Si Hán Khiến Người Ta Chán Ghét

Chương 36: Lần đầu đón tết cùng nhau

Lâm Thần mặc vào bộ đồ ngủ hoạt hình mà An Kỳ mua cho, cả người nhìn vừa mềm vừa dễ thương, An Kỳ thấy vậy thì vui lắm, bà ôm nhóc vào lòng sau đó hai bà cháu cùng nhau xem TV, Lâm Kiến Bảo cũng ngồi xem Gala mừng Xuân, Nhậm Thần Dương hiếm có cũng ngồi cạnh cậu ngồi xem TV chung. Bốn người chuyên tâm xem chương trình được chiếu trên màn hình, hồi sau nhìn thấy đã qua 12 giờ đêm, An Kỳ bèn ôm Lâm Thần đang mơ mơ màng màng đi vào phòng ngủ.

Nhậm Thần Dương tắt TV đi, Lâm Kiến Bảo ngồi trên ghế sô pha bỗng có chút trở nên khẩn trương, nghĩ đến tình huống hiện tại mà sắc mặt cậu cứ như đang phát sốt. Nhậm Thần Dương tắt TV xong thì đi tới chỗ cậu, hơi cúi người xuống nhẹ nhàng cọ mũi mình lên mũi cậu một chút, Lâm Kiến Bảo toàn thân cứng đờ, cậu cảm giác như có một luồng điện đang lan khắp người mình vậy.

Khoé miệng Nhậm Thần Dương hơi nhếch lên, đôi mắt hắn sáng ngời lại dịu dàng, "Bảo bối cũng muốn được anh bế vào phòng hửm?"

Mặt Lâm Kiến Bảo đỏ bừng, định nói "Không cần" thì Nhậm Thần Dương đã ôm cậu bế lên, tư thế như bế em bé vậy, nhẹ nhàng thích ý ôm cậu vào phòng ngủ. Lâm Kiến Bảo có chút giật mình, cậu vội vòng tay qua cổ người đàn ông, vùi đầu vào trong l*иg ngực hắn, tai cậu áp lên ngực người ta cảm nhận nhịp tim đối phương, trái tim cũng đập mãnh liệt.

Giường của Nhậm Thần Dương vẫn lớn như vậy, nhiều năm trôi qua hắn cũng không đổi giường, trên giường có hai cái gối và một cái chăn.

Cả hai người đều đã tắm rửa xong, Nhậm Thần Dương đặt cậu lên giường, uy hϊếp đè lên người cậu, rồi lại cẩn thận không để cơ thể mình trực tiếp áp sát lên người cậu mà dùng hai tay vây hãm cậu lại, hoàn toàn bao vây người yêu trong phạm vi hơi thở mình.

Lâm Kiến Bảo có chút ngại ngùng, nằm trên cái giường này làm cậu nhớ tới những chuyện phóng đãng khi xưa, những lời nói khi ấy quá mức thô tục làm cậu mới nghĩ tới thôi đã thấy xấu hổ không chịu được. Nhậm Thần Dương nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu rồi tiến lại gần hơn, giọng nói hắn trầm thấp, "Bảo bối à, trước kia không tìm được em, anh vẫn luôn không dám ngủ trên cái giường này, bởi vì như thế anh sẽ nghĩ đến em."

Lông mi Lâm Kiến Bảo run lên, cậu không ngờ rằng Nhậm Thần Dương lại nhớ tới mình.

"Vì vậy, có thể tìm được em anh hạnh phúc lắm." Nhậm Thần Dương nói ra những suy nghĩ tuyệt vọng khi ấy, nhưng hắn lại không dám bộc lộ nhiều hơn nữa, hắn sợ rằng nếu nói ra sẽ khiến bản thân trở nên quá mức thẳng thắn và sẽ làm cái người nhút nhát đang nằm trước mặt mình đây trở nên sợ hãi. Hắn rất muốn chắc chắn lại một lần nữa nên mới dò hỏi cậu: "Vậy em thì sao? Có khi nào em nhớ đến anh không?"

