Không trung mây đen tụ lại, đại bàng cùng Trọng Minh điểu bồi hồi lượn vòng, Khương Chi Mộng nằm trên lưng nó, lại bị mây trắng chồng chất ngăn trở tầm mắt, không nhìn thấy tình hình phía dưới.
“Tiểu muội, cẩn thận ngã xuống.” Khương Chi Ý thấy nửa người muội muội đều thò ra ngoài, vội vàng đi qua giữ chặt nàng, nhìn nhìn nói: “Khói tan rồi.”
Khương Chi Mộng quay đầu lại nói: “Đúng đúng đúng, ta duỗi dài cổ cũng không thấy ánh lửa nữa! Huynh trưởng, hay chúng ta đi xuống nhìn xem đi?”
Ngô Tòng Anh cùng Ngô Tòng Thiện trên Trọng Minh điểu đã sớm gấp đến độ ngồi không yên, nghe vậy lập tức tán đồng nói: “Khương nhị tiểu thư nói phải.”
Diệp Vân Khởi trực tiếp gõ gõ lưng đại bàng, nói: “Xuống dưới.”
Khương Chi Ý nói: “Ta còn chưa đồng ý.”
Diệp Vân Khởi nói: “Đi chết đi.”
Hai người Ngô gia đều giả bộ không thấy sóng ngầm mãnh liệt giữa hai vị đại công tử, vỗ vỗ Trọng Minh điểu bảo nó bay nhanh chút, bỏ xa đại bàng.
Trọng Minh điểu sải cánh, đáp xuống.
Lại dường như đυ.ng phải một tường thành trong suốt, phát ra tiếng kêu rên tận trời, lại bay lên trở lại.
Ngô Tòng Thiện ngồi xổm xuống, nói: “Trọng Minh? Huynh trưởng ngươi xem.”
Ngô Tòng Anh giơ tay đánh một chưởng, chỉ thấy lưới đen hiện ra, cả người lẫn chim đều bị phản chấn. Hắn lăn trên lưng chim một vòng, gấp giọng hô: “Đại bàng dừng lại! Có sát trận, đừng xuống dưới!”
Đại bàng phút chốc ngừng ở giữa không trung, nhẹ nhàng cọ cọ Trọng Minh điểu.
Khương Chi Ý biểu tình hơi ngưng trọng, cùng Diệp Vân Khởi rút đao kiếm ra, dặn dò nói: “Tiểu muội, ngươi ra sau lưng ta.”
Khương Chi Mộng nghe lời mà lui ra phía sau, nôn nóng nhìn phía dưới, nói: “Sao lại có sát trận? Ai nha, ta không thấy Đạo Quân cùng Khương Hoàn công tử!”
Khương Chi Ý huy đao thử thử, trầm giọng nói: “Loại sát trận phạm vi lớn này, không có khả năng một lần là xong, chỉ sợ chuyện Lý gia là có người cố ý sắp xếp.”
Diệp Vân Khởi lạnh lùng nói: “Tứ Quân điện.”
Khương Chi Mộng dậm chân, giận dữ nói: “Lý gia đã sớm đầu nhập Tứ Quân điện, ngoài Tứ Quân điện thì còn ai vào đây! Bất quá bằng mấy người chúng ta cũng không phá được trận, hiện tại phải làm sao bây giờ?”
Ngô Tòng Anh hô: “Hai vị công tử nhà ta đều rơi vào đó, chúng ta phải truyền tin trở về!”
Diệp Vân Khởi giơ tay hóa ra hạc giấy truyền âm, nhưng hạc giấy chưa kịp bay lên, liền tiêu tán giữa không trung.
Chung quanh bỗng nhiên hiện ra mấy đạo thân ảnh, trường bào hắc bạch, lưng đeo ngọc bội Tứ Long, hoặc mang đao, hoặc đeo kiếm, binh khí không giống nhau.
Lời người cầm đầu cũng xem như hòa khí, chào hỏi nói: “Quỷ Quân đại nhân đang tróc nã nghịch đảng, thỉnh các vị nghỉ tại đây một chút. Đợi chuyện ở đây xong rồi, tự nhiên sẽ không làm khó dễ các ngươi.”
“Nghịch đảng?” Khương Chi Ý trên mặt mỉm cười, đáy mắt lại một mảnh lạnh lẽo, nói: “Ai là nghịch đảng? Thanh Huy Đạo Quân hay là công tử Ngô gia?”
