Một đường An Kỳ đều trầm mặc, về đến nhà mới có chút hồi phục, nhìn đứa con cao lớn, trong lòng mờ mịt, "Dương Dương, không thể thay đổi sao?"
Nhậm Thần Dương bình tĩnh nhìn bà, "Xin lỗi, mẹ, con không thay đổi được."
An Kỳ cúi thấp đầu, bộ dạng như mỏi mệt, ngồi một lúc liền về phòng ngủ. Nhậm Thần Dương ở phòng khách đứng một lúc lâu mới vào phòng mình.
Hắn hơn nửa năm mới trở về, phòng ngủ vẫn rất sạch sẽ, cũng không có thay đổi gì, máy chơi game và đĩa game hắn sưu tầm, tất cả đều nguyên vẹn đặt trên giá sách. An Kỳ giúp hắn đổi chăn, cái giường to rộng chỉ có một cái chăn, nhìn qua có chút vắng vẻ.
Nhậm Thần Dương mở cửa ban công, từ trong túi lấy ra điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa nhìn ngọn đèn nơi xa.
Rõ ràng là buổi tối mới họp lớp, một đám người lại như không kìm nén được, từ buổi sáng đã bắt đầu nói chuyện trên WeChat, Nhậm Thần Dương đã sớm ẩn thông báo đi, so với WeChat, hắn lại có thói quen đi xem thứ khác, thường thường sẽ dừng một chút cái ảnh đại diện kia vẫn cứ xám. Hắn từng nỗ lực gửi tin qua, nhưng mỗi lần đều giống như đá chìm đáy biển, không thấy hồi âm.
Chỉ ngẫu nhiên có một lần, hắn nhìn thấy ảnh đại diện kia ở góc bên phải máy tính sáng lên, lúc ấy hắn đang cùng Tiêu Tề nói chuyện, khi nhìn thấy cả người đều ngây ngẩn, toàn thân nháy mắt như bị đông cứng, qua một hồi mới có tri giác. Tay hắn run rẩy lấy con chuột, Tiêu Tề kỳ quái nhìn, gọi hắn vài tiếng, hắn đều không nghe được, hắn như dùng hết toàn bộ sức lực mới đem cái hình kia click mở, khi nhìn đến tin tức lừa dối phía trên, cảm giác mệt mỏi từ trong lòng trào ra, làm hắn phá lệ khó chịu.
La Tình cũng ở trong nhóm WeChat, còn gửi tin nhắn riêng cho Nhậm Thần Dương -- "Sao cậu lại không nói gì thế? Mọi người đều đang hỏi tình hình gần đây của cậu, nghe nói cậu vừa mua nhà, thật hâm mộ a."
Nhậm Thần Dương gửi một câu "Cũng tạm" cho cô, liền đem điện thoại đặt ở một bên, rồi tiếp tục giúp An Kỳ nấu cơm.
Trong lúc đó hai mẹ con có chút trầm mặc, chờ đến khi dọn đồ ăn lên bàn thì An Kỳ mới mở miệng, "Đêm qua con nói người con thích là nam. Dương Dương, con thật sự thích người đó sao?"
Nhậm Thần Dương "Vâng" một tiếng.
An Kỳ nhìn thần sắc của hắn, thử hỏi: "Người kia không thích con?"
Nhậm Thần Dương do dự một chút, mới nói: "Trước kia thích, hiện tại không biết."
An Kỳ lại có chút tò mò, nhưng bà không hỏi lại, chỉ nói: "Con lớn rồi, mẹ cũng không thể làm chủ con yêu ai, cũng sẽ không miễn cưỡng con, mẹ chỉ hy vọng con vui vẻ, hạnh phúc." Bà dừng một chút, lại nói: "Nếu có đối tượng rồi, mặc kệ là nam hay nữ đều tốt, mang về cho mẹ xem, mẹ nấu cơm cho hai đứa ăn."
Trong lòng Nhậm Thần Dương ấm áp, "Vâng, cảm ơn mẹ."
---
Buổi hẹn được tổ chức ở một khách sạn tương đối nổi tiếng, có hơn ba mươi người, Nhậm Thần Dương vì tránh phải uống rượu, cố ý lái xe đến, La Tình tất nhiên là ngồi xe hắn đến cùng.
Lúc hai người đến, lớp trưởng đang đón khách, nhìn thấy bọn họ đôi mắt tức khắc sáng ngời, "La Tình, Nhậm Thần Dương, vẫn là các cậu dễ nhận ra, không thay đổi nhiều, vẫn là tuấn nam mỹ nữ."
