Nắng sớm hơi lộ, mặt trời bắt đầu mọc, cung điện tựa như nằm trên đường ranh giới ngăn cách giữa trời và đất, liếc mắt một cái nhìn lại không thấy tạp khí nhân gian, cực kỳ giống tiên cung mờ ảo ngăn cách với thế nhân.
Hoa tươi không gió tự bay, chim bay vô minh tới, mây trắng không chỗ tán.
Cửa điện mở ra, Phong Việt Từ còn chưa bước ra, trong tay liền bị nhét vào một khóm hoa còn đọng sương sớm, hương khí tươi mát dật tán, cực kỳ dễ ngửi.
Khương Hoàn từ trên ngọn núi nhảy xuống, thu đao trở vào bao, nói: “Lúc trước Lâm cô nương đưa thảo dược sắp dùng hết rồi, cho dù gấp tìm cô ấy cũng không lấy được. Tìm tới tìm lui, vẫn là hương vị giống loại hoa cỏ này, hẳn là cũng có hiệu quả như nhau.
Ngươi ngửi thử xem, nếu dùng tốt, ta liền hái nhiều chút.”
Phong Việt Từ nói: “Đa tạ, làm phiền ngươi lo lắng.”
Khương Hoàn nói: “A Việt không thoải mái cũng cũng không biểu lộ ra, thế nào cũng phải chờ đến khi nghiêm trọng mới để người phát hiện một chút, ta chỉ hối hận lúc trước không học chút y thuật, nếu không còn có thể giúp ngươi một chút giống như Lâm cô nương vậy.”
Phong Việt Từ khẽ lắc đầu, đi qua đem hoa nhẹ nhàng đặt trên bàn, lại lấy ra mấy quyển sách đặt ở một bên.
Khương Hoàn nhìn nhìn, bật cười nói: “A Việt đi đến chỗ nào đều phải xem sách.”
Phong Việt Từ nói: “Ta đang tìm phương pháp phá giải đồ cuốn.”
Khương Hoàn đang gotk vỏ linh quả, tước từng mảnh từng mảnh đặt trên mâm: “Việc có thể động thủ ta từ trước đến nay không thích động não, thật sự không được bổ một đao là được. Bất quá A Việt phá giải đồ cuốn, hẳn là không chỉ vì đi ra ngoài, còn vì Cửu Trọng Thiên Khuyết đi.”
Phong Việt Từ gật đầu.
Khương Hoàn thấy vậy, cũng tự hỏi cùng hắn, nói: “Phù Du KiếpVọng Nguyệt đồ, minh nguyệt…… Đúng rồi, trong sách sử có một đoạn về thời kỳ ‘ Nguyệt Ảm Tinh Diệu ’, lấy cô nguyệt chỉ đại Ma Vương, hai việc này có thể có cái gì liên quan hay không? Rốt cuộc đạt tới cảnh giới Khương Đế, có thể được hắn đặt vào mắt cũng không được mấy người.”
Phong Việt Từ nói: “Khi Khương Đế xuất hiện trước mắt thế nhân, Ma Vương đã biến mất rất lâu.”
Khương Hoàn thuận miệng nói: “Nói không chừng trước kia gặp qua? Trong sách viết đều là bề ngoài, dù cho bọn họ đã gặp qua nhau, người khác cũng không biết được.”
Phong Việt Từ mở sách ra, không nói gì.
Khương Hoàn: “A ——”
Phong Việt Từ nghiêng đầu xem hắn, trong miệng liền bị đút một miếng trái cây.
Khương Hoàn nhẫn cười: “Ăn ngon chứ?”
Phong Việt Từ chậm rãi nuốt xuống.
Khương Hoàn: “A Việt, đút ta đút ta!”
Phong Việt Từ nhìn hắn một cái, không rõ hắn vì sao làm ra hành động ấu trĩ như thế, nhưng nếu hôm qua đã đáp ứng phối hợp hắn bảy ngày, liền không cự tuyệt, quả thực đút hắn một miếng.
Ai ngờ Khương Hoàn lại cắn cả ngón tay hắn, đầu lưỡi mềm mại liếʍ liếʍ.
Phong Việt Từ thu tay lại, nhàn nhạt nhìn hắn.
