thự tư nhân .

Đi vào bên trong, một người đàn ông tóc dài bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Nam nhân này mặc áo đen liền thân, làn da rất trắng, nhìn còn có một chút cảm giác tái nhợt, tóc rất đen, vốn là khí chất rất tối tăm, nhưng lúc cười lên lại lộ ra một hàm răng trắng tinh.

"Oa nga ~ Cố tổng!"

Nam nhân đi tới, rất hưng phấn nhìn Cố Vi Ngôn.

Cố Vi Ngôn nhíu mày đánh giá người đàn ông trước mặt một vòng.

"Cậu đây là thể loại trang điểm gì vậy?"

"Ai, đây là nghệ thuật, cậu không hiểu, hai người đều là người ngoài nghề, tự nhiên không hiểu cảm giác mà tớ muốn." Nam nhân quăng tóc đen của mình một chút.

Cố Vi Ngôn nhướng mày, nhìn anh ta, thoạt nhìn hàng mi hình như có run rẩy một chút.

"Cái cảm giác mà cậu muốn là đầu tóc rũ rượi à?"

*phi đầu tán phát: đầu tóc rũ rượi.

Nam nhân mắt trợn trắng: "Được, cậu là Cố tổng, tớ còn không có ghét bỏ đầy người cậu đều là hơi tiền đâu, thế mà cậu còn ghét bỏ tớ được."

Cố Vi Ngôn cười khẽ: "Giới thiệu cho cậu một chút, đây là vợ của tớ, Lâm Xảo Xảo."

Hình như lúc này nam nhân mới chú ý tới Lâm Xảo Xảo: "U a, đây là Cố phu nhân, nghe đại danh đã lâu a."

Lâm Xảo Xảo kinh ngạc hỏi: "Nghe đại danh đã lâu?"

"Đúng vậy." Nam nhân ha ha cười hai tiếng: "Vòng bạn bè này của chúng tôi đều biết Cố Vi Ngôn kết hôn, còn rất khăng khăng một mực, nhưng lúc mà hai người kết hôn tôi lại đang ở nước ngoài không thể đến tham dự, sau đó mấy năm nay tôi cũng rất bận, rốt cuộc, hôm nay tôi mới biết được cậu ấy tới nơi này, tôi còn nghĩ mời Vi Ngôn tới tham gia triển lãm tranh của tôi, vừa lúc mọi người cũng có thể tụ tụ, ai biết, gia hỏa này có thể cho tôi leo cây."

Lâm Xảo Xảo có chút ngượng ngùng, hình như nguyên nhân cho anh ta leo cây có một nửa là bởi vì cô......

"Đúng rồi, tôi còn chưa có tự giới thiệu đâu, tôi tên Putte." Nói xong, Putte vươn tay rất nhiệt tình chuẩn bị bắt tay với Lâm Xảo Xảo.

Lâm Xảo Xảo vươn tay chuẩn bị cùng Putte bắt tay một chút, ai biết, nửa đường lại bị Cố Vi Ngôn ngăn cản.

Lâm Xảo Xảo có chút kinh ngạc nhìn Cố Vi Ngôn một cái.

Putte nhìn về phía Cố Vi Ngôn, ha ha cười ra tới, nhún nhún vai: "Cố Vi Ngôn, cậu thật là càng ngày càng lòng dạ hẹp hòi."

Lâm Xảo Xảo ở phía sau nhỏ giọng nói: "Chỉ là bắt tay mà thôi, anh làm gì......"

Cố Vi Ngôn hơi hơi nghiêng người nói: "Không cần tin tưởng người này, cậu ta sẽ không đơn thuần bắt tay, ở nước ngoài rất lâu rồi nên cậu ta đã học xong một thói quen đặc biệt nhiệt tình khi gặp người khác, nhìn thấy ai đều phải bắt tay ôm hôn má, cho nên vì bảo hộ phu nhân của mình, cậu vẫn nên thôi đi."

Putte: "Cố Vi Ngôn, cậu nhỏ mọn như vậy phu nhân của cậu có thể sẽ không nhớ kỹ tớ là ai."

"Yên tâm, khẳng định không nhớ được, rốt cuộc cái tên này của cậu đã có vô số người kêu."

Putte nghiến răng, cắn răng cười một chút: "Nếu cậu không muốn phu nhân của mình chào hỏi với tớ, như vậy bản thân cậu tới đi."

Sau đó, Lâm Xảo Xảo liền trơ mắt nhìn Putte tặng Cố Vi Ngôn một cái nhiệt tình ôm.

Lúc mà Putte chuẩn bị thực hiện động tác tiếp theo thì Cố Vi Ngôn thật nhanh đẩy hắn ra, phủi phủi áo sơmi của mình một chút, sửa sang lại quần áo của mình, giống như bạn thân có thói ở sạch rất nặng.

"Được rồi, Putte, cậu nên tự trọng, nếu còn tớ tiếp tục ăn cơm thì không cần xằng bậy."

Putte cười ha ha: "Cậu thật là nhiều lo lắng, tớ sẽ không làm cái gì với cậu đâu, tớ chỉ biết hôn má đối với nữ sĩ mỹ lệ."

Cố Vi Ngôn sắc mặt có chút khó coi, xem ra là bị Putte nhiệt tình có chút đánh bại.

Lâm Xảo Xảo ở phía sau cũng có chút buồn cười.

Cố Vi Ngôn hơi hơi mỉm cười, bên trong đôi mắt lộ ra một loại quang mang nguy hiểm quen thuộc.

