Lý Miên Khê tuy được đưa vào Hoa Hạ Học Cung từ nhỏ, lớn lên ở Học cung, nhưng rốt cuộc là người Lý gia, hiện giờ xảy ra chuyện này, người khác cho dù có oán giận, cũng không có lập trường nhúng tay vào chuyện của Lý gia.
Chỉ có Thanh Huy Đạo Quân, thứ nhất vì y là người của Học cung, có thể xem là trưởng bối của Lý Miên Khê, thứ hai là sự tình liên quan đến Chu Minh Ly Diễm, vốn là chuyện do y phân phó, thứ ba chính là do địa vị của y được mọi người tin phục, mới có thể nói chuyện.
Ngô Nhất Ngạn nói: “Đạo Quân có muốn đến Lý gia trước không?”
Ngô Song Nhai nói: “Đi thôi đi thôi! Cái tính tình mềm như bông của tên Lý Miên Dương kia, thế nào cũng phải bị người nhà hắn ăn tươi nuốt sống!”
Trước khi tới Lâm gia, Khương Hoàn cùng Phong Việt Từ đã quyết định đến hai nhà Khương Diệp, hiện giờ việc Lâm gia đã giải quyết xong, Lý gia lại xảy ra chuyện.
Khương Hoàn khoanh tay ôm ngực, lạnh nhạt nói: “Không đi.”
Mọi người: “……”
Khương Chi Mộng thật cẩn thận nói: “Khương Hoàn công tử, vẫn là chuyện của Lý Tam công tử quan trọng, chuyện của nhà chúng ta có thể chờ một chút!”
Phong Việt Từ nói: “Vọng Đình.”
Thần sắc Khương Hoàn thay đổi, nhìn Phong Việt Từ, kề sát mặt y, nói: “A Việt hôn ta một cái, ta liền đi.”
Mọi người hóa đá trong gió.
Ngô Song Nhai nói: “Ngươi! Ngươi ngươi ngươi……”
Không đợi người khác nói gì, Phong Việt Từ đã thong dong nghiêng đầu, khẽ đặt một nụ hôn trên má Khương Hoàn, vừa chạm liền tách ra.
Rõ ràng là tán tỉnh quá mức không phù hợp lễ nghĩa, nhưng khi y làm lại không chút suồng sã, tựa như cơn gió khẽ lướt qua cánh hoa, tự nhiên lại tốt đẹp.
Khương Chi Mộng nâng má nói: “Ta cũng muốn được Đạo Quân hôn một cái!”
Mọi người trong lòng yên lặng đồng ý.
Khương Hoàn cảm thấy mỹ mãn nói: “Nằm mơ!”
Khương Chi Mộng: “…… Nga.”
Đám tiểu bối của bách gia thị tộc đều có cách liên hệ với nhau, tin tức truyền đạt cũng cực kỳ nhanh chóng, trước khi tổ chức liên thí tại Học cung, chuyện giữa Phong Việt Từ cùng Khương Hoàn đã được âm thầm truyền tán.
Mọi người tim gan cồn cào muốn biết được tiền căn hậu quả, lại không quá dám bát quái chuyện của Thanh Huy Đạo Quân.
Lúc này đám tiểu bối Lâm gia chính mắt thấy một màn này, đều nhét trái tim vừa nhảy ra vào lại l*иg ngực, yên lặng tính toán nhanh chóng thông tri bạn tốt, thuận tiện lại thêm cho mọi người mấy bình Hộ Tâm Đan.
Những người khác là khϊếp sợ vì Đạo Quân tựa thần tiên cũng sẽ động tâm vì người khác, Lâm Yên Lam lại là khϊếp sợ vì Khương Hoàn —— nhớ năm đó Khương Đế Bệ hạ nói một không hai, mỗi người đều biết, hiện giờ đối với Đạo Quân, quả thực không có nửa phần nguyên tắc.
Có thể thấy tình yêu lầm người, ngay cả người mạnh như Khương Đế cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Ánh mắt Lâm Yên Lam phức tạp, định tâm, mới khẽ thanh nói: “Chuyện trong nhà chưa xong, Đạo Quân, ta chỉ sợ không thể đến Lý gia cùng các ngài.”
Phong Việt Từ nói: “Không sao.”