Không đợi người Tứ Quân điện trả lời, liền thấy kiếm quang chợt lóe, hàn ý như nước vọt tới, là Diệp Vân Khởi xuất kiếm!
Khương Chi Mộng cũng rút đao kêu lên: “Nói lời vô nghĩa với bọn họ làm gì! Huynh trưởng, đánh trước lại nói!”
Khương Chi Ý: “……”
Ngoài trận hỗn chiến, trong trận đấu pháp.
Vô sinh hoa đỏ tươi bay xuống như mưa, cùng hắc lụa vờn quanh đan xen.
Tín vật Ma Vương có cùng nguồn gốc, có thể cảm ứng lẫn nhau, khi giao thủ, Quý Thời Nghiên liền lập tức nhận ra, huy kiếm nói: “Quả thật là Giang Thiên Tuyết Lụa!”
Lạc Băng Oánh thân hình nhoáng lên, liền bị nàng nhất kiếm đánh bại.
Ngô Song Nhai nhìn thanh dù lung lay sắp đổ phía trên, lại cúi đầu, cầm thật chặt tay Lý Miên Khê.
“A Việt,” Khương Hoàn cầm đao, đứng cạnh Phong Việt Từ, vuốt lại lọn tóc bị gió thổi loạn của y, nói: “Ta không hiểu trận pháp, ngươi xem phá hủy hết được không?”
Phong Việt Từ dùng tiếng đàn để duy trì thanh dù, ngăn cản lực lượng của trận pháp, trả lời: “Không thể. Trận này hợp tinh tú chu thiên, tiếp thiên địa biến hóa, khóa người trói hồn, lôi kéo vạn kiếp, nếu lấy lực mạnh mẽ phá trận, có thể khiến thiên địa sinh biến, vạn kiếp bất phục.”
“Có chút lợi hại.” Khương Hoàn nói: “Bất quá Lạc Băng Oánh không có năng lực bày ra loại trận pháp này, chắc không đến mức như nàng nói, ông trời giúp nàng đi?”
Phong Việt Từ nói: “Không phải nàng bày trận.”
Khương Hoàn bàn tay hơi dừng lại, nói: “Chẳng lẽ là trận đồ?”
Trận đồ thuộc về linh bảo, có thể tùy thân mang theo, đích xác không cần tự mình bày trận. Nhưng trận pháp càng cường đại, lại càng khó có thể chế thành trận đồ, khôngchỉ vì đại giới rất lớn, mà còn vì phải tiêu tốn vô số tâm huyết cùng thời gian.
Phong Việt Từ hơi hơi gật đầu, đầu ngón tay lướt qua dây đàn, nói: “Vọng Đình, ngươi xem.”
Linh quang chợt lóe, chỉ thấy quang ảnh biến ảo, lưới đen như màn đêm trải dài, phía trên bỗng nhiên hiện ra muôn vàn ngôi sao, giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, một ngôi vừa ảm đạm, một ngôi khác liền rực rỡ lên, hết đợt này đến đợt khác, liên tiếp không ngừng.
Khương Hoàn gật gật đầu: “Quả nhiên là trận đồ.”
Lạc Băng Oánh phát hiện dị biến, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại: “Tuệ cực tất thương, ta thấy Thanh Huy Đạo Quân là đã quên giáo huấn bảy năm trước!”
Phong Việt Từ nhàn nhạt nói: “Các hạ sử dụng trận đồ, có hỏi qua Nguyên Quân chưa?”
Nguyên Quân lớn tuổi, là người đứng đầu Tứ Quân, chỉ là hàng năm bế quan tập trung gia tăng cảnh giới, không phải đại sự không xuất hiện. Mà Ẩn Quân cũng thuộc phái ôn hòa lại hành tung bất định, nên mới khiến Lục Quân cùng Quỷ Quân chấp chưởng đại quyền, nhiều lần sinh sự.
Nhưng người sáng suốt đều rõ ràng, Nguyên Quân mới là người cầm quyền chân chính của Tứ Quân điện, nếu hắn lên tiếng, tam quân khác tất phải vâng theo.
Mặt Lạc Băng Oánh giấu trong bóng tối, đen tối không rõ.
Nàng hừ lạnh, giơ tay biến trận, thoáng chốc tỏa định Phong Việt Từ, nói: “Chuyện của ta không phiền Đạo Quân lo lắng. Nguyên Quân cùng Ẩn Quân tiếc tài, mới lưu tình với ngươi, khiến địa vị ngươi sánh ngang Tứ Quân, nhưng ta không giống họ.”