Ba người hàn huyên một trận, lớp trưởng cười nói với Nhậm Thần Dương : "Mấy lần trước bạn học đều hỏi cậu sao không tới, còn hỏi Lâm Kiến Bảo có thể về không, cậu ấy xuất ngoại đã mấy năm, chúng tôi không có cách nào liên lạc. Ai, sao tôi không nhớ trước kia quan hệ của các cậu lại tốt như vậy?"
Ngữ khí Nhậm Thần Dương bình đạm, "Khá tốt."
Lớp trưởng đang muốn nói thêm cái gì, lại nhìn thấy có bạn học tiến vào, vội vàng ra tiếp. Chờ lúc toàn bộ mọi người đều ngồi xuống bàn cơm, đã qua gần một tiếng. La Tình thật vui vẻ cùng bạn cũ nói chuyện phiếm, Nhậm Thần Dương ở trong xã hội dốc sức làm ăn mấy năm, tính tình cũng không giống trước kia, cùng bạn học không mặn không nhạt hàn huyên một trận.
Bạn học cùng nhau ăn cơm, nhớ về quá khứ , lớp trưởng phát biểu một chút. Cấp ba năm ấy có mấy đôi trộm yêu đương, nhưng đa số đều chia tay, chỉ còn một vài cặp còn bên nhau, kết hôn rồi sinh con, nhìn qua rất hạnh phúc.
Đến buổi họp lớp, phần lớn mọi người phát triển ở trong nước, hầu hết đều công tác trong chính phủ, hoặc là bệnh viện, trường học, cuộc sống không quá tệ. Nhậm Thần Dương cũng không phải người xuất sắc nhất trong đám, người có tiền lương hơn trăm triệu, nhưng vì vốn dĩ hắn là phú nhị đại, giơ tay nhấc chân đều mang một cỗ khí thế.
"Hôm nay tôi bao, mọi người không cần tranh, chờ cơm nước xong chúng ta lại sang quán Tân Thành hát hò, thân thích của tôi có mở một hội quán, hoàn cảnh rất tốt, tôi đã bảo người để cho một phòng, cuối buổi mọi người đừng về vội."
Nghe nói như vậy, không khí ở buổi hẹn càng náo nhiệt, rất nhiều người nói "Không say không về". Lớp trưởng cười nói: "Vẫn là Hoàng thiếu giàu có, hồi trước trong ban của chúng ta là người giàu nhất phải không?"
Hoàng thiếu vội vàng xua tay, "Nào có, trước kia còn có bạn học trong nhà nhiều tiền hơn tôi, gọi là gì nhỉ, à, là Lâm Kiến Bảo, cả nhà đều xuất ngoại, đâu giống tôi, chỉ ở thành phố tuyến ba."
Nhậm Thần Dương nghe thấy ba chữ "Lâm Kiến Bảo", khó nhìn ngẩng đầu lên.
Có bạn học đột nhiên nói: "Cậu ấy hình như không ra nước ngoài thì phải? Tôi trước có gặp được cậu ấy."
Nhậm Thần Dương nhìn người đang nói chuyện, người nọ thì ra là bạn học ở cùng ký túc xá trước kia, hắn cẩn thận nhớ lại một chút mới nhớ tên người này, là Tiết Đại Dũng. Hắn hỏi: "Cậu gặp cậu ấy khi nào?"
Tiết Đại Dũng theo thanh âm nhìn qua, phát hiện người hỏi thế mà là Nhậm Thần Dương, trong lòng có chút kinh ngạc, lại vẫn trả lời: "Hai năm trước thì phải, tôi không phải mới vừa đến bệnh viện thực tập sao, nhìn thấy cậu ấy đang xếp hàng nộp phí, tôi còn cùng cậu ấy chào hỏi. Đúng rồi, cậu ấy khả năng đã kết hôn, trong lòng ngực ôm một đứa nhỏ, chắc là đứa nhỏ sinh bệnh nên đi khám, bệnh viện nhi chỗ tôi rất có danh tiếng."
Nhậm Thần Dương trên mặt vẫn không có biểu tình gì, đôi mắt lại thâm trầm có chút đáng sợ, mấy điều đối phương nói toàn bộ đều chui vào tai hắn, hắn lại giống như không thể lý giải ý tứ bên trong những lời này đó.
Ở trong nước? Kết hôn? Đứa nhỏ?
Sao có thể ở trong nước?
Nhậm Thần Dương muốn hỏi rõ ràng một chút, mọi người lại dời đề tài, Nhậm Thần Dương tìm một cơ hội lén lút hỏi Tiết Đại Dũng, Tiết Đại Dũng nỗ lực nhớ lại, có thể nhớ cũng chỉ có một chút như vậy. Y tò mò nhìn Nhậm Thần Dương, "Cậu cùng Kiến Bảo rất thân à?"