Lâm Yên Lam lại nói: “Còn có Mu Mu……”
“Con trâu đó thì có gì phải nhọc lòng, thông minh hơn ngươi nhiều.” Khương Hoàn đỡ Phong Việt Từ ngồi lên lưng đại bàng, để ba người Ngô gia đến chỗ Ngô Nhất Ngạn, chỉ chừa huynh muội Khương gia cùng Diệp Vân Khởi, tránh cho hai đứa trẻ kia trên đường đi lại ầm ĩ đau đầu, hắn nói: “Gần đây nhà các ngươi còn phải chú ý một chút, Quỷ Quân không chết, nhưng chưa chắc sẽ không ngóc đầu lại.”
Lâm Yên Lam nói: “Hiện giờ Đông Linh đã sinh hồn, cũng không khác gì người thường, Tứ Quân điện đã không có lý do bắt nàng. Còn ta cũng đã không sợ bọn họ nữa. Nhưng các ngươi đi Lý gia lần này, vô cùng có khả năng lại gặp Tứ Quân điện lần nữa, vẫn cần……”
Nàng thấy Khương Hoàn biểu tình không sao cả, bất đắc dĩ cười nói: “Có Khương công tử ở đây, có lẽ ta cũng không cần lo lắng.”
Ngô Song Nhai nặng nề “Hừ” một tiếng, hiển nhiên còn ghi thù chuyện lúc trước Khương Hoàn động thủ cùng huynh trưởng hắn, vẫy tay nói: “Yên Lam tỷ, chúng ta đi đây! Lần sau lại đến nhà các ngươi chơi!”
Đại bàng giương cánh bay lên trời, Trọng Minh điểu theo sát bay lên, sóng vai bay về phía chân trời.
Người Lâm gia đồng thời thi lễ, đưa tiễn bọn họ.
Ngồi trên lưng đại bàng, Phong Việt Từ như cũ lấy ra một quyển sách, chẳng qua tên sách cũng không liên quan đến Khương Đế, mà đổi thành một quyển “Luận khả năng tồn tại của Ma Vương”.
Rốt cuộc Khương Đế liền ngồi cạnh y, trước kia là do không biết, hiện giờ trước mặt người thật lại xem dã sử liền không quá tốt.
Phong cách tên sách này quá mức quen thuộc, Khương Hoàn vừa thấy liền biết là do tên đồng hương Trái Đất nào đó viết, hơn nữa còn là luận văn.
Cũng chỉ do hiệu trưởng, mở trường học còn không quên lăn lộn những học sinh đó, trừ bỏ thi cử, ngay cả chuyện phiền toái như muốn tốt nghiệp đại học phải viết luận văn cũng rập khuôn làm theo.
Cũng chỉ có đám tiểu hài tử bên này ngây thơ vô tri, còn khen giáo dục Học cung sửa cũ thành mới.
Khương Hoàn kề lại gần cùng xem với Phong Việt Từ, quả nhiên là cách thức mở đầu quen thuộc.
“Đề tài này không tồi, rất mới mẻ độc đáo, từ các phương diện luận chứng trăm thành là vì củng cố địa vị thống trị của bản thân, bịa ra một Ma Vương xem hắn như thần minh,” Khương Hoàn chỉ vào mấy dòng chữ, cười nói: “Lại còn phỏng đoán bốn ma tướng đều là người trăm thành, cho nên đối nghịch cùng Khương Đế, cực lực giữ gìn địa vị Ma Vương …… Trong đó kết hợp lịch sử Hoa Hạ, quả thực chính là biến tranh đấu giữa đế vương thành tranh đấu giữa thần quyền cùng hoàng quyền.”
Khương Hoàn nói: “Có tài, thứ này ai viết?”
Phong Việt Từ lật ra phía sau, cho hắn nhìn ký tên —— Kỷ Minh Lễ.
Kỷ Minh Lễ, còn không phải là tên thật của hiệu trưởng Hoa Hạ Học Cung sao.
Khương Hoàn “Nga” một tiếng, nói: “Thì ra là ông ấy, ta đã nói mà.”
Khương Hoàn ôm eo y, thấp giọng nói: “Nói đến hiệu trưởng, A Việt không cảm thấy có chút kỳ quái sao? Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại hiếm khi nhìn thấy hiệu trưởng ra mặt, đều là bọn lão Tô giải quyết, giải quyết không được liền tìm ngươi. Thanh danh của ngươi mấy năm nay quá thịnh, này thực bình thường, nhưng trước khi có ngươi thì sao?”
Phong Việt Từ nói: “Chấp niệm trở về nhà của hiệu trưởng quá sâu, những năm đầu còn quản chút chuyện, sau khi Học cung đi vào quỹ đạo, liền giao toàn bộ sự vụ cho đám Tô lão sư, còn bản thân lại dốc lòng nghiên cứu phương pháp trở về nhà. Trừ phi sự tình liên quan đến sự tồn vong của Học cung, nếu không ông ấy sẽ không hỏi.”