Phong Việt Từ nói: “Ta biết, trên người các hạ có sát ý.”
Lạc Băng Oánh nói: “Không, so với gϊếŧ ngươi, ta càng muốn biết ngươi đến tột cùng là ai. Không có Diệp Vô Việt, liền sẽ không có Khương Đế sau này. Khương Vọng Đình bị ngươi mê đến thần hồn điên đảo, tự nhiên ngươi nói cái gì cũng sẽ tin, nhưng ta lại biết…… Các ngươi gặp nhau cũng không phải trùng hợp!”
Trên mặt Khương Hoàn đã không thấy ý cười, dương tay chính là ánh đao hiện lên: “Ta thấy ngươi bị bệnh cũng không nhẹ!”
Một đao này khí thế vô cùng, cơ hồ kéo dài qua không gian trận pháp, khiến vô số sao trời vỡ vụn, toàn bộ mặt đất phách đều bị tạc vỡ, kéo dài đến dưới chân Lạc Băng Oánh.
Lạc Băng Oánh trốn tránh không kịp, sương đen tan đi lại tụ lại, rốt cuộc nhiễm huyết sắc, nàng lại không để ý chút nào mà cười nói: “Ta chạm phải nghịch lân của Bệ hạ sao? Ha ha, ngươi vì sao không nghĩ, năm đó trên người Diệp Vô Việt có lệnh phù của Ma Vương, hắn bị ai sai sử tiếp cận ngươi, chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao?”
Khương Hoàn nhàn nhạt nói: “Thì sao?”
Nếu thật thì đã sao?
Lạc Băng Oánh sớm nên biết được, nam nhân nếu bị sắc đẹp mê hoặc, bị tình yêu mê hoặc, sẽ càng ngốc nghếch hơn nữ nhân, càng không nói lý.
Đặc biệt là loại nam nhân như Khương Đế, tự tin đến miệt thị thiên địa.
Thế nào cũng phải chờ đến lúc đυ.ng phải tường nam mới biết được đau đớn.
“A, nếu gương mặt của Diệp Vô Việt cũng giống Thanh Huy Đạo Quân đây, vậy thì ta cũng có thể hiểu vì sao Ma Vương kêu y đi gặp ngươi.” Lạc Băng Oánh trào phúng nói: “Nguyên lai Khương Đế Bệ hạ, cũng không thể trốn được chữ sắc……”
Tiếng đàn chợt dâng lên, lại là Phong Việt Từ ném đàn lên không trung, dưới chân nhẹ điểm, xoay người bay lên.
Khương Hoàn cùng y tâm hữu linh tê, nháy mắt dương đao chặn Lạc Băng Oánh lại.
Lạc Băng Oánh quát: “Muốn phá trận, mơ tưởng!”
Khương Hoàn nói: “Hộ pháp!”
Lời này là nói với Ngô Nhất Ngạn cùng Quý Thời Nghiên.
Hai người đồng thời gật đầu, khinh thân qua hỗ trợ.
Ánh mắt Phong Việt Từ sáng trong như gương, chiếu ra sao trời bốn phương, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, y liền khép mắt lại, thân ảnh quay cuồng xoay chuyển giữa không trung, mỗi một nơi y đặt chân đến, sao trời ở đó liền ảm đạm thất sắc, hắc võng yên lặng không tiếng động biến mất.
Lạc Băng Oánh lẩm bẩm nói: “Sao có thể!”
Khương Hoàn không vô nghĩa cùng nàng, xuống tay không lưu tình chút nào, đao đao trí mạng.
Quý Thời Nghiên ngẩng đầu nhìn, nói: “Dưới bầu trời này quả nhiên không có trận pháp nào Đạo Quân không phá được.”
Ngô Nhất Ngạn nói: “Sách đọc trăm lần, sẽ tự hiểu nghĩa, lược trận trăm lần, tự biết cách phá. Muốn làm khó Đạo Quân, mới là việc khó nhất trên đời này.”
Phong Việt Từ nghiêng người, chưa mở mắt, chỉ duỗi tay, dao cầm rơi xuống, vừa lúc hạ xuống lòng bàn tay y, y liền xoay tay, đầu ngón tay lướt qua dây đàn.
Vô số ngôi sao đồng thời dâng lên, lại không tiếng động mà rơi xuống.
Nhưng khi trận pháp sắp bị phá vỡ, trận pháp lại đột nhiên đong đưa.
Một tiếng lục lạc thanh thúy vang lên.
