An Viên gõ cửa, làm lơ ánh mắt thư ký phía sau, lắc mông vào văn phòng.
Người ở công ty đều biết An Viên, cậu trai thanh tú này là bạn trai của giám đốc nhân sự Tiểu Tình, chỉ là…… Hình như cũng có quen biết Phong tổng, lúc không có việc gì liền đến văn phòng hắn, mọi người nghĩ là anh em tốt của Phong tổng.
Phong Trì đang xem báo cáo tài chính, lúc An Viên đi vào hắn đem văn kiện ném qua một bên, gương mặt anh tuấn tà khí mười phần, “Tới thật sớm.”
An Viên không đáp lời, cậu cởϊ áσ khoác lộ ra thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xinh đẹp, từ khi bị đàn ông ȶᏂασ dáng vẻ cậu đã khác hoàn toàn so với trước kia, thay vào đó là bộ dáng thành thục mị hoặc, cặρ √υ' trắng tuyết bị che kín vết hôn, trên núʍ ѵú sưng đỏ có đeo hai cái nhũ hoàn màu bạc, vòng eo thon gầy, da thịt trơn trượt động lòng người, l*и non của cậu run rẩy, hộŧ ɭε sưng đỏ nằm giữa hai cái mép l*и múp thịt, cái lỗ l*и non đã đỏ bừng giờ đây đang bị cắm cây gậy mát xa. Da^ʍ nhất vẫn là cặp đùi, bị đôi tất màu đen trói buộc, bày ra khí chất yêu diễm quyến rũ vô cùng
Phong Trì hạ lưu huýt sáo, An Viên gian nan kẹp chặt chân, nhưng gậy mát xa rung càng mạnh, làm cậu nhịn không được rêи ɾỉ ra tiếng.
“Ô……” Hai đùi còn mang tất đen bị tách ra, miệng l*и chảy ra nước da^ʍ dầm dề, An Viên cũng biết lúc này mình rất da^ʍ, đơn giản ngẩng mặt, ướŧ áŧ mắt nhìn thẳng người đàn ông.
Phong Trì đứng lên, chậm rãi tới gần cậu, tây trang sẫm màu tôn lên dáng người cao lớn, trên người hắn còn có một mùi hương nước hoa Cologne độc đáo, mát lạnh nồng đậm, An Viên ngửi thấy liền nứиɠ hừng hực, l*и da^ʍ non của cậu nhịn không được phun một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ.
Cậu dâʍ đãиɠ vặn vẹo eo, bị nam nhân ôm chặt, âu phục cứng rắn cọ xát thân mình, hơi thở nóng rực nam tính phả vào vành tai làm cậu hô hấp dồn dập, khó nhịn mà kêu Phong tổng.
“Bé cɧó ©áϊ.” Âm thanh hắn mang theo tiếng cười trầm thấp chui vào màng tai cậu, bàn tay to trượt theo vòng eo vuốt ve hai đùi đang đeo tất đen của cậu, “Em hiện tại càng ngày càng da^ʍ.”
An Viên hiện tại hoàn toàn trở thành đồ chơi của Phong Trì, chỉ vì ©ôи ŧɧịt̠ lớn mà sống, “A Phong tổng, Phong tổng l*и non của em ngứa quá” ngón tay mảnh khảnh tách ra lỗ l*и thối nát, lộ ra gậy mát xa chấn động tích nước bên tron.
Phong Trì vỗ vỗ cặp mông múp của cậu, An Viên mẫn cảm thét chói tai, Phong Trì ở cái miệng l*и bị ȶᏂασ chín rục tìm tòi gậy mát xa, lúc sờ đến đáy, An Viên phát tao nói, “Ưm cái này nhỏ quá muốn Phong tổng cơ……”
Phong Trì cười râm bắt lấy tay cậu, đột nhiên thô bạo điên cuồng ȶᏂασ cái lỗ non của An Viên, thịt da^ʍ bên trong vốn mẫn cảm lại chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền run rẩy phun nước, phảng phất như là triều xuy, theo tiết tấu của gậy mát xa, nước da^ʍ từ miệng l*и chảy đầm đìa ra ngoài.
An Viên run rẩy cao trào thét chói tai, hai tay cậu gắt gao nắm lấy cánh tay Phong Trì, diễm lệ thê thảm khóc bảo không cần.