Khương Hoàn nói: “Khó trách ta cảm thấy ông ta cố ý làm nhạt cảm giác tồn tại của chính mình, cũng hiếm khi lộ diện trước mặt người khác, nhắc tới Hoa Hạ Học Cung, danh tiếng lão Tô đều cao hơn ông ấy. Nói thật, chấp niệm của ông ấy với Trái Đấ sắp sánh ngang chấp niệm của ta với ngươi rồi.”
Trăm ngàn năm ở thế giới luân hồi, lại thêm trăm ngàn năm ở khởi nguyên, có bao nhiêu người xuyên việt còn có thể một lòng bất biến? Thậm chí, nếu không có sự tồn tại của Hoa Hạ Học Cung, chỉ sợ đa số đều sẽ quên cố hương Trái Đất.
Phong Việt Từ nói: “Hai chuyện này sao có thế so sánh.”
“Bất quá ông ấy vẫn kém ta, thế gian này, ai cũng không thể sánh bằng chấp niệm của ta dành cho ngươi.” Khương Hoàn đúng lý hợp tình khen chính mình, gom vạt áo lông lại giúp y, nhịn không được hôn hôn khóe miệng y, lại khen nói: “A Việt thật là đẹp mắt.”
Phong Việt Từ thần sắc như thường mà mở sách.
Khương Hoàn bỗng nhiên nói: “Tuy rằng giống như ta cũng chưa thấy qua Ma Vương, nhưng y chắc chắc tồn tại. Người trăm thành, hoặc bốn ma tướng, đều không có thực lực bước lên Bích Không Cảnh. Còn có tín vật của Ma Vương, trong sách suy đoán đây là bảo vật truyền thừa của trăm thành, nhưng ta hiễu rõ nhất, căn nguyên lực lượng của toàn bộ tín vật là giống nhau như đúc.”
Phong Việt Từ nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Hiệu trưởng cũng từng nói, sách này chỉ là hồ biên loạn viết, không thể xem là thật.”
Khi bọn họ nói chuyện, lại thấy Diệp Vân Khởi đi tới, nhưng không đến gần, chỉ đứng một bên tựa như đang đợi bọn họ nói xong.
Phong Việt Từ nói: “Vân Khởi, có chuyện gì?”
Diệp Vân Khởi mắt sắc, thấy được tên sách, mặt vô biểu tình nói: “Hủy sách.”
Khương Hoàn nhớ tới những lời đánh giá hắn từng nghe qua về người Diệp gia lúc trước, nhìn thấy sách loạn viết về Ma Vương đều phải xé, tức khắc buồn cười.
Phong Việt Từ lẳng lặng nói: “Không thể.”
Diệp Vân Khởi trầm mặc trong chốc lát, nói: “Bệ hạ tồn tại.”
Khương Hoàn nói: “Đúng vậy, thiếu chút nữa đã quên, Diệp gia không phải có sẵn hậu duệ Ma Vương sao, bọn họ là người có thể chứng minh Ma Vương tồn tại nhất.”
Diệp Vân Khởi nói: “Không cần chứng minh.”
Sự tồn tại của Ma Vương không cần bất luận kẻ nào chứng minh, cũng không ai có tư cách bình luận.
Ánh mắt Diệp Vân Khởi nói rõ ý tưởng hắn.
Phong Việt Từ nói: “Ta biết.”
Diệp Vân Khởi nói: “Còn một chuyện.”
Phong Việt Từ nói: “Ngươi nói.”
Diệp Vân Khởi nói: “Kiếm pháp.”
Hắn bỗng nhiên giơ tay khoa tay múa chân một chiêu, dừng một chút, lại khoa tay múa chân một chiêu, nói: “Không đúng.”
Khương Hoàn: “Không đúng cái gì? Tiểu bằng hữu, ngươi có thể nói thêm hai chữ hay không vậy?”
Phong Việt Từ lại nghe hiểu, lặng im tự hỏi một lát, cũng giơ tay làm một thủ thế, nói: “Như vậy sao.”
Diệp Vân Khởi đôi mắt hơi sáng ngời, nói: “Ừm!”
Khương Chi Mộng thấy vậy, ngồi không yên, kéo huynh trưởng chạy tới, đáng thương hề hề nói: “Cái kia, Khương Hoàn công tử, gần đây ta có mấy thức đao pháp làm cách nào cũng không thể luyện tốt, ngươi có thể hay không……”
Khương Chi Ý nói: “Tiểu muội!”
