Ma Vương Và Kiều Hoa

Chương 38: Mộng (4)

Khương Hoàn bỗng nhiên nhào lại đây, lực đạo vô cùng lớn, nháy mắt đẩy lệch bút trong tay Phong Việt Từ, vạch xuống trên mặt giấy trắng tinh một vệt mực dài, phá hủy chữ viết đẹp đẽ ban đầu.

Phong Việt Từ giương mắt nhìn hắn, ánh mắt không dậy nổi gợn sóng, nhìn không ra cảm xúc gì.

“……” Khương Hoàn cảm giác không ổn, liền ôm lấy người hống nói: “A Việt, Việt Việt, đợi lát nữa viết một tờ khác trả lại cho ngươi được không?”

Phong Việt Từ để bút xuống, lắc đầu nói: “Thôi.”

Khương Hoàn mặt mày hớn hở, tâm nói thật là dễ nói chuyện, tính tình cũng thật tốt.

Hắn nhanh nhẹn giơ lên trang giấy trên bàn của mình, nói: “Ngươi xem.”

Phong Việt Từ nhìn lại, nửa ngày không mở miệng.

Chỉ thấy đường cong trắng đen phác hoạ ra một bức chân dung sinh động như thật, người trong tranh dáng đứng nghiêng nghiêng, tố y tóc dài, tay áo đáp gió, dù cho không thể thấy chính diện, cũng có thể cảm giác khí chất di thế độc lập, phong hoa vô song.

Phong Việt Từ nói: “Là ta?”

Khương Hoàn gật gật đầu, nói: “Đây là lần đầu tiên ta vẽ người, trừ bỏ A Việt, ta không vẽ người khác. A Việt, vẽ đẹp chứ?”

Phong Việt Từ cũng không biết trong mắt người khác hắn là dáng vẻ này.

Hoặc là…… Đây là hắn trong mắt Khương Hoàn .

Khương Hoàn truy vấn: “Vẽ đẹp chứ?”

Phong Việt Từ trả lời: “Cực tốt.”

Khương Hoàn cười đem trang giấy trên bàn của hắn cùng tờ trên tay đặt ở một chỗ: “Sau này ta sẽ chỉ vẽ tranh vì A Việt, vẽ đầy một phòng.”

Phong Việt Từ lại nhìn thoáng qua, nói: “Khương công tử, ta xem họa pháp của ngươi, cực kỳ giống Vọng Nguyệt đồ của Khương Đế, chính là bắt chước ý vận trong đó?”

Khương Hoàn: “A? Giống sao?”

Chính hắn nhìn chằm chằm, lại hồi ức lại Phù Du Kiếp Vọng Nguyệt đồ, không thấy chỗ nào giống.

Phong Việt Từ lại nói: “Rất giống, như cùng một người vẽ.”

Khương Hoàn nghĩ nghĩ, thu đồ lại nói: “Có thể là trong bất tri bất giác bị Vọng Nguyệt đồ ảnh hưởng, thôi, mặc kệ.”

Phong Việt Từ còn đang trầm tư.

Khương Hoàn đã kéo hắn lên, nắm tay hắn chạy ra bên ngoài, “Ngồi lâu rồi, bên ngoài trời đã tối rồi, A Việt, chúng ta đi ra ngoài xem cảnh đêm đi!”

Phong Việt Từ bị hắn kéo chạy, kêu: “Khương công tử, ngươi chậm một chút.”

Khương Hoàn cười to nói: “Đừng sợ, sẽ không để A Việt ngã! Ngươi ngã ta cũng tiếp đươc ngươi!”

Hai người chạy đến bên ngoài, quả nhiên thấy sắc trời đã muộn, mà minh nguyệt trên không trung lúc này được ánh sao vờn quanh, quang hoa rơi xuống, ánh sáng đầy đất chiếu rọi thịnh cảnh nơi cung điện, tựa như ảo mộng.

Gió đêm mát lạnh, Khương Hoàn cởϊ áσ ngoài trải trên cỏ, kéo Phong Việt Từ ngồi trên mặt đất.

Phong Việt Từ vẫn đứng ở một bên không nhúc nhích.

Khương Hoàn nói: “Nơi này không có người khác, A Việt coi như bồi ta, đừng nhắc lễ nghĩa.”

Phong Việt Từ nói: “Ngươi không lạnh sao?”

