Editor: Cố Khanh
Sáng sớm, lúc Đào Hâm Quả còn đang ngủ say, ngực đột nhiên bị đè nặng, có một cái đầu lông xù xù đè trên vυ' cô, miệng ngậm lấy đầṳ ѵú của cô “tấm tắc” mà ăn, bên vυ' còn lại cũng bị người nắm ở trong tay thưởng thức.
Hâm Quả rêи ɾỉ một tiếng, giãy giụa từ trong mơ tỉnh lại, không khách khí mà vỗ một cái lên đầu người đang ghé vào trên ngực cô.
“Đào Hâm Kỳ! Em muốn chết sao, lại chọc lúc chị ngủ!”
Đào Hâm Kỳ cũng không giận, còn cười rạng rỡ với cô. Tay hắn ôm lấy eo của Hâm Quả, vùi đầu cọ cọ ở hõm cổ của thiếu nữ, làm nũng nói: “Chị, nên rời giường ~”
Lực chú ý của Hâm Quả quả nhiên bị Hâm Kỳ dời đi, cô duỗi tay cầm đồng hồ báo thức ở đầu giường, hỏi: “Mấy giờ rồi? Em mau đứng lên, hôm nay chị phải thi tháng.”
Đồng hồ báo thức hiện thị 6:30, còn hảo, không sớm cũng không muộn.
“Em biết chị có thi tháng, cho nên tối hôm qua chị mới không cho em ngủ chung với chị, em ghét trường học!” Đào Hâm Kỳ nói, “Hiện tại còn sớm, trước khi mẹ lại đây gõ cửa, lại làm em ngậm vυ' một chút, Quả Quả tốt ~”
Hâm Quả bị lời nói đúng lý hợp tình của Hâm Kỳ làm nghẹn đến chết khϊếp. Trong lúc cô còn đang ngây người, Đào Hâm Kỳ lại cúi thấp đầu, ngậm lấy núʍ ѵú của Đào Hâm Quả, nhắm mắt lại hút lấy hút để giống như em bé đang uống sữa vậy.
Con trai thường phát dục trễ, Hâm Kỳ là người đặc biệt "xuất sắc” trong đó, cho tới bây giờ trên mặt vẫn còn nét phì nộn của trẻ con, về chiều cao thì càng là lùn hơn Hâm Quả một mảng lớn. Nhưng mà Đào Hâm Kỳ thật sự là lớn lên quá đẹp, hắn cùng Hâm Quả đều là tiêu chuẩn “Đẹp từ trong xương”, bất quá Hâm Quả là nét anh khí, còn Hâm Kỳ lại là nét tinh xảo. Lông mi hắn rất dài, tuy rằng hiện tại nhắm hai mắt, nhưng vẫn có thể tưởng tượng đôi mắt này có bao nhiêu đẹp. Xác thật, trên khuôn mặt Hâm Kỳ thì đôi mắt là đẹp nhất, đặc biệt là thời điểm hắn nhìn ngươi, mặc kệ hắn đặt ra yêu cầu vô lý ra sao, ngươi đều luyến tiếc cự tuyệt hắn.
Mũi hắn rất thẳng, đường cong từ chân núi đến chóp mũi phi thường hảo. Hình dạng cằm cũng rất đáng khoe khoang một phen, đường cong lưu loát, ở chỗ kết thúc còn mang theo điểm chiết giác, làm cho cằm rất soái khí, cho nên ba Đào thường hay trêu ghẹo:
“May là ngũ quan của Hâm Kỳ có cái cằm chống, nếu không cùng tiểu tiêm cằm của Hâm Quả giống nhau, vậy nhà chúng ta thật là sinh ra 2 người con gái.”
Soái khí, ở trên người Đào Hâm Kỳ mới mười ba tuổi, kỳ thật là nhìn không ra. Càng nhiều người chỉ cảm thấy tiểu hài tử này lớn lên giống như thiên sứ, nhiều nhất nói thêm câu nữa: “Trưởng thành khẳng định là một soái ca. Thân thể cũng sẽ không lùn, ngươi xem chị của hắn đều cao gần 1m7 đâu.”
Hâm Quả chịu cái này làm nũng, em trai bề ngoài quá có tính dụ hoặc cũng không có biện pháp, chỉ có thể thở dài, mở đèn đầu giường tùy tiện cầm lấy cuốn notebook, nằm ở trên giường bắt đầu xem, bộ dáng thỏa hiệp tùy Hâm Kỳ làm.
Mặc kệ ai có em trai từ nhỏ liền nhão nhão dính dính như vậy, có hung hăng thế nào hắn đều cười tủm tỉm, mắng cũng không cãi lại, nếu ngươi muốn cự tuyệt thỉnh cầu của hắn, hỗn tiểu tử này liền triền chết ngươi. Liền lấy sự việc hôm nay tới nói, cũng không phải là bởi vì Hâm Quả chịu không nổi Hâm Kỳ triền, mới đi có một bước, đầu tiên từ ngủ chung giường, đến “Không thích chất liệu quần áo của chị, ma sát đau em” mà trần trụi ngủ, lại đến muốn ngậm đầṳ ѵú ngủ, lại cho tới hôm nay như vậy…… Luận em trai ai cũng giống như Đào Hâm Kỳ, thông minh, xinh đẹp, hiểu chuyện, đối nàng hảo, nơi chốn nhường nàng…… Cũng là sẽ từng bước thỏa hiệp đi?
Tính tình Hâm Quả không thể nói là tốt, ba mẹ Đào bởi vì Hâm Kỳ là em trai, nên càng sủng Hâm Kỳ chút. Hơn nữa Hâm Kỳ sẽ làm nũng, còn tính tình Hâm Quả lại ương ngạnh, càng làm cho cha mẹ bất tri bất giác trật tâm, cũng làm Hâm Quả càng chán ghét người em trai này. Nhưng ai kêu Hâm Kỳ yêu nhất chính là chị hắn? Từ tiểu biệt người cho hắn lễ vật, đảo mắt liền đặt ở trên giường Hâm Quả, làm cô muốn không mềm lòng đều không được.
Lại nói, hiện tại Hâm Kỳ còn nhỏ, hiểu được cái gì? Năm ấy khi sinh Hâm Kỳ ra, thân thể mẹ Đào không tốt, liền chưa cho Hâm Kỳ uống sữa mẹ lần nào, có lẽ là khi còn nhỏ không ăn qua núʍ ѵú của mẹ, cho nên hiện tại muốn ăn bù thì sao?
Chính mình lớn hơn hắn nhiều tuổi như vậy, mười bảy tuổi đã xem như cái đại nhân, Hâm Kỳ nho nhỏ như vậy, không phải nhìn giống con trai cô sao?
Hâm Quả dùng logic kỳ kỳ quái quái thuyết phục xong chính mình, liền đắm chìm trong nội dung của notebook.
___________________ Còn tiếp....