Khương Hoàn ghé vào trên bàn cười không ngừng.
Phong Việt Từ cúi đầu tiếp tục lật sách, nhẹ giọng nói: “Đừng nháo.”
Khương Hoàn chuyên chú mà nhìn chằm chằm hắn, cười ngâm ngâm ôm hắn: “A Việt thật đẹp thật tốt thật đáng yêu, ta thích ngươi thích đến không thể kìm chế rồi!”
Phong Việt Từ nói: “Khương công tử, ngươi quấn lấy như vậy, ta không động đậy được.”
Khương Hoàn buông cánh tay hắn ra, ngược lại ôm lấy eo hắn, nghiêm trang nói: “Như vậy là được.”
Hai người cứ giữu tư thế như vậy hơn nửa ngày, Phong Việt Từ không có nửa điểm tâm hoảng ý loạn khi bị người khác ôm, trước sau như một an tĩnh, một buổi sáng qua đi, liền xem xong được mấy quyển sách.
Khương Hoàn ôm người cũng không thấy mệt, vì trên người Phong Việt Từ có một loại khí tràng khiến người tĩnh tâm minh thần, trong bất tri bất giác, Khương Hoàn cũng bồi hắn xem xong sách.
“Đó đều là trăm thành ký sự a, A Việt ngươi xem chỗ này, Tấn Dương thành, tiểu bằng hữu Lý Miên Khê còn không phải là người của Lý gia Tấn Dương sao? Còn có chỗ này, Lan Khê Thành, Lâm cô nương là người Lâm gia Lan Khê …… Bách gia thị tộc, kỳ thật chính là hậu nhân trăm thành đi.”
“Cũng không phải là đều là hậu nhân trăm thành, năm xưa rất nhiều thành trì đều huỷ diệt. Cũng giống như Quý thị Âm Đô, không liên quan đến Tứ Thời Hoa Đô, chỉ là người đời sau dựa trên di chỉ thừa kiến đạo thống thôi.”
Năm xưa Âm Ma đồ sát toàn bộ Hoa Đô, làm sao còn sẽ có hậu nhân.
Khương Hoàn nói: “Ta xem phía dưới, Khương Đế trừ bỏ tìm tín vật Ma Vương cũng không làm gì khác. Khi hắn còn sống, có người hủy thành giá họa hắn, tính ở trên đầu hắn. Khi hắn không còn, thiên cảnh chi chiến huỷ hoại vô số thành trì, lại tính ở trên đầu hắn …… Cõng nồi cũng quá nhiều rồi.”
Phong Việt Từ không nói gì, chỉ ấn ở một chỗ, bỗng nhiên dừng.
Khương Hoàn theo tầm mắt hắn xem qua, liền nhìn đến một cái tên —— Lạc Băng Oánh.
—— “Giang Tuyết thành chủ, tuyệt thế vô song. Không bao lâu mất song thân, ẩn vào phàm thế, mười sáu tuổi trở về thành cầm quyền, trở thành thành chủ trẻ tuổi nhất trong trăm thành. Vì yêu nhập ma, hương tiêu ngọc vẫn trong thiên cảnh chi chiến.
Khương Hoàn nói: “Lạc Băng Oánh? Vì yêu nhập ma? Có cái gì đặc thù sao, cũng không thể là vận phong lưu của Khương Đế chứ ……”
Hắn một câu còn chưa nói xong, trong đầu bỗng nhiên như là bị cái gì đấm vào, lần này thập phần nặng, chấn đến hắn choáng váng một lát.
Khương Hoàn ánh mắt sắc bén mà đảo qua quanh thân, nhưng nửa bóng người cũng không nhìn thấy.
Là ai?
Phong Việt Từ thấy hắn có chút dị thường, ngẩng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Khương Hoàn nói: “Không rõ lắm, mới vừa rồi dường như có người đấm ta…… Sách, chẳng lẽ là ý niệm của Khương Đế nơi này? Ta thuận miệng bát quái một chút mà thôi, lòng dạ hẹp hòi này cũng là không ai bằng.”
Phong Việt Từ giơ tay chạm chạm đầu hắn, xem hắn không có trở ngại gì, mới thu tay lại nói: “Ngoại truyện từng có người nói, Giang Tuyết thành chủ cùng Khương Đế có một đoạn tình duyên, có lẽ là thật.”