Phong Trì thô tục mắng cậu là đĩ nhỏ, đĩ nhỏ có cái l*и non da^ʍ, cậu khóc lóc lắc đầu, Phong Trì đột nhiên rút gậy mát xa ra, miệng l*и hồng nhạt che kín dâʍ ŧᏂủy̠, cơ thể An Viên co giật, khóc lóc nói dươиɠ ѵậŧ quá nhỏ, cậu không thích……
Phong Trì biết thanh niên mềm mại ngây thơ này hiện tại đã biến thành đĩ da^ʍ, hắn đem dươиɠ ѵậŧ giả ném qua một bên, đánh vào cái l*и đầy nước da^ʍ của An Viên, giọng khàn khàn nói, “Vậy em muốn cái gì?”
An Viên liều mạng muốn khép chân lại, nhưng bị nam nhân đem hai đùi đeo tất đen bẻ ra, hắn đem đùi cậu đặt lên bàn, bàn tay to mò mẫm cái cái l*и da^ʍ, xoa hai cái mép l*и múp rụp đến đỏ bừng thối nát, hộŧ ɭε sưng to như quả anh đào, hai đùi cậu chảy đầy mồ hôi lạnh, An Viên mất khống chế vặn vẹo eo nhỏ, cuồng loạn nói ra suy nghĩ muốn ©ôи ŧɧịt̠ bự của Phong tổng.
Phong Trì vừa lòng cười nhẹ nói, “Bé cɧó ©áϊ, từ mình đem ©ôи ŧɧịt̠ lớn ngậm vào”
An Viên liền quỳ trên mặt đất, dâʍ đãиɠ hé miệng, dùng hàm răng kéo khóa kéo của Phong Trì ra, tùy ý để ©ôи ŧɧịt̠ bự thô đen tanh hôi đánh vào mặt mình.
“A ©ôи ŧɧịt̠ bự, ©ôи ŧɧịt̠ bự của bé cɧó ©áϊ” An Viên da^ʍ kêu ngẩng đầu lên, cặp mắt xinh đẹp đã mất đi ánh sáng, thay vào đó là đen tối, dâʍ đãиɠ, tuyệt vọng, cùng hoàn toàn sa đọa.
Phong Trì vốn dĩ cho rằng hắn sẽ vừa lòng, hắn muốn An Viên chính là như vậy, dịu ngoan dâʍ đãиɠ quyến rũ, chỉ làm cɧó ©áϊ cho hắn, nhưng nhìn vào đôi mắt đẫm lệ kia, đột nhiên một cổ nhiệt hỏa vô danh từ đáy lòng đánh úp lại.
An Viên không hề biết, cậu cơ khát liếʍ hôn ©ôи ŧɧịt̠ thô to, kỹ xảo mười phần ngậm lấy qυყ đầυ, một bên treo mắt, một bên dâʍ đãиɠ vuốt ve trước sau, dùng đôi môi ướŧ áŧ đỏ tươi của mình, dùng khoang miệng ẩm ướt mềm mại, như như một cái l*и khác thỏa mãn đàn ông.
Phong Trì đột nhiên đẩy cậu ra, An Viên ngây ngẩn cả người, ngay sau đó, lại bị thô bạo kéo lại, động tác Phong Trì lỗ mãng hạ lưu, bàn tay to nhéo đôi tất ác ý muốn xé rách, An Viên rêи ɾỉ, Phong Trì từ phía sau mạnh mẽ ôm lấy cậu, gặm cắn da thịt nộn mềm sau cổ, xe rách tất chân An Viên, như phạm tội cưỡиɠ ɖâʍ từ phía sau hung hăng ȶᏂασ vào l*и cậu!
“A a a a a…… Thật lớn……”
Nháy mắt An Viên thét chói tai, l*и non đã thối nát hoàn toàn nở rộ, phảng phất cất cánh tung bay như bum búm, hai mép thịt bị trứng dái vả bốp bốp, miệng l*и căng ra hoàn toàn bị đυ. đến đóng mở liên tục, đã hoàn toàn mất đi độ co dãn.
Phong Trì thô bạo đυ. cậu, vừa mạnh vừa áp bức, cơ thể An Viên trước sau run rẩy, cặp chân đeo tất như không thể thừa nhận run rẩy, cuối cùng hai chân cậu mềm nhũn ngã sụp xuống bên bàn.
Phong Trì bẻ ra đùi cậu tiếp tục thô bạo ȶᏂασ, hắn cúi đầu là có thể nhìn rõ cặp mông múp rụp đang bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn điên cuồng đυ. ȶᏂασ, đem cái l*и non xinh đẹp của An Viên cᏂị©Ꮒ tới điêu tàn rồi lại nở rộ, không ngừng bắn ra nước da^ʍ ướt dầm dề, giống như hoa hồng ngậm sương sớm, kiều diễm ướŧ áŧ, bị vật lớn thô đen như đàn ong bay tới tàn phá đến tàn hoa bại liễu.