Lâm Kiến Bảo ôm choàng lấy cổ hắn, cậu ngẩng đầu chuẩn xác hôn lên bờ môi hắn một cái, "Nhớ."

Làm sao cậu có thể không nhớ được, đó là tình yêu duy nhất của cậu cơ mà, ngay cả khi nó "giữa đường gãy gánh", ngay cả khi cậu tự nhủ với chính mình rằng điều đó là không có khả năng, cậu vẫn chẳng thể kiểm soát được mà nhớ đến hắn cùng quãng thời gian khi ấy.

Đây là một loại bản năng từ khi sinh ra đã có sẵn.

Nhậm Thần Dương chỉ cần đáp án này từ cậu thôi là đủ, hắn liền ôm lấy đối phương và bắt đầu hôn xuống.

Những nụ hôn dính nhớp đầy sức quyến rũ và nóng bỏng dần nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, huống chi hôm nay còn là một ngày tốt như vậy, hầu hết các cặp tình nhân cũng sẽ lựa chọn khoảng thời gian này để làm những việc thân mật nhất mà thôi.

Quần áo của cả hai nhanh chóng được cởi bỏ, Lâm Kiến Bảo vẫn chưa chuẩn bị khuếch trương cho bản thân, còn đang do dự phải làm thế nào đây, Nhậm Thần Dương đã lấy từ trong ngăn tủ ra một tuýp dầu bôi trơn, nhưng hắn không lập tức dùng ngay, thay vào đó, hắn lại không ngừng đặt môi hôn lên thân thể cậu, thậm chí còn khẩu giao cho cậu một lần.

Sau khi bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ cả người Lâm Kiến Bảo mềm nhũn, đầṳ ѵú cậu cũng cương cứng dựng đứng lên, hai nhũ hoa màu đỏ tươi điểm trên bộ ngực trắng nõn nà, trông vô cùng câu nhân. Nhậm Thần Dương nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng xuống, nhìn đến cái khe nhỏ phía dưới đang hơi hơi chảy nước thì nhịn không được cúi người xuống cẩn thận liếʍ láp lên cánh hoa môi.

"Ưm ư! a... không cần mà" vì bị liếʍ huyệt nên Lâm Kiến Bảo xấu hổ đẩy đẩy Nhậm Thần Dương ra, Nhậm Thần Dương cũng không nhích ra được chút nào, ngược lại còn liếʍ càng nhanh, đầu lưỡi không ngừng gảy lên âʍ ѵậŧ mẫn cảm kia, hết hút lại mυ'ŧ chùn chụt, thanh âm rêи ɾỉ trong cổ họng Lâm Kiến Bảo mau chóng trở nên ngọt ngào vô cùng quyến rũ, hai mép hoa môi bị đùa giỡn chảy ra càng lúc càng nhiều nước da^ʍ.

Nhậm Thần Dương nỗ lực liếʍ láp âʍ đa͙σ đã ướt đẫm, liếʍ đến nỗi hoa huyệt cậu mềm nhũn, lại đưa đầu lưỡi thẳng tắp đâm thẳng vô lối vào ướŧ áŧ kia, bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ mà thọc vào rút ra.

"A a Thần Dương ưʍ... nn, sướиɠ" Lâm Kiến Bảo sướиɠ đến mức toàn thân run rẩy, nhưng lý trí còn lại nói cho cậu biết rằng loại chuyện này quá xấu hổ, hai chân yếu ớt giãy giụa một phen, "Đừng mà......a, đừng liếʍ nữa ưm hm"

Nhậm Thần Dương hắn thế mà vẫn không dừng, liếʍ đến khi thịt bướm đủ ướt hắn mới chịu rút lưỡi ra ngoài. Thịt mềm màu hồng nhạt kẹp lưỡi hắn rất chặt, lúc rút ra còn phát ra âm thanh vô cùng rõ ràng, làm cho mặt Lâm Kiến Bảo càng hồng hơn, hai mắt cậu ầng ậng nước, như sắp khóc đến nơi.

