An Viên bị Phong Trì chơi hai tháng, thành công bị thao thành bé cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ, cậu biết quan hệ của mình với Tiểu Tình đã hỏng bét hết rồi, thân thể bị chơi tới tàn tạ chín mọng của bản thân đã không còn cách nào mang lại hạnh phúc cho bạn gái.
Cậu vẫn luôn muốn nói hết thảy mọi chuyện với Tiểu Tình, nhưng lại sợ Tiểu Tình chán ghét mình, trong lòng cực kỳ thống khổ.
Nhưng thẳng đến một ngày, cậu mới vừa bị Phong Trì thao xong, trong bụng tất cả đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙, An Viên vừa cảm thấy xấu hổ vừa dâʍ đãиɠ kẹp chặt l*и da^ʍ, muốn đi nhà vệ sinh rửa sạch một chút, nhưng ai biết mới vừa đẩy cửa, cậu liền nghe được thanh âm của Tiểu Tình.
“Em đương nhiên đã biết, anh cho rằng em ngốc sao.”
An Viên sửng sốt, Tiểu Tình tiếp tục nói, “Em chỉ lợi dụng cậu ta mà thôi, hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt em liền biết Phong tổng thích cậu ta…… Hừ, vốn dĩ muốn đá cậu ta, ai ngờ cậu ta lại ngu ngốc như vậy, vừa lúc có thể giúp em đối phó Phong tổng…… Đúng vậy…… Ghê tởm muốn chết, Phong tổng mỗi ngày cùng cậu ta bạch bạch, còn gọi điện cho em, quả thực là một đôi biếи ŧɦái!…… Ai…… Kia khẳng định a…… Nếu không có Phong tổng, em cũng sẽ không gả cho cậu ta, em sao có thể gả cho một kẻ song tính biếи ŧɦái đó chứ……” Nói xong ba chữ cuối cùng, ngữ khí chán ghét đến cực điểm.
An Viên trong nháy mắt lạnh băng cả người, cậu vẫn luôn tìm mọi cách che giấu chung quy không phải là vì sợ hãi Tiểu Tình biết sao, nhưng không ngờ …… Chuyện này từ đầu tới cuối lại chính là một âm mưu……
“ Anh yêu, kiên nhẫn một chút, chờ em kiếm đủ một năm tiền lương, sẽ chuộc anh từ Ngưu Lang ra, có yêu anh không hả……” Tiểu Tình còn chưa nói xong, An Viên liền đẩy cửa tiến vào, Tiểu Tình nhìn thấy An Viên nháy mắt liền sợ ngây người, tay nắm di động run run, cưỡng chế trấn tỉnh cúp điện thoại, “An Viên anh……”
“Tôi biết hết rồi.” An Viên đau khổ cười cười, Tiểu Tình có chút sợ hãi lui ra phía sau vài bước, lắp bắp nói, “An Viên anh nghe em giải thích……”
An Viên không nghe cô ta nói một lời, xoay người rời đi, nhưng vừa ra khỏi cửa liền đυ.ng vào Phong Trì.
Phong Trì nhìn thấy cậu, trêu đùa mà ôm ấp, An Viên sắc mặt tái nhợt đem hắn kéo đến gian bên cạnh, Phong Trì nhìn thấy Tiểu Tình hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó lạnh lùng nói, “Các người đang làm gì?”
An Viên cười thảm lắc đầu, duỗi tay tháo thắt lưng, cởϊ qυầи, sau đó ngồi trên bồn rửa mặt, mở rộng hai chân, cố tình da^ʍ huyệt sưng đỏ chảy đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình cho Tiểu Tình xem, Tiểu Tình vừa xấu hổ vừa chán ghét, An Viên da^ʍ tiện bẻ ra hai cái cánh múp thịt, khóc nức nở nói, “Đây đều là Phong tổng bắn vào, anh nói có phải không, Phong tổng.”
Phong Trì cau mày trầm mặc không nói.
An Viên lại dùng tay cắm vào l*и da^ʍ của mình, đôi mắt lấp lánh ánh nước kêu to, “Tôi hiện tại chính là da^ʍ phụ, kỹ nữ, tất cả đều là tôi xứng đáng, đều là tôi tự làm tự chịu!!!!”
Tiểu Tình xấu hổ cúi đầu, nói không nên lời.
An Viên dùng ngón tay cuồng cắm vài cái, đột nhiên hướng Phong Trì kêu, “CᏂị©Ꮒ tôi, anh không phải thích nhất là nhục nhã tôi như vậy sao! Lại đây, trước mặt bạn gái cũ đυ. tôi!”
Phong Trì vẫn không nhúc nhích.
An Viên như cɧó ©áϊ lẳиɠ ɭơ, cấp tốc cởϊ qυầи Phong Trì, sau đó nắm dươиɠ ѵậŧ liều mạng cắm vào l*и.
Phong Trì đẩy cậu ra, An Viên hu hu khóc thành tiếng.
“Tại sao lại không ȶᏂασ tôi.… Tại sao..…”
Phong Trì đem cậu chặn lại bế lên, lạnh lùng nói, “Ta chưa từng muốn ở trước mặt người khác làm trò với em.”
An Viên khóc lóc che mặt lại, Phong Trì ôm cậu trở về văn phòng, ngồi trên ghế của ông chủ bị hắn đυ. vào, An Viên giống như đĩ da^ʍ vặn mông rêи ɾỉ, Phong Trì mò vào trong áo sơmi cậu, đùa bỡn xoa vυ', xoa đến An Viên kêu da^ʍ vừa tao vừa tiện, kêu ©ôи ŧɧịt̠ bự ©ôи ŧɧịt̠ bự, vứt bỏ liêm sỉ đòi ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Phong Trì ngửa đầu hôn cậu, đây cũng là lần đầu tiên hai người hôn nhau, An Viên có chút mờ mịt, nhưng rất nhanh đã chìm đắm vào, môi lưỡi giao triền.
An Viên không biết Phong Trì có yêu mình hay không, đối với cậu là yêu hay chỉ là tìиɧ ɖu͙©, cậu chỉ biết bản thân mình bắt đầu có chút thích hắn, trốn tránh cái hôn của hắn, An Viên nhẹ giọng nói, “Em nguyện ý làm bé da^ʍ của anh, sẽ không trốn nữa.”
Phong Trì nhìn cậu thật sâu, “Hy vọng em không nuốt lời.”
An Viên không trả lời, mà là dùng thân thể biểu đạt khát vọng dâʍ đãиɠ của mình.