Khương Chi Mộng ngọt ngào cười nắm tay hắn.
Khương Hoàn nói: “Các ngươi đang ầm ĩ gì vậy?”
Khương Chi Mộng ủy khuất nói: “Diệp đại công tử vẫn luôn giao lưu kiếm đạo cùng Đạo Quân, hai chúng ta cũng không có ai dạy, thật thảm!”
Khương Hoàn: “Nga?”
Khương Chi Mộng nói: “Khương Hoàn công tử cũng biết, bảy năm trước Đạo Quân không dùng cung tiễn mà dùng trường kiếm, chỉ là về sau thân thể không tốt, mới đổi lại. Đạo Quân tu đạo 3000, kỳ thật cũng hiểu đao pháp, nhưng con đường truyền thừa của nhà chúng ta là từ Khương Đế bệ hạ, độc nhất vô nhị, lại không thể tự ý truyền cho Đạo Quân, cho nên không thể nhờ Đạo Quân giải thích nghi hoặc giống Diệp đại công tử như vậy.”
Theo nàng thấy, Khương Hoàn chắc chắn đã là trưởng bối của nàng, thỉnh giáo trưởng bối nhà mình quả thực là chuyện vô cùng bình thường.
Thật vất vả ở cùng một chỗ với Đạo Quân, Diệp đại công tử chắc chắn mượn cơ hội thỉnh giáo, cứ như vậy, huynh trưởng nhà nàng nhưng quá thiệt thòi! Vạn nhất lần sau đánh nhau thua thì làm sao bây giờ!
Cho nên thấy Diệp Vân Khởi tìm Đạo Quân, Khương Chi Mộng liền vội vội vàng vàng túm huynh trưởng tới tìm Khương Hoàn.
Khương Hoàn một bộ lười biếng, cũng không biết nghe được hay không, không chút để ý nói: “Ừm.”
Khương Chi Mộng chớp chớp mắt, nói: “Khương Hoàn công tử, ngươi xem, ngươi lợi hại như vậy, tùy tiện dạy chúng ta một chút……”
Khương Hoàn chống cằm nghĩ nghĩ, Khương gia tốt xấu xem như truyền nhân chính thống trên danh nghĩa của hắn, nếu bại bởi hậu duệ Ma Vương, chẳng phải giống như hắn bại bởi Ma Vương sao?
Thôi, vẫn là dạy chút đi, xem như trên đường giải buồn.
Khương Hoàn ngẩng đầu, cười ngâm ngâm nói: “Được thôi, ta có thể dạy, nhưng có một việc, sau khi dạy xong, còn dám bị Diệp Vân Khởi đánh bại liền làm thịt các ngươi.”
Khương Chi Ý nói: “Trước đây chưa từng thua.”
Diệp Vân Khởi lạnh lùng nói: “Cũng chưa thắng.”
Khương Chi Mộng vẻ mặt đưa đám, nhìn thấy Đạo Quân đang dạy dỗ Diệp Vân Khởi, linh cơ vừa động nói: “Khương Hoàn công tử ngươi xem, ca ca ta vốn dĩ cũng không kém Diệp đại công tử bao nhiêu, Diệp đại công tử cũng có Đạo Quân dạy, ngươi không cho chúng ta thua, chẳng lẽ là cảm thấy ngài lợi hại hơn Đạo Quân rất nhiều rất nhiều sao?”
Phong Việt Từ gợn sóng bất kinh, nhưng ánh mắt cũng nhìn lại đây.
Khương Hoàn: “……”
Tiểu nha đầu này!
Đám nhãi ranh năm đó đều sinh ra thứ gì thế này!
Cư nhiên dám hố đến cả trên đầu hắn!
Khương Hoàn hít sâu một hơi, nghiêm trang nói: “A Việt ngươi nghe ta nói, chuyện này kỳ thật không thế so như vậy, có rất nhiều nhân tố ở bên trong, ví dụ thiên phú của mấy vị tiểu bằng hữu này không giống nhau, còn có……”
Phong Việt Từ đạm nhiên nói: “Vọng Đình nếu muốn, giữa ta và ngươi, có thể thử một lần.”
Khương Hoàn: “……”
Cố tình còn có một tiểu nha đầu không bớt lo bên cạnh e sợ cho thiên hạ không loạn, kích động vỗ tay nói: “Có thể có thể a!”
Tác giả có lời muốn nói: nghi vấn của các bạn nhỏ—— Đạo Quân cùng Khương công tử ai lợi hại?
Đạo quân: Ân.
Khương công tử:…… Nhận thua.