Nhậm Thần Dương lấy dầu bôi trơn ra cẩn thận bôi lên lỗ nhỏ của cậu, đến khi chắc chắn được rằng hai mép thịt chật hẹp kia có thể chứa được dươиɠ ѵậŧ của mình rồi thì mới dừng lại. Khoảng thời gian trước hai người đều làʍ t̠ìиɦ bằng cửa sau, còn nơi này họ chỉ mới làm đúng một lần sau khi tái hợp mà thôi.

Nhậm Thần Dương dường như nhìn ra được cậu đang căng thẳng nên hôn hôn lên bờ môi cậu, "Bảo bối đừng sợ nhé."

Lâm Kiến Bảo hôn lại hắn một chút, "Em không sợ, anh tiến vào đi." Cậu chịu đựng sự xấu hổ mà cố gắng banh rộng hai chân mình ra, lỗ nhỏ đã sớm ướt đẫm giữa hai đùi hoàn toàn bại lộ trước mặt người đàn ông, bày ra một tư thế rất dụ hoặc.

Hô hấp Nhậm Thần Dương dừng lại một chút, hắn không trực tiếp tiến vào ngay, mà lấy một cái bαo ©αo sυ từ trong ngăn kéo ra, tự đeo vào cho mình. Lâm Kiến Bảo thấy hắn đeo bao thì sửng sốt, "Anh thế nào lại"

"Uống thuốc không tốt cho thân thể em." Nhậm Thần Dương chỉnh lại bao cho vừa vặn với mình, hắn đây là lần đầu mang bao, cũng không tính là thuận lợi, một lúc sau mới hoàn toàn đeo xong.

Lâm Kiến Bảo nghe thấy lời hắn nói trong lòng không biết là có cảm giác gì, Nhậm Thần Dương của hiện tại so với trước kia như hai thái cực khác nhau vậy, tốt đến mức cậu không dám có được hắn.

Lần này tiến vào rất suôn sẻ, Nhậm Thần Dương hiển nhiên đã chịu đựng thực vất vả, mặc dù đã kiềm chế động tác vậy nhưng vẫn lộ ra vẻ hung hãn, mỗi lần thọc vào rút ra đều hướng bên trong giã thật mạnh vào, mồ hôi trên trán mau chóng túa ra.

Bôi trơn cộng thêm nước da^ʍ do Lâm Kiến Bảo tiết ra làm hai người giao hợp càng thêm thông thuận, bên trong trước giờ chưa từng trải qua việc này, theo động tác đỉnh lộng vẫn luôn phát ra tiếng nước, ở trong phòng ngủ nghe vô cùng dâʍ đãиɠ.

Hô hấp của Lâm Kiến Bảo dần dần dày đặc, đôi môi hồng nhuận của cậu hơi hé mở, ánh mắt đê mê không chớp mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang ra sức cày cấy trên cơ thể mình. Kɧoáı ©ảʍ của cậu tới rất nhanh, ước chừng khoảng mười phút sau dươиɠ ѵậŧ phía trước của cậu lại bắn ra lần nữa, dịch thể trắng đυ.c đặc sệt làm ướt cả vùng bụng hai người, thậm chí hai viên thịt đỏ tươi trước ngực cũng bị dính lên một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhìn da^ʍ cực kỳ.

Gậy thịt Nhậm Thần Dương lại trướng lớn một vòng, hắn đâm mạnh vào hoàn toàn mở căng lỗ bướm đỏ rực không còn một khe hở, bởi vì cách một tầng bαo ©αo sυ mỏng, tính khí của hắn cũng không mẫn cảm như lúc không đeo, cho nên so với lúc thường còn kéo dài thời gian bắn hơn một ít.

