Lúc ra cửa tầng dưới, Lâm Kiến Bảo bị một cơn gió phả tới mới cảm thấy được trời thật sự đang rất lạnh. Cậu không mặc quần áo dày nên một lát sau đã bị gió thổi lạnh thấu, môi đều tái nhợt hết cả. Nhậm Thần Dương để điện thoại ở nhà nên Lâm Kiến Bảo cũng không biết hắn sẽ đi đến nơi nào, có lẽ hắn sẽ lái xe trở về căn nhà khác, hoặc có lẽ là đang ra ngoài giải sầu, nhưng trực giác Lâm Kiến Bảo cảm giác rằng hắn vẫn chưa đi xa khỏi đây.
Bởi vì trời lạnh nên bên ngoài tiểu khu cũng quạnh quẽ, Lâm Kiến Bảo chỉ mới tới đây có mấy lần, mà lần nào tới thì cũng thấp thỏm bất an, vì vậy nào có tâm tình gì mà đi quan sát đánh giá xem cảnh quan nơi này, ở đây trồng rất nhiều cây xanh, gió lạnh thổi vậy mà vẫn đứng thẳng như cũ. Cậu dạo qua một vòng, chậm rãi đi tới cửa sau của tiểu khu bên kia, bên đó có một cái giả sơn*, giữa đôi hòn non bộ còn có thác nước nhỏ đang róc rách chảy xuôi.
Lâm Kiến Bảo đứng bên cạnh hồ nhìn nhìn, hình như nhiều người đã coi nơi này thành nơi ước nguyện, phần không sâu không cạn của hồ có phản chiếu lên ánh sáng của đồng xu. Cậu dọc theo hồ nước đi về phía trước, chỉ đi vài bước, cậu đã tìm thấy người mình muốn tìm, nhưng khi nhìn thấy người nọ đang làm gì thì đầu quả tim cậu chợt run lên.
Nhậm Thần Dương vội vàng ra ngoài, trên người chỉ mặc mỗi cái áo len mỏng và quần âu, không mặc áo khoác. Hắn đang hút thuốc, trước mặt đã có một đống tàn thuốc nằm lăn lóc trên mặt đất, hiển nhiên là đã hút được vài điếu rồi, có thể thấy được trong lòng hắn thật sự rất phiền muộn.
Gương mặt anh tuấn ẩn sau màn khói lượn lờ mang theo một vẻ đẹp trưởng thành rất khác, nỗi lo trong lòng hắn có vẻ như chưa vơi đi được chút nào, vì hàng mày kia vẫn cứ đang nhíu chặt lại, ánh mắt hắn thực ảm đạm, cả người mang theo dáng vẻ suy sút.
Đây là Nhậm Thần Dương sao?
Lâm Kiến Bảo nhất thời không thể tin được, mặc dù cậu đã xác định rằng Nhậm Thần Dương yêu mình, nhưng việc tận mắt nhìn thấy hình ảnh này khiến cậu phải một lần nữa xác định đây là sự thật, vì cậu mà Nhậm Thần Dương có thể trở nên thế này, hóa ra trong tâm trí hắn cậu lại chiếm phần lớn như thế.
Cảm xúc trong lòng không thể kìm nén được nữa, Lâm Kiến Bảo từng bước một đi tới.
Nhậm Thần Dương nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đang bước tới thì ngẩn ra một chút, sau đó nhanh chóng bóp tắt điếu thuốc trong tay đi, ánh mắt hắn quét qua quần áo trên người cậu, lông mày nhíu chặt, giọng nói khàn khàn, "Sao em ra ngoài mà lại mặc đồ mỏng tang thế này?"
Lâm Kiến Bảo nhìn bộ quần áo trên người hắn còn mỏng hơn cả mình, đang định nói chuyện, Nhậm Thần Dương đã đi tới ôm lấy cậu vào lòng, giọng điệu dịu đi, "Anh xin lỗi, làm em phải lo lắng rồi."
Cái ôm này so với những cái ôm trước thì lạnh băng, nhưng Lâm Kiến Bảo lại cảm thấy nóng hầm hập, đôi mắt cậu có chút nóng lên, cậu đưa tay ra ôm chặt lấy eo người đàn ông, trong giọng nói nhịn không được nức nở, "Tại sao phải xin lỗi, rõ ràng là em sai mà."