"Putte, đừng lại làm bộ dạng dương không dương thổ không thổ này (mong mọi người giúp đỡ mình phần này nhé), cậu lại ở chỗ này cố làm ra vẻ huyền bí, tớ liền trở về nói cho bố cậu hành tung của cậu, tớ nghĩ đến lúc đó thì một mái tóc dài này của cậu chỉ sợ cũng sẽ khó giữ được."

Vừa nghe cái này, Putte lập tức thành thật, giơ hai tay của mình lên.

"Tốt lắm tốt lắm, coi như cậu lợi hại, tớ chịu thua, nói cái gì cũng được chỉ cần không đề cập đến bố tớ thôi, chúng ta đi vào trước ăn cơm đi."

Cố Vi Ngôn cùng Lâm Xảo Xảo quay đầu lại liếc mắt nhìn nhau một cái.

Người này ngược lại còn là một người rất thú vị.

Đi vào bên trong, Cố Vi Ngôn nhìn ngắm xung quanh.

"Đây là phòng mà cậu mua?"

Putte từ một bên lấy ra một lọ rượu vang đỏ: "Cậu cảm thấy thế nào."

"Không giống." Cố Vi Ngôn thực sự cầu thị nói: "Có phải là cậu thuê hay không?"

Putte cười ha ha vài tiếng: "Vẫn là cậu hiểu biết tớ."

Cố Vi Ngôn cười khẽ.

Putte: "Cậu cũng biết đấy, con người của tớ đối với hoàn cảnh sống của mình là vô cùng có yêu cầu, mặc kệ là ở nơi nào, chính mình vui vẻ là được rồi, cho nên ở chỗ này ở vài ngày, thuê một biệt thự để vui vẻ cũng có thể xem là một việc mỹ diệu."

Cố Vi Ngôn gật đầu: "Cậu vui vẻ là được."

Putte rót một ly rượu vang đỏ, đưa qua cho Lâm Xảo Xảo: "Thích uống rượu vang đỏ không?"

Lâm Xảo Xảo còn chưa mở miệng, Cố Vi Ngôn ở một bên đem rượu vang đỏ nhận lấy, nói: "Cô ây đang mang thai, không thể uống rượu, ly này hay là cho tớ đi."

Putte có chút kinh ngạc nhìn Lâm Xảo Xảo: "Mang thai?"

Lâm Xảo Xảo gật đầu, "Đúng vậy."

Putte cười: "Quả nhiên là Cố Vi Ngôn a, hiệu suất thật nhanh, lần đầu tiên gặp mặt tôi gặp cô đã cho tôi một người con nuôi."

Cố Vi Ngôn hơi hơi nhướng mày: "Ai nói là con nuôi của cậu, đừng tự luyến."

Putte: "Tớ mặc kệ, cái danh cha nuôi này tớ định rồi, không đúng không đúng, nhỡ đâu là một tiểu công chúa, tớ đây cũng rất thích, mặc kệ thế nào thì chuyện tốt này cũng không chạy thoát khỏi tớ được."

Cố Vi Ngôn ngồi một bên cầm một cái quả táo cho Lâm Xảo Xảo, nói: "Em tin tưởng người này năm đó là xưng bá thiên tài máy tính Yale không?"

Lâm Xảo Xảo kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.

"Máy tính......"

Thoạt nhìn cùng người trước mắt này thật đúng là không có một chút liên quan nào.

Putte chống cằm, nhiều vài phần bất đắc dĩ.

"Đừng nói cái này, may mắn tớ dừng cương trước bờ vực, bằng không hiện tại cậu còn có thể nhìn thấy tớ có một đầu đầy tóc như vậy sao?"

Lâm Xảo Xảo nhịn không được cười nhẹ, điều này thật đúng là có vài phần đạo lý.

Những người làm công việc này hiếm thấy có tóc nhiều như vậy.

Putte: "Nếu cho tớ một cơ hội quay trở lại thì tớ sẽ không học cái thứ đồ hư kia, vẫn là nghệ thuật thích hợp tớ hơn, tự do tự tại, làm người ta cảm giác mình tự do, vĩnh viễn đều sẽ không bị trói buộc."

Lâm Xảo Xảo nhìn bộ dạng của Putte, cảm thấy ý tưởng của nghệ thuật gia cùng người bình thường đúng là không giống nhau.

Phần lớn người bình thường có lẽ hy vọng an ổn và hạnh phúc nhiều hơn nữa, vậy mà người như Putte lại là lấy tự do vì tất cả, tự do chính là hạnh phúc của hắn.

Putte tuy rằng nói là muốn mời ăn cơm, nhưng chẳng qua cũng chỉ là từ nhà hàng gọi người đưa đồ ăn tới, tuy rằng hương vị cũng không tệ lắm, nhưng luôn có cảm giác thiết mất một chút thành ý.

Bởi vì hiện tại Lâm Xảo Xảo ăn uống mẫn cảm, cho nên đối với đồ ăn của nhà hàng cảm giác có chút dầu mỡ, ăn không nhiều lắm, nhưng trái cây thật ra lại ăn không ít.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Xảo Xảo ăn quả nho trong tay mình, nhìn Putte ở nơi đó đùa nghịch bàn vẽ của mình.

Cố Vi Ngôn đứng ở bên cạnh nhìn hắn, đôi mắt có chút buông xuống.

Putte bỗng nhiên quay đầu tới, nhìn về phía Lâm Xảo Xảo.

"Hắc, mỹ nhân, cô biết Cố Vi Ngôn nhà cô cũng là người có thể vẽ tranh không?"

Lâm Xảo Xảo nháy mắt một cái.

Cố Vi Ngôn? Sẽ vẽ tranh?

Cô thật sự không biết, cho nên cô lắc lắc đầu.