Khương Hoàn lắc đầu, nhìn quần áo đơn bạc trên người hắn, nháy mắt chạy về điện, một lát lại cầm kiện áo ngoài chạy về, lập tức đem hắn bọc đến kín mít.

“Là ta sơ xuất, cũng không thể để ngươi bị cảm lạnh.”

Phong Việt Từ nói: “…… Khương công tử, ta đang nói ngươi.”

Khương Hoàn lại cầm tay hắn, để hắn cảm thụ độ ấm nóng bỏng trong lòng bàn tay hắn.

Phong Việt Từ im lặng, sau đó sóng vai ngồi cùng hắn, nhưng tư thái vẫn đoan chính vô cùng.

Khương Hoàn nhẹ giọng cười nói: “A Việt, ngươi có biết hay không, ngươi đối với ta đều là có cầu tất ứng.”

Phong Việt Từ nói: “Ước hẹn bảy ngày.”

Khương Hoàn nói: “Nếu biết trước liền nên định ước hẹn ngàn năm ước hẹn vạn năm rồi.”

Phong Việt Từ nói: “Hồ nháo.”

Một tiếng này khinh đạm cực kỳ, nghe tới không có chút ý tứ trách cứ.

Ý cười nơi khóe miệng Khương Hoàn chưa từng hạ xuống.

Hai người đều ngửa đầu, cùng thưởng cảnh đêm, chung quanh yên tĩnh không tiếng động, chỉ có trăng sao cùng sáng, gắn bó làm bạn.

Khương Hoàn kêu: “A Việt.”

Phong Việt Từ nhìn mặt trăng giữa trời hỏi: “Chuyện gì?”

Khương Hoàn lại nghiêng đầu xem người trước mắt, thấy dung nhan hắn thắng tuyết, thoáng như trích tiên dưới ánh trăng, lẩm bẩm nói: “Nguyện ta như sao Quân như trăng, hàng đêm lưu quang tương chiếu.”

Phong Việt Từ rũ rũ mắt, không trả lời, chỉ lẳng lặng bồi hắn ngồi, ngắm cảnh đến hơn nửa đêm.

Trăng lặn mặt trời mọc, một đêm không ngủ.

Tuy nói có khoác quần áo, nhưng mà ngày hôm sau, Phong Việt Từ vẫn bị bệnh, bị Khương Hoàn vẻ mặt ảo não ấn hắn nằm trên giường nghỉ ngơi, xem hắn bận rộn chạy trong chạy ngoài.

Một hồi sắc thuốc, một hồi đổ nước, một hồi đưa thư, một hồi lại ngồi bên mép giường nói chuyện cùng hắn.

Phong Việt Từ nhìn bộ dáng hắn tinh lực dư thừa, nhịn không được nghĩ, không mệt sao?

Tới buổi tối, Khương Hoàn sờ sờ trán Phong Việt Từ, cảm giác mát lạnh, cuối cùng hết sốt.

Hắn nhẹ nhàng thở ra nói: “Ngươi vốn thể hàn, đột nhiên nóng lên, dọa ta sợ .”

Phong Việt Từ thấp giọng ho khan, nói: “Không sao.”

Khương Hoàn nói: “Ta biết không sao, nhưng ai khiến ta đau lòng ngươi.”

Hắn một câu tiếp một câu trực tiếp đánh lại đây, hoàn toàn không hiểu thu liễm là gì.

Phong Việt Từ thấy hắn bận trước bận sau, nói: “Ngươi mệt mỏi, nên đi nghỉ ngơi.”

Khương Hoàn cũng không mệt, bất quá ánh mắt hắn xoay chuyển, cố ý ngáp một cái, làm bộ buồn ngủ đến cực điểm ngã lên giường.

Phong Việt Từ: “……”

Khương Hoàn: “Việt Việt, ta mệt mỏi quá.”

Phong Việt Từ lặng im một lát, xê dịch vào bên trong, cho hắn chừa một vị trí, cái gì cũng không nói.

Khương Hoàn xoay người nằm bên cạnh hắn, trong lòng một mảnh ấm áp, nửa ngày nói: “Lòng ta rõ ràng, A Việt đối xử với ta kỳ thật cực tốt, cho dù không liên quan đến phong nguyệt, cũng là thật tốt.”

Phong Việt Từ lẳng lặng trả lời: “Khương công tử đối với ta, cũng là cực tốt.”