"Bảo bối không có sai, là do anh đã quá nóng vội." Nhậm Thần Dương ôm cậu chặt hơn một chút, hắn cảm thấy nơi này quá lạnh, sợ rằng sẽ khiến Lâm Kiến Bảo bị cảm mất, nghĩ tới bãi đỗ xe ở phía trước thì vội vàng đưa cậu cùng nhau ngồi vào trong xe, mở điều hoà lên.
Trong xe dần dần ấm áp lên, hai người nhìn nhau, trong mắt là tình ý ngập tràn không thể ngăn được. Lâm Kiến Bảo chủ động ôm cổ hắn, nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi."
"Không sao mà"
"Em không nên nghi ngờ tình yêu của anh mới phải, em không nên có cảm giác không an toàn ấy, rõ ràng là anh đã đối tốt với em thế cơ mà. Nhưng em đã quen với việc anh không có tình cảm với em rồi, nên khi anh bỗng thể hiện yêu thương với em, em ngoài hoài nghi thì chính là tự mình phủ nhận, hơn nữa, em còn có chuyện che giấu với anh." Lâm Kiến Bảo nghĩ đến việc này, cổ họng lại trở nên khô khốc.
Nhậm Thần Dương dịu dàng nhìn cậu, "Là chuyện gì thế, cục cưng?"
Lâm Kiến Bảo do dự một chút, cảm thấy vẫn là nên nói ra, "Tiểu Thần cũng có thể chất giống em, thằng bé cũng là người song tính, nhưng bởi vì trước kia anh có nói những lời ấy nên em sợ lắm"
Nhậm Thần Dương cuối cùng cũng hiểu ra khúc mắc của cậu, hắn vội vàng đầy đau lòng hôn lên môi cậu, "Xin lỗi, trước kia nói ra những lời này đều là những lời trong lúc tức giận, anh không nghĩ vậy thật đâu, xin lỗi em. Chuyện thằng bé anh đã biết từ lâu rồi, anh cũng không thấy như vậy là có vấn đề gì, chỉ cần là con của chúng ta thì có thế nào anh cũng đều sẽ thích, đều sẽ bảo vệ đứa nhỏ cho thật tốt."
Lâm Kiến Bảo ngẩn người, cậu ngẩng đầu nhìn hắn, "Anh biết? Khi nào thế?"
"Là cái ngày anh cùng Tiểu Thần nói chuyện với nhau, hình như thằng bé cũng có nỗi lo như em, với lại chuyện này anh cũng đã nói cho mẹ biết rồi, bà cũng đã tiếp thu." Nhậm Thần Dương có hơi chút hối hận vì đã không nói ra chuyện này, hắn còn tưởng là Lâm Thần sẽ nói cho Lâm Kiến Bảo, nhưng hắn không ngờ rằng phần lớn sự bất an của Lâm Kiến Bảo là bởi vì vấn đề ấy.
Lâm Kiến Bảo có chút sững sờ, một lúc sau mới thấp giọng hỏi: "Anh thật sự có thể chấp nhận sao?"
Nhậm Thần Dương nghiêm túc gật đầu, "Anh thật sự chấp nhận, cho dù là em hay là Tiểu Thần, hay những đứa con khác trong tương lai của chúng ta di truyền thể chất này, anh đều vẫn sẽ yêu em và các con, vĩnh viễn bảo vệ gia đình nhỏ của anh."
Lòng Lâm Kiến Bảo vô cùng ấm áp, mọi bất trắc trong quá khứ đều biến mất, chỉ còn lại tình yêu sâu đậm vô bờ bến dành cho người đàn ông trước mắt này đây.
Cậu ôm Nhậm Thần Dương và thì thầm: "Từ ngày bố mẹ em qua đời, em đã nghĩ mình không xứng đáng với thứ gọi là hạnh phúc, bởi vì em đã sống quá tệ, uy hϊếp người mình yêu, xem nhẹ người vẫn luôn yêu thương em, để mọi người đã phải buồn lòng vì em."
"Nhưng hiện tại anh rất hạnh phúc."