“A không đau quá Phong tổng Phong tổng mạnh quá” An Viên da^ʍ kêu, không thể nghe rõ là cậu đang sung sướиɠ hay khó chịu, nhưng dươиɠ ѵậŧ lại cao cao đứng thẳng, bé chim nhỏ xíu theo tiết tấu đυ. cᏂị©Ꮒ bắn ra trên mặt bàn.
“Đĩ da^ʍ, em không phải rất thích tôi dùng sức sao! Mẹ nó, thật muốn để bạn gái em nhìn thấy bộ dạng dâʍ đãиɠ hiện tại này, cảm xúc của cô ta khẳng định rất xuất sắc!”
Phong Trì cho rằng lời này sẽ vũ nhục đến An Viên, nhưng An Viên lại cười nói, “Không, cô ấy sẽ không chú ý bởi vì em chính là cɧó ©áϊ của mình Phong tổng a a thật lớn ©ôи ŧɧịt̠ bự lại cắm vào rồi”
Tử ©υиɠ gào thét chịu đựng bị công thành đoạt đất cuồng bạo cắm vào, Phong Trì ấn mông An Viên vào mép bàn, thống khoái điên cuồng cᏂị©Ꮒ, hai chân An Viên treo trên không, đùi banh thẳng ra, miễn cưỡng thừa nhận tình ái thô bạo, cái mông múp rụp thấp xuống, bị tổng tài cường tráng thô bạo đυ. như một món đồ chơi.
Phong Trì rất hung bạo, rất thống khoái, nhưng An Viên lại không thoải mái, cậu vừa đau vừa sướиɠ xin tha, tiếng khóc hỗn loạn hô, “A đừng có dừng lại! Hai chân em tê quá a a thật mạnh ô oa!”
An Viên đùi bỗng dưng dạng thẳng, chân gian nan chỉa xuống đất, nhưng Phong Trì căn bản mặc kệ, ngang ngược bá đạo thô lỗ, dùng toàn lực đóng cọc va chạm vào lỗ l*и, làm l*и cậu phát ra tiếng bạch bạch, mông lớn cũng bị làm cho biến dạng, mặt trên che kín vết đòn ửng hồng.
Cứ như vậy điên cuồng đυ. hơn nửa giờ, An Viên bị thao đến giọng nói đều thay đổi, ô ô ô kêu thảm lắc đầu, “A a a! Không đừng ȶᏂασ nữa đau quá, người ta đau quá! A a bị chuột rút!!”
Phong Trì lần đầu tiên nghe cậu thống khổ kêu thảm như vậy, lại không hề do dự, nảy sinh ác độc mà hướng bên trong cắm mạnh, kɧoáı ©ảʍ cao trào cùng cảm giác đau đớn bị chuột rút đan xen làm An Viên khóc lớn run rẩy, cuồng loạn mà kêu thảm
“Không! Cứu mạng a a a a cầu anh Phong Trì, Phong Trì tôi hận anh a a a a a!!”
Phong Trì cảm nhận sự chặt chẽ chưa từng có ở tử ©υиɠ An Viên, thô vào đút cắm mấy lần, An Viên như cá mắc cạn cả người run rẩy, cặp đùi đeo tất đen uốn lượn, miệng l*и cũng run rẩy, lỗ da^ʍ lúc đóng lúc mở, từ bên trong phun ra dịch nhầy lung tung rối loạn, thế mà trong lúc bị chuột rút cũng có thể cao trào!
Nhưng cao trào xong, hai chân An Viên mềm nhũn quỳ trên mặt đất, cậu vô lực gục đầu xuống, đột nhiên khóc nức nở lên.
An Viên ngồi đó khóc, khóc đến chết đi sống lại, khóc đến đau thương tuyệt vọng.
Phong Trì đứng đó, ©ôи ŧɧịt̠ lớn ướt đẫm bừng bừng phấn chấn, nhưng hoàn toàn không có du͙© vọиɠ đυ. cậu.
An Viên khóc lóc lắc đầu, khóc lóc mắng khốn nạn, chờ cậu khóc đến cả người mềm nhũn thì bổng nhiên bị bế lên, Phong Trì thô bạo đem cậu ôm vào trong ngực, An Viên xấu hổ, giận dỗi giãy giụa, Phong Trì áp chế hai tay cậu lại, thấp giọng nói, “Đừng nhúc nhích, cởϊ qυầи áo cho tôi.”
Xác thật, lúc này An Viên trần như nhộng, tất đen rách nát rũ xuống giữa hai chân, mà Phong Trì vẫn như cũ tây trang giày da, chỉ có một cây ©ôи ŧɧịt̠ bự chỉa ra ngoài.