Hai người đều không nói gì nữa, không biết qua bao lâu, tiếng hít thở dần dần vững vàng, Khương Hoàn lặng lẽ cầm tay Phong Việt Từ, cùng năm ngón tay hắn tương khấu, không ngừng chuyển vận linh lực cùng ấm áp, lúc này mới nhắm mắt lại ngủ.

Phong Việt Từ lông mi khẽ nhúc nhích, chung quy không mở.

Hôm sau, hai người đồng thời tỉnh lại, trong nắng sớm bốn mắt nhìn nhau.

Khương Hoàn thật sự nhịn không được, tiến lại gần hôn xuống ấn đường của người trước mắt, “A Việt, chào buổi sáng.”

Phong Việt Từ nói: “Chào buổi sáng.”

Ra khỏi cung điện, hai người liền nói đến chính sự.

Khương Hoàn hỏi: “Ngày hôm trước A Việt nói biết được biện pháp đi ra ngoài, là cái gì?”

Phong Việt Từ đi đến bên cạnh, nói: “Ngươi tới.”

Khương Hoàn đang đánh giá bốn phía, nghe vậy liền chạy tới, “Làm sao vậy?”

Phong Việt Từ giơ tay, cầm tay hắn.

Khương Hoàn nói: “…… A Việt, ngươi chủ động kéo ta!”

Phong Việt Từ giải thích: “Không buông ra, liền có thể đi ra ngoài.”

Khương Hoàn hoàn toàn mặc kệ chuyện khác, chỉ là nhìn chằm chằm đôi tay giao nắm, nói: “Ngươi cầm tay ta.”

Phong Việt Từ nói: “Ân.”

Khương Hoàn khóe môi gợi lên, tâm tình tốt vô cùng.

Hai người sóng vai bước ra cung điện, quả nhiên không gặp một chút trở ngại nào, nhưng vừa thử buông ra, liền lại bị đẩy về bên trong.

Khương Hoàn rất là cạn lời, bật thốt nói: “Chắc hẳn không phải là sợ tân nương trốn chạy chứ!”

Phong Việt Từ nói: “Có thể.”

Khương Hoàn: “…… Khương Đế là muốn thoát ế bao nhiêu, bất quá cũng chỉ có thể nằm mơ, đáng thương.”

Đi qua một đoạn đường, không gặp một người nào.

Khương Hoàn nói: “Kỳ quái, lúc trước ta cùng tiểu cô nương Khương gia lại đây, trên đường nhìn thấy bóng không ít người, soa lúc này một cái đều không thấy?”

Phong Việt Từ xác định phương vị, theo hơi thở liễm thần phù mà đi, không bao lâu, thấy được Khương Chi Mộng đang hôn mê bên một cái giếng sâu.

Khương Hoàn ngồi xổm xuống xem xét, “Không đáng ngại, nhìn dáng vẻ là gặp phải chuyện gì. Ta đánh thức nàng.”

Dứt lời, hắn liền bổ xuống một đao.

Phong Việt Từ nói: “Nhẹ chút.”

Khương Hoàn nghe vậy liền cười, động tác trên tay thực sự nhẹ nhàng hơn.

“Ai nha!” Khương Chi Mộng xoa đầu nhảy dựng lên,chưa thấy rõ trước mặt là ai liền vội vàng hô: “Huynh trưởng! Huynh trưởng!”

Khương Hoàn chụp đầu nàng,“Thực ồn.”

Khương Chi Mộng ngẩn người: “Đạo quân! Khương Hoàn công tử!”

Phong Việt Từ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Khương Chi Mộng bật thốt nói: “Là huynh trưởng ta cùng Diệp đại công tử đánh nhau rồi…… Ai nha không phải, là thời điểm ta tìm được hai người bọn họ, hai người bọn họ đang đánh, lúc sau Lục quân cũng tới, sau đó Hoa Hạ Học Cung cùng Tứ Quân Thư Viện cũng đánh nhau luôn!”

Nàng nôn nóng đầy mặt, nói năng lộn xộn, lung tung rối loạn, khiến người nghe không hiểu ra sao.

Khương Hoàn cùng Phong Việt Từ chưa nói gì, chỉ nhìn nàng, chờ chính nàng bình tĩnh lại.