Hắn cố tình liên tục cọ xát những điểm nhạy cảm của Lâm Kiến Bảo, làm âʍ ɦộ giữa đùi cậu thành một bãi lầy lội toàn nước da^ʍ, Lâm Kiến Bảo lần thứ ba cương lên muốn bắn, lúc căn dươиɠ ѵậŧ thô bự giã như chày cối đến tử ©υиɠ, ngay lập tức cậu lại bắn ra một lần nữa, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lúc này đã loãng lắm rồi, gần như chuyển sang màu trong suốt. Thể lực cậu tiêu hao cũng rất lớn, toàn thân đều mướt mồ hôi, tảng ngực phiếm hồng kịch liệt phập phồng, hiển nhiên là sướиɠ muốn chết.

Vách thịt dâʍ đãиɠ gắt gao kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ to bự trong cơ thể mình, Nhậm Thần Dương thế mà vẫn chưa có ham muốn xuất tinh, kɧoáı ©ảʍ sau cơn cực khoái đi qua, Lâm Kiến Bảo chịu đựng sự không thoải mái, dang rộng chân ra cho hắn lại đâm vào tiếp tục giao hợp. Nhậm Thần Dương cắm ra vào được mấy chục cái thì cảm thấy không đúng, lỗ huyệt Lâm Kiến Bảo dần dần khô khốc lên, rõ ràng là do cơn cao trào đã qua, và cậu cũng bắn quá nhiều lần rồi, buổi tối hôm nay đã hoàn toàn thoả mãn, hơn nữa vẻ mặt Lâm Kiến Bảo cũng hàm chứa một chút thống khổ nhưng vẫn đang cố chịu đựng, Nhậm Thần Dương nhìn mà không đành lòng, đem dươиɠ ѵậŧ vẫn cương cứng như cũ rút ra.

Lâm Kiến Bảo mờ mịt nhìn động tác hắn, "Làm sao vậy?"

Nhậm Thần Dương khẽ hôn lên mắt cậu, cởi bαo ©αo sυ ra, nắm lấy tay cậu đặt lên dươиɠ ѵậŧ chính mình, "Em giúp anh bắn ra đi."

Lâm Kiến Bảo đã bắn tinh ba lần rồi nên đúng thật là đã thoả mãn, xúc cảm khô khốc của âʍ đa͙σ ập đến khiến cậu hơi khó chịu nhưng vẫn cố nhẫn nại, không ngờ Nhậm Thần Dương lại nhận ra được và rút dươиɠ ѵậŧ hắn ra ngoài.

Đối với đàn ông, việc đang trong cơn kɧoáı ©ảʍ cần tự chủ rất lớn mới có thể ngăn cản chính mình dừng lại được, Lâm Kiến Bảo nhìn người đàn ông này, lại một lần cảm nhận được hắn bây giờ là thật sự yêu mình, cho nên mới có thể khắc chế được bản thân như vậy.

Nghĩ đến tình yêu Nhậm Thần Dương dành cho mình, như có một luồng điện khác chạy lướt qua cơ thể cậu, Lâm Kiến Bảo đột nhiên đẩy ngã người đàn ông lên giường, tách hai chân ra ngồi khoá trên eo hắn, cậu tự banh hoa huyệt của chính mình ra hai bên, nhắm ngay căn dươиɠ ѵậŧ thô to đang dựng đứng kia muốn ngồi xuống nuốt vào bên trong.

Nhậm Thần Dương cau mày, vội vàng giữ chặt eo cậu lại, ngăn cản động tác của cậu, "Làm vậy em sẽ không thoải mái đâu."

Lâm Kiến Bảo cúi người xuống, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi hắn, "Không thoải mái cái gì." Cậu dùng ngón tay vuốt ve trêu đùa dươиɠ ѵậŧ người đàn ông, sau đó đi xoa bóp hai túi tinh hoàn của hắn, Nhậm Thần Dương bị cậu xoa nắn mà khẽ kêu lên một tiếng rất câu dẫn, nỗ lực duy trì đầu óc mình phải thật tỉnh táo, "Vậy để anh đeo bao vào cái đã, đợi anh đeo xong rồi làm."