Hai người nói chuyện xong, tình yêu mãnh liệt đến nỗi muốn ngăn cũng không được, cả hai chẳng thể kìm lòng mà ghé vào cùng nhau dịu dàng hôn môi, nụ hôn dần thấm đẫm mùi vị tìиɧ ɖu͙©, đôi môi quấn quít lấy nhau bắt đầu dính nhớp lên, đầu lưỡi người này câu lấy đầu lưỡi người kia, thi nhau nuốt xuống nước bọt đối phương, đến khi không thở nổi nữa mới buông ra một chút, chờ hô hấp đều đặn trở lại, lại cầm lòng không đậu dán môi vào nhau.
Chờ đến lần thứ hai tách môi ra, trong mắt hai người đều đã bị du͙© vọиɠ nồng đậm che đậy, Lâm Kiến Bảo ghé vào bên tai Nhậm Thần Dương, giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại, "Chồng ơi, em muốn."
Cả người Nhậm Thần Dương cứng đờ, bụng dưới hắn mau chóng nóng như bốc hoả, du͙© vọиɠ bị kìm nén bấy lâu nay vì câu "Chồng ơi" mà dâng lên như lũ, hắn tiến tới hôn Lâm Kiến Bảo, mυ'ŧ lấy cánh môi đỏ bừng của cậu mà liếʍ láp, liếʍ đến toàn bộ khoang miệng của cậu không còn sót chỗ nào mới miễn cưỡng tách ra, "Trở về rồi làm."
Lâm Kiến Bảo không chịu, hai người ngồi ở hàng phía sau nên không gian cũng đủ rộng, cậu ngồi trên đùi người đàn ông, trong mắt là vẻ quyến rũ khó cưỡng nổi, "Chồng, em muốn làm ở đây." Cậu ghé vào tai Nhậm Thần Dương, thẹn thùng nói lời da^ʍ, "Bây giờ bướm da^ʍ muốn ăn đại dươиɠ ѵậŧ của ông xã." Nói xong hai má cậu đã đỏ ửng lên, hô hấp cũng có phần gấp gáp, Nhậm Thần Dương nheo mắt lại, lần nữa hôn lên môi cậu.
Nhậm Thần Dương tắt đèn trần đi, chỉ dựa vào ánh đèn bên ngoài mà chăm chú ngắm nhìn bảo bối đang nằm trong l*иg ngực mình, ngón tay hắn hiện giờ nóng như muốn nổi lửa, hắn duỗi tay sờ dọc theo vòng eo Lâm Kiến Bảo, bất ngờ chạm vào cái hộp nhỏ trong túi cậu, tâm khẽ động, hắn lấy cái hộp nhỏ ấy ra.
Lâm Kiến Bảo vẫn đang tận hưởng nụ hôn nóng rực do người đàn ông mang đến cho mình, chợt, ngón áp út bên tay trái được bao quanh bởi một cái vòng tròn nhỏ, cậu mở mắt ra và lùi lại sau một chút, khoé miệng vẫn còn một vệt nước dãi, thoạt nhìn mê người cực kỳ. Cậu giơ tay trái lên trước ánh sáng yếu ớt trong xe, có thể nhìn thấy trên ngón áp út mình là một chiếc nhẫn bạc có kiểu dáng đơn giản và phóng khoáng, là một vòng tròn nho nhỏ, mặt trên có khắc một chuỗi chữ cái tiếng Anh.
Everlasting Love.
(Tình yêu vĩnh hằng)
Nhậm Thần Dương nắm lấy tay cậu, khẽ hôn lên nơi cậu đang đeo nhẫn, dịu dàng hỏi: "Em thích không?"
"Thích lắm, em cũng muốn đeo cho anh nữa." Lâm Kiến Bảo lấy chiếc còn lại ra khỏi hộp, nắm tay trái của đối phương và đeo xuống ngón áp út hắn. Động tác cậu tinh tế, mang theo cảm giác thật cẩn thận đưa chiếc nhẫn đi qua đầu ngón tay, qua các đốt ngón tay, và vững vàng bao lại ngón tay kia.
Nhìn chiếc nhẫn, du͙© vọиɠ vừa rồi lại trở nên tràn ngập ấm áp, Lâm Kiến Bảo dựa vào l*иg ngực rắn chắc và rộng lớn của người đàn ông, "Anh chuẩn bị cái này khi nào vậy?"
"Là sau khi em đồng ý với anh, nhưng lúc đó không thể cho em càng nhiều hơn nữa, vì vậy anh muốn chờ chuẩn bị được một căn nhà đã rồi mới có thể đeo cho em được." Nhậm Thần Dương vuốt mái tóc cậu, giọng nói đầy thương yêu.