Khương Chi Mộng xoa xoa mặt, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Là như thế này, giữa ta cùng huynh trưởng có cảm ứng, do đó tìm được hắn trước tiên, khi đó hắn cùng Diệp đại công tử đang đánh nhau, chung quanh không ít đệ tử học cung đang khuyên can, nhưng ngay sau đó, Lục quân liền đuổi lại đây bắt huynh trưởng giao chìa khóa ra, huynh trưởng chỉ nói không có, Lục quân liền gia nhập chiến cuộc, sau đó học cung cùng thư viện cũng đánh nhau, các ngươi không hiểu tình huống ngay lúc đó có bao nhiêu không xong cùng hỗn loạn đâu!”

Khương Hoàn nghe được cười cười, “Nghe đi lên còn man thú vị.”

Khương Chi Mộng: “…… Xin thương xót đi!”

Khương Hoàn: “Bọn họ không phải bị khống chế giống ngươi sao?”

Khương Chi Mộng nhíu mày nói: “Ta đang muốn nói, bọn họ dường như không ở cùng một không gian với chúng ta! Khi ta kêu huynh trưởng, hắn phảng phất giống như không nghe thấy, đầu cũng không quay lại! Huynh trưởng từ trước đến nay thương ta, không có khả năng không để ý tới ta!”

Khương Hoàn: “Nga? Sau đó thì sao?”

Khương Chi Mộng bỗng nhiên run lập cập, nói: “Ta không biết! Ta thấy linh lực chạm vào nhau nổ tung, như là chạm đến cấm kỵ gì đó, sau đó xuất hiện thật nhiều thật nhiều quái vật vây quanh bọn họ!”

Dứt lời, Khương Hoàn cùng Phong Việt Từ liếc nhau.

“Không gian, quái vật?” Khương Hoàn nghĩ nghĩ, trầm ngâm nói: “Chúng ta là của cảnh trong mơ Khương Đế, thoạt nhìn vẫn là mộng đẹp. Nhưng bọn họ…… Sẽ không xui xẻo mà tiến vào tâm ma cảnh linh tinh gì đó đi.”

Khương Chi Mộng hai mắt mở to, hoảng sợ mà nhìn bọn họ, nước mắt trong mắt chuyển chuyển, mắt thấy liền phải khóc ra.

Tâm ma cảnh của Khương Đế bệ hạ há là nói giỡn?

Không cẩn thận một chút liền sẽ toi mạng a!

Loại thời điểm này, thân phận người Khương gia hay người Diệp gia căn bản không hề khác nhau.

Khương Chi Mộng gấp đến độ đi qua đi lại, nghẹn ngào nói: “Vậy làm sao bây giờ a?”

Khương Hoàn nói: “Tuy rằng ta là không muốn quản lắm, rốt cuộc thời gian quý giá, bất quá……”

Phong Việt Từ đi tới giếng sâu tra xét, vì đôi tay hai người giao nắm, Khương Hoàn cũng bị mang theo qua.

“Bất quá A Việt định sẽ không mặc kệ mà ngồi xem,” Khương Hoàn không để bụng nói:

“Vậy cứu người đi.”

Khương Chi Mộng quay đầu đi, lúc này mới thấy được tư thế của bọn họ, tức khắc khóc cũng khóc không ra, há to miệng nói: “Ngươi ngươi ngươi…… Các ngươi!”

Khương Hoàn còn chưa kịp lừa dối một chút, liền thấy Phong Việt Từ giơ tay kháp quyết, ngay sau đó bắn ra, giếng sâu chợt hiện lên quang ảnh, rõ ràng là thông đạo liên tiếp hai cảnh.

Khương Chi Mộng không tự chủ được “Oa” một tiếng: “Thật là lợi hại!”

Khương Hoàn: “Oa cái gì mà oa, có muốn cứu người sao, đi!”

Cứu người quan trọng, không kịp nói tỉ mỉ, ba người liền nhảy vào trong giếng.

Theo quang mang biến mất, ngoài giếng bỗng nhiên lại xuất hiện một đạo hư ảnh, đúng là người uống rượu bên cạnh bàn Khương Hoàn nhìn thấy lúc trước.

Hư ảnh giơ tay, lòng bàn tay thế nhưng cầm bức tranh chữ đã bị Khương Hoàn thu hồi, nhẹ giọng nói: “Cả ngày mắng chính mình rất thú vị sao? Ước hẹn ngàn năm cũng tốt, vạn năm cũng thế, nơi nào bằng được với ước hẹn bảy ngày này.”