An Viên khóc lóc lắc đầu, Phong Trì liền ép cậu cởi, lúc bàn tay đυ.ng chạm đến cơ ngực cứng rắn của hắn thì run run, muốn rụt trở về lại bị hắn mạnh mẽ giữ chặt, ra lệnh nói,
“Tiếp tục cởi.”
An Viên khóc đến mí trên sưng đỏ, lại không thể trái lệnh, cậu cởi ra nút áo sơ mi của hắn, ngơ ngẫn nhìn vào hình dáng to lớn rõ ràng của cơ ngực và cơ bụng, An Viên vô pháp tự khắc chế mà duỗi tay đi sờ vào.
Mùi hương nước hoa Cologne càng thêm mãnh liệt hòa cùng hormone mười phần nam tính, làm An Viên choáng váng đầu óc.
Cậu không phân không rõ bản thân mình là hận hắn, oán hắn, hay là yêu hắn, chỉ biết khóc nức nở lắc đầu.
Phong Trì kéo tay cậu chạm vào ngực hắn, đem cả cơ thể An Viên kéo lại gần, cho đến khi cả người cậu nằm trong lòng ngực hắn, An Viên ghé vào trong lòng ngực hắn khóc, khóc đến chết đi sống lại, khóc lóc nói hận hắn, nói hắn huỷ hoại cuộc sống của cậu, hủy hoại tất cả của cậu, Phong Trì lại nói, tình yêu cậu vốn dĩ chính là giả.
An Viên ngẩn người, ngẫm lại cũng đúng, nhưng lại tức giận há mồm cắn cơ ngực Phong Trì, nhưng nó cứng rắn bất động, cậu không hiểu tổng tài của một công ty lớn quanh năm ngồi văn phòng sao lại mạnh mẽ như vậy, mạnh như vận động viên ấy.
Bàn tay to của Phong Trì cũng không nhàn rỗi, xoa nắn mông cậu, hận không thể đem cái l*и non của cậu ép vào dưới háng, đại điểu đang thô cứng áp sát vào bụng nhỏ của An Viên. An Viên khó khăn đẩy hắn ra, nhưng lại bị mạnh bạo ấn trở lại l*иg ngực, đem cái bánh bao nhỏ đeo nhũ hoàn xoa bóp cơ ngực cho đàn ông.
Phong Trì bị cọ tới nứиɠ, hơi thở trầm thấp gấp gáp nói cậu là bé cɧó ©áϊ da^ʍ nhất.
An Viên xấu hổ giận dỗi lắc đầu, Phong Trì liền cúi xuống cưỡng hôn bờ môi cậu, An Viên bị hôn đến ngửa cổ ra sau, mũi chân nâng lên, hoa huyệt ướt dầm dề tách ra, thừa thế ngậm lấy qυყ đầυ thô béo, Phong Trì hàm hồ cười nhẹ, thuận thế thẳng lưng, cái eo rắng chắc đẩy lên phía trước, trong lúc hôn lưỡi, căn dươиɠ ѵậŧ lớn hung hăng ȶᏂασ vào cái l*и đĩ của An Viên.
An Viên giật mình da^ʍ kêu, đùi bỗng dưng bị bẻ ra, đại dươиɠ ѵậŧ thừa thế cuồng ȶᏂασ, thẳng tiến cắm vào cổ tử ©υиɠ ứ hồng, An Viên ngẩng cổ, duỗi đầu lưỡi duỗi ra, cậu thỏ gấp khóc nức nở thét chói tai, hai cái vυ' kịch liệt đong đưa qua lại, dùng nhũ hoàn cọ xát cơ ngực Phong Trì
Phong Trì không thể nhịn được nữa, một tay đem đùi đẹp của An Viên khiêng lên, như tập thể thao, tách hai đùi cậu ra, cái eo cường tráng nắc mạnh, cơ thể hai người dán chặt tương liên, thay nhau bú ʍúŧ cái lưỡi đối phương, phát ra âm thanh ẩm ướt dâʍ đãиɠ.
“Ô ô không”
Bị hàm răng tình sắc gặm cắn lưỡi da^ʍ, ánh mắt Viên thẹn thùng ngập nước, nhưng đồng thời vòng eo mềm mại kia cũng nhún lên nhún xuống, để cho ©ôи ŧɧịt̠ lớn càng cắm sâu vào bên trong, ma sát thịt da^ʍ
A…… Thật lớn…… Lại muốn cắm vào...…
Tử ©υиɠ mềm mại yếu ớt vẫn luôn bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn của Phong Trì xâm lấn, đâm đến sập cửa thành, qυყ đầυ thô béo xâm nhập vào tử ©υиɠ hạ lưu làm càn chà đạp thịt da^ʍ kiều nộn trong vách tường.