Không biết vì cái gì, Khương Hoàn bỗng nhiên tim đập như sấm, không thể hiểu được sinh ra một loại cảm giác “Đại sự không ổn”.
Chim bay giữa trời đều đâm vào tường, đầu nghiêng qua, như cha mẹ chết mà nện trên mặt đất.
Khương Hoàn: “……”
Cái quỷ gì?
Phong Việt Từ đẩy đẩy Khương Hoàn, đi qua nâng cánh chim lên, phất tay áo lướt qua, đem nó thả bay trở về không trung một lần nữa. Chim kêu pi pi, bay mấy vòng ở đầu vai hắn, lưu luyến mà bay qua cung tường.
Khương Hoàn nhìn hắn, càng xem càng đẹp, càng xem càng thích.
Khi Phong Việt Từ ngồi trở lại, phát hiện trên mặt nóng lên, là Khương Hoàn trộm hôn trên má hắn một cái.
Khương Hoàn ánh mắt cũng không né tránh, một tay chống cằm cười, “Nhịn không được, cho dù bị đánh cũng muốn hôn.”
Phong Việt Từ lại không có ý tứ so đo cùng hắn, mặt mày hết sức thanh trừng, nói: “Khương công tử, tiếp xúc như vậy có chỗ đặc thù gì? Người mỗi thời mỗi khắc tiếp xúc thế gian vạn vật, chạm vào gió nước, vì sao ngươi còn sẽ bởi vậy mà thoải mái.”
Khương Hoàn nói: “Ai, tiểu tiên nữ của ta a.”
Phong Việt Từ nói: “Khương công tử.”
Khương Hoàn nói: “Hảo hảo hảo, không nói giỡn. Câu cửa miệng nói ‘bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương’, trong lòng vô tình vô dục, dù là phong hoa tuyết nguyệt cũng như ngồi trước Phật, trước mắt A Việt sẽ không hiểu rõ tâm cảnh giờ phút này của ta.”
Nghe lời hắn nói, Phong Việt Từ gật đầu, không nhiều lời nữa, tiếp tục đọc những phần ghi chép về Giang Tuyết thành chủ.
Khương Hoàn hiếu kỳ nói: “Lạc Băng Oánh này cùng cách phá giải đồ cuốn có quan hệ?”
Phong Việt Từ nói: “Trong cảnh này, thân phận của ngươi là Khương Đế, vị trí của ta tự nhiên sẽ là người mà Khương Đế tâm niệm. Khương Đế cả đời không có tình duyên liên lụy, chỉ có vị Giang Tuyết thành chủ này, rất là đặc thù.”
Khương Hoàn nhíu nhíu mày, nhịn không được liền muốn phản bác lời này, “Đặc thù chỗ nào?”
Phong Việt Từ trầm tư một lát, nói: “Khương Đế sinh vài lúc hoàng triều mạt lộ, Lạc Băng Oánh không bao lâu liền ẩn vào phàm trần, nếu ngoại truyện ghi lại có thật, hai người có lẽ là người quen cũ. Lúc Khương Đế chinh chiến trăm thành, Giang Tuyết thành là thành thần phục đầu tiên.”
Khương Hoàn tâm nói công phu truy tìm dấu vết này cũng quá lợi hại rồi, không hổ là cấp bậc học thần, nhưng cái này cũng không thể chứng minh người Khương Đế thích chính là Lạc Băng Oánh a.
Phong Việt Từ đã khép sách lại, đi vào nội điện.
Khương Hoàn lôi kéo tay hắn: “A Việt ngươi đi đâu đó?”
Phong Việt Từ nói: “Lại đi tìm một ít sách ghi lại về Giang Tuyết thành.”
Khương Hoàn tự nhiên đi cùng hắn, vào trong điện, bỗng nhiên nói: “Ta cảm giác người tâm niệm Khương Đế không phải Lạc Băng Oánh.”
Phong Việt Từ nói: “Ta cũng là suy đoán, Khương công tử có giải thích gì, cứ nói đừng ngại.”