"Anh đã cho em rất, rất nhiều thứ." Lâm Kiến Bảo trong lòng ấm áp, cậu ngẩng đầu nhìn hắn, Nhậm Thần Dương rất cảm động, hắn cúi đầu hôn lên môi cậu, bầu không khí lại ấm nóng lên.
Trong xe cũng đủ ấm, quần áo trên người Lâm Kiến Bảo đã bị cởi sạch, cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trên cơ thể người đàn ông, dùng ngón tay bao lại cây dươиɠ ѵậŧ thô to của hắn, nhỏ giọng cảm thán, "Của chồng lớn quá, so với hồi xưa còn muốn lớn hơn nữa." Nhậm Thần Dương vẫn luôn không thể chịu được việc cậu gọi mình là "Chồng", hồi mười bảy tuổi đã không chịu được, tới giờ vẫn vậy, mỗi lần nghe cái xưng hô này là ham muốn của hắn lại trỗi dậy ngay lập tức. Hắn hận không thể trực tiếp hợp thành một thể với Lâm Kiến Bảo, nhưng rồi lại sợ làm thế cậu sẽ bị thương nên chỉ có thể nhẫn nhịn, "Bảo bối, để anh liếʍ cho em một chút nhé, nếu không sẽ rất đau."
Lâm Kiến Bảo cắn môi, ngại ngùng bắt lấy tay người đàn ông đặt vào nơi giữa đùi mình, vừa mới chạm vào, Nhậm Thần Dương đã cảm nhận được nơi đó ướŧ áŧ dính nhớp toàn là dâʍ ɖị©ɧ, hắn kinh ngạc một chút, Lâm Kiến Bảo đã nâng mông lên chủ động dùng miệng huyệt cọ xát lên căn dươиɠ ѵậŧ thô to của hắn, "Đã rất ướt rồi, ưn, phun nhiều nước quá, có thể trực tiếp nuốt vào."
Miệng huyệt quả nhiên nuốt lấy qυყ đầυ khổng lồ rất dễ dàng, Lâm Kiến Bảo từ từ ngồi xuống, lối vào ẩm ướt nhiều nước không thể tưởng tượng được, còn nhiều hơn cả chất bôi trơn, Lâm Kiến Bảo trực tiếp ngồi hẳn xuống, trong mắt cậu lấp lánh ánh nước, qua ánh đèn từ cửa sổ xe, có thể nhìn thấy bờ môi của cậu đỏ hồng xinh đẹp vô cùng.
Nhậm Thần Dương nhịn không được lại đi hôn cậu, vừa hôn vừa mạnh mẽ đâm thọc vào lỗ nhỏ ấm áp khít khao của cậu, Lâm Kiến Bảo thỉnh thoảng thở gấp một hơi, sau đó lung tung gọi chồng ơi, làm hắn lại cắm sâu thêm một chút, dần dần khiến cho người so với cậu nhỏ hơn hai tuổi này mất kiểm soát, hắn đặt cậu xuống ghế, đặt một chân cậu lên vai mình rồi hung hăng quyết liệt cắm vào.
Không gian xe rộng, nhưng để hai người đàn ông trưởng thành bên trong thì cũng có vẻ chật chội, hơn nữa Nhậm Thần Dương còn cao hơn cả người bình thường một ít, cũng may có Lâm Kiến Bảo tương đối nhỏ xinh nên vẫn có thể miễn cưỡng làʍ t̠ìиɦ được.
Chiếc xe rung lên theo quy luật, hai người cái gì cũng không thèm để ý, trong mắt chỉ có lẫn nhau, bọn họ mười ngón tay đan vào nhau, thân thể gắt gao hợp vào một chỗ, tình yêu càng lúc càng sâu đậm, Nhậm Thần Dương hôn người nằm dưới thân mình, dùng thanh âm dịu dàng đong đầy quyến luyến nói: "Bảo bối, anh yêu em."
Lâm Kiến Bảo cong khoé miệng, đôi mắt cực kỳ sáng ngời, cậu thốt ra thanh âm mềm mại mà Nhậm Thần Dương thích nhất, giống như là đang làm nũng, lời cậu nói ra cũng là lời mà hắn muốn nghe nhất.
"Chồng ơi, em cũng yêu anh."
_HOÀN CHÍNH VĂN_