Hắn định đi lấy thêm một cái bαo ©αo sυ khác, Lâm Kiến Bảo đã ngăn chặn hắn lại, cậu lắc lắc mông sau đó là dần dần cọ xát hoa huyệt lên căn dươиɠ ѵậŧ thô cứng kia, giọng điệu cũng cố ý mềm dịu đi, "Không cần đeo, đeo vào anh làm không được thoải mái, phải vậy không?"

"Không được, nếu không đeo em sẽ phải uống thuốc, mà uống thuốc thì thật sự không tốt chút nào cả."

Trong lòng Lâm Kiến Bảo mềm nhũn muốn hoá thành bãi nước xuân, "Em không chịu đâu."

Ánh mắt Nhậm Thần Dương sáng lên, kiên định và bình tĩnh nhìn cậu.

Lâm Kiến Bảo vẫn là cảm thấy thẹn, nỗi lo lắng của cậu vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng đối diện với một Nhậm Thần Dương dịu dàng như vậy, cậu không muốn hắn phải chịu bất cứ một thứ gì nữa hết, cậu cắn chặt môi, như thể đã hạ quyết tâm, "Nếu mang thai thì cũng không sao hết, em sẽ sinh con cho anh."

Nhậm Thần Dương nghe câu nói đó của cậu thì mắt sáng như sao trời, nóng lòng ôm cổ cậu xuống, dùng bờ môi ấm nóng của mình hôn lên môi cậu.

Hai người hôn nhau say đắm, đầu lưỡi quấn lấy nhau triền miên không dứt, dường như hôn thôi là chưa đủ, hạ thân lại lung tung dán sát với nhau, cuối cùng sau khi kết hợp hoà lại thành một, cả hai mới dừng lại thở ra một hơi.

Nụ hoa sau một hồi cũng đã ướŧ áŧ trở lại, những bãi chất lỏng dưới sự xâm chiếm của dươиɠ ѵậŧ không ngừng ồng ộc tuôn ra, so với bất kỳ chất bôi trơn nào cũng đều tốt hơn. Nhậm Thần Dương lần này cũng không kiên trì được quá lâu, vì được Lâm Kiến Bảo cố tình kẹp chặt vách huyệt nên chỉ đâm thọc chưa tới trăm cái, hắn đã phun từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt lên tử ©υиɠ mềm mại của người kia.

Lâm Kiến Bảo trong lúc được hắn nội bắn mới cảm thấy được bản thân thật sự mê chết cái cảm giác này, được Nhậm Thần Dương đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn hết vào bên trong mình, kɧoáı ©ảʍ thân thể cùng tâm lý kết hợp lại với nhau đem đến cho cậu cơn cực khoái sung sướиɠ hơn bao giờ hết, trong khi Nhậm Thần Dương đang bắn thì cậu cũng bắt đầu cao trào, tử ©υиɠ cũng đồng thời phun ra một lượng lớn nước da^ʍ như thác phun lên qυყ đầυ.

Nhậm Thần Dương cũng cảm nhận được cảm giác lúc này rất khác với những lần trước, người đang được ôm trong l*иg ngực bỗng trở mình, từng nụ hôn tinh tế lại ngọt ngào đáp xuống nơi thân thể trắng nõn ấy. Lâm Kiến Bảo bị hôn khó nhịn phải kêu ra tiếng, dùng đùi mình cọ cọ vào chân người đàn ông.

Nhậm Thần Dương trong chốc lát lại cương lên lần nữa, hắn dịu dàng nhẹ giọng hỏi: "Bé cưng, chúng ta có thể làm một lần nữa không em?"

Lâm Kiến Bảo đỏ mặt tiến tới hôn hắn, nhỏ giọng, "Ừm." một tiếng.