Khương Hoàn lắc đầu, cười cười, nói: “Nếu thật là Lạc Băng Oánh, lấy bản lĩnh Khương Đế không đến mức không làm gì được một tiểu cô nương, cũng sẽ luyến tiếc bỏ lại nàng mà một mình rời đi, khiến nàng hương tiêu ngọc vẫn. A Việt không hiểu việc tình yêu, tự nhiên không hiểu loanh quanh lòng vòng trong đó.”
Khi nói chuyện, hai người đi tới thư các.
Phong Việt Từ lúc trước đã tìm qua chỗ này, biết được quyển sách cần tìm ở phương hướng nào, liền lập tức đi vào bên trong, nhưng chờ đến lúc hắn đi, lại thấy toàn bộ thư các đều trống rỗng.
Khương Hoàn: “…… Đây là không cho chúng ta tìm a.”
Phong Việt Từ bình tĩnh mà đem mấy quyển trong tay thả trở về, cũng không ngoài ý muốn, phảng phất sớm có đoán trước: “Ngược lại cũng chứng thực một sự kiện, thế giới này bảo tồn ý niệm của Khương Đế, không chỉ có quy tắc, hắn còn có ý thức. Mà hắn càng che dấu, càng cho thấy, hắn cùng Lạc Băng Oánh có quen biết, phương hướng chúng ta tra tìm tự nhiên là đúng.”
Khương Hoàn: “……”
Toàn bộ thời gian trong đồ cuốn phảng phất ngừng một cái chớp mắt, chim bay thú chạy hoa cỏ cây cối ở ngoài cung điện vô thanh vô tức mà tiêu tán, phảng phất bị ai đó xem thành chỗ trút giận.
Khương Hoàn bỗng nhiên có chút đồng tình với Khương Đế.
Nhất định là trước khi Khương Đế rời đi đã quên lưu chút chỉ số thông minh cho ý niệm nơi này a!
Phong Việt Từ sắp xếp sách chỉnh chỉnh tề tề, xoay người nói: “Đi thôi.”
Khương Hoàn hỏi: “A Việt muốn đi chỗ nào?”
Phong Việt Từ khinh đạm nói: “Ta đã biết được cách đi ra ngoài.”
Khương Hoàn: “Lúc này mới ngày đầu tiên, A Việt ngươi chừa chút đường sống cho người khác đi.”
Phong Việt Từ nghe vậy, liền đổi phương hướng, cầm hoa cỏ Khương Hoàn hái lúc sáng sớm trở lại trong điện, đặt vào trong bình trên bàn sách, ngay sau đó ấn ống tay áo, đề bút nghiền mực, phô khai giấy trắng, an an tĩnh tĩnh mà ngồi xuống viết chữ.
Hắn nói: “Vậy ngày mai lại đi ra ngoài.”
Khương Hoàn sớm đem cái gì Khương Đế Lạc Băng Oánh vứt sau đầu, ghé vào trước bàn thưởng thức chữ, khen nói: “A Việt thật là đẹp mắt, tay đẹp, chữ cũng đẹp, chỗ nào cũng đẹp.”
Phong Việt Từ thấy hắn tựa hồ không có việc gì để làm, liền cầm một cây bút khác đưa cho hắn, ý bảo bên cạnh còn có phòng trống.
Khương Hoàn không nói gì, nhưng cũng ngồi xuống trải giấy: “Ta đã nhiều năm không chính thức luyện chữ, vẽ nhưng thật ra cũng không tệ lắm. Nếu không ngươi viết chữ, ta vẽ tranh?”
Phong Việt Từ nói: “Hảo.”
Khương Hoàn nổi hứng thú, nhìn chằm chằm Phong Việt Từ, phút chốc mà ngưng thần hạ bút.
Hai người ngồi ngay ngắn một chỗ, một cái viết chữ một cái vẽ tranh, ngược lại thập phần hòa hợp.
Chỉ là Khương Hoàn cứ vẽ được một lát, liền phải ngẩng đầu xem một cái.
Phong Việt Từ tư thái đoan chính không tỳ vết, vô luận là xem sách hay là luyện chữ, làm cái gì cũng thực chuyên chú, nhưng vẫn thập phần thủ lễ, ánh mắt cũng không hề liếc đến chỗ hắn một chút.
Không biết qua bao lâu, Khương Hoàn ném bút, lập tức ôm lấy hắn nói: “Xong rồi.”