Lưới co rút lại, sao trời tiêu tán, đảo mắt hóa thành trận đồ bị người thu đi rồi.
Phong Việt Từ mở hai mắt, xoay người giữa không trung, khinh phiêu phiêu rơi xuống đất, trường bào tuyết trắng như mây phiêu đãng, y vén tóc dài, nhẹ giọng kêu: “Mu mu.”
Thanh Ngưu lập tức nhào lại đây, ủy khuất cọ cọ vạt áo y, kêu không ngừng: “Mu mu! Mu mu!”
Phong Việt Từ thu đàn, sờ sờ sừng nó.
Người tới thu trận đồ, bắt lấy Lạc Băng Oánh lui về sau, tránh đi lưỡi đao của Khương Hoàn.
Lạc Băng Oánh vốn định giãy giụa, nhìn đến người tới liền bất động.
Đó là một lão giả râu mày xồm xoàm che cả mặt, lưng còng, tuổi già sức yếu, nhưng ánh mắt bình thản, nhìn người tựa như đang nhìn một đám hài tử không hiểu chuyện, lộ ra ấm áp hiền từ, ôn thanh nói: “Thanh Huy, ngươi lại trưởng thành chút. Tiểu Thanh Ngưu của ngươi đi lạc, ta tiện đường đưa nó về.”
Khương Hoàn khóe miệng nhếch lên, lại muốn động thủ, Phong Việt Từ nắm lấy cổ tay hắn, đạm nói: “Đa tạ Nguyên Quân các hạ.”
“Đạo Quân!”
“Khương Hoàn công tử!”
“Đại công tử! Nhị công tử!”
Đám Khương Chi Mộng nhảy xuống khỏi lưng chim, sôi nổi chạy tới, mà đám người Tứ Quân điện hỗn chiến cùng bọn họ cũng lui ra phía sau nhị quân.
Khương Hoàn nói: “Ngươi chính là Nguyên Quân?”
Nguyên Quân nói: “Đúng là lão hủ. Quỷ Quân không hiểu chuyện, khiến các vị tiểu hữu hao tâm tốn sức, lão hủ sẽ mang nàng trở về, quản giáo thật tốt.”
Khương Hoàn không mặn không nhạt nói: “Miễn, ngươi chỉ cần nhường một chút, miễn cho đao của ta không có mắt.”
Dứt lời, hắn trở tay nắm tay Phong Việt Từ, nhẹ nhàng nhéo.
Nguyên Quân thở dài, quay đầu lại, ngữ khí liền nghiêm túc lên, lạnh lùng nói với Lạc Băng Oánh: “Xin lỗi.”
Lạc Băng Oánh nắm chặt tay, gắt gao trừng hắn, tựa muốn tức giận, nhưng nghĩ đến cái gì, lại cứng rắn nhịn xuống, nói: “Ta không sai.”
Khương Hoàn mắt lạnh nhìn một màn này, bỗng nhiên nói: “Được rồi, cũng đừng diễn loại kịch ai cũng có khổ riêng này trước mặt ta. Ta chỉ hỏi các ngươi, Tứ Quân điện có phải muốn thay thế Đế Vương không? Có phải muốn chèn ép bách gia không? Có phải muốn phán xét toàn bộ những người liên quan đến Đế Vương hay không?”
Nguyên Quân còn chưa trả lời, Lạc Băng Oánh đã cao giọng nói: “Phải!”
Khương Hoàn gật gật đầu, biểu tình không thay đổi, giương giọng nói: “Được, Khương Chi Ý.”
Khương Chi Ý theo bản năng nói: “Có.”
Khương Hoàn nói: “Truyền tin với bách gia, chiêu cáo thiên hạ……”
Khương Chi Ý: “A?”
Khương Hoàn ôm Phong Việt Từ, cười cười, nói: “Liền nói —— Khương Đế đã trở lại, nói bọn hắn nhanh chút, tới Khương gia bái kiến! Chậm, ta coi như bọn họ đứng bên Tứ Quân điện.”
“!!!”
“???”
“……”
Mọi người đương trường hóa đá.
Quý Thời Nghiên nhắm hai mắt lại, hận không thể tát chính mình một cái tát tỉnh táo.
Khương Chi Mộng dưới chân mềm nhũn, ngã trên đất như chó gặm bùn, ngẩng đầu vẫn còn đang mờ mịt, lẩm bẩm nói: “Ôi mẹ ơi, ta là ai, ta ở đâu?”