Nhậm Thần Dương "Ừ" một tiếng, như chống đỡ không được, ngồi trở về chỗ mình. Hắn mới ăn một ít đồ ăn, trong lòng lại lộn xộn, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng. Hắn không rõ Lâm Kiến Bảo vì sao còn ở trong nước, là ngẫu nhiên trở về, hay căn bản là không xuất ngoại?
Hơn nữa thật sự đã kết hôn sao?
Hắn không thể không để ý chuyện này, hắn căn bản không nghĩ tới Lâm Kiến Bảo sẽ kết hôn, hắn lúc nào cũng hy vọng có thể tìm được cậu, đem tình yêu mình dần phát hiện nói cho đối phương, sau đó sẽ trân trọng đối phương. Lại chưa từng nghĩ tới, nếu đối phương đã có gia đình, có người mình thích, hắn nên làm thế nào?
Một bữa cơm ăn đến 9 giờ hơn mới kết thúc, rất nhiều người uống rượu, lại hẹn sang Tân Thành bên kia hát hò. Nhậm Thần Dương vốn dĩ không muốn đi, nhưng La Tình muốn đi, chính mình lại hứa với Lý Á mang cô an toàn trở về, cho nên chỉ có thể lái xe đưa cô đến, trên xe còn có ba người bạn khác.
Xe đang đi trên đường, có một bạn học nữ nói giỡn: "Tình Tình, tôi vẫn cho rằng cậu cùng Nhậm Thần Dương là một đôi, thì ra là không phải."
"Ha ha, khi đó rất nhiều người nghĩ thế đi? Thật ra là tôi theo đuổi Thần Dương ca, hắn không đồng ý." La Tình uống có chút nhiều, trên mặt tươi cười xán lạn.
Một bạn học nữa cảm thán nói: "Cậu theo đuổi cũng không đồng ý, Nhậm Thần Dương, tiên nữ như nào mới có thể lọt vào pháp nhãn của cậu? Chờ cậu tìm được bạn gái, nhất định phải cho chúng tôi xem."
Nhậm Thần Dương không có đáp lời, tâm tư của hắn còn đắm chìm trong những lời về Lâm Kiến Bảo, cả người nhìn như bình tĩnh, thực tế nội tâm đã sóng gió cuộn trào.
Hoàng thiếu an bài phòng cũng đủ lớn, mọi người đi vào liền bắt đầu quỷ khóc sói gào, Nhậm Thần Dương tìm một góc ngồi xuống, khí tràng của hắn rất lớn, tuy rằng có người biết rõ hắn lái xe còn tới mời rượu, nhưng đều bị hắn không lưu tình ngăn lại, chỉ bưng ly nước trái cây chậm rãi uống.
Mấy bài tình ca được các lão ca hát một bài lại một bài, năm két bia cũng bị uống không còn một mảnh, Hoàng thiếu lại uống không ít rượu, trong chốc lát, cửa phòng bị mở ra, hai người phục vụ đem rượu bưng vào, dọn dẹp trên bàn.
Hoàng thiếu cầm lấy một ly bia, đang muốn nói chuyện lại nhìn thấy một người phục vụ, đột nhiên nói: "Ai, Lâm Kiến Bảo?"
Hắn cầm microphone trên tay, một câu nói hấp dẫn toàn bộ ánh mắt trong phòng, Nhậm Thần Dương tay run run, cái ly nước trái cây có hơn một nửa đổ trên người hắn, hắn lại như không phát hiện, đứng dậy, đi đến bên kia.
Hoàng thiếu đem mặt đến càng gần một ít, cẩn thận đánh giá một chút, "Thật là Lâm Kiến Bảo à? Cậu sao lại ở đây? Cũng thật trùng hợp, chúng tôi đang họp lớp, lại không liên hệ được với cậu, mau mau mau, trước phạt ba ly."
Bộ dạng người phục vụ thấp bé gầy yếu có chút vô thố, thấy rõ mấy gương mặt cũng lộ ra tươi cười, "Là các cậu à, thật trùng hợp, nhưng tôi còn phải đi làm, đợi một chút sẽ qua đây." Cậu đứng lên, vừa quay đầu lại thấy Nhậm Thần Dương đứng trước mặt, Lâm Kiến Bảo ngây người, lộ ra một nụ cười, trong ánh mắt lại chứa đựng kinh hoảng cùng thất thố.
Nhậm Thần Dương còn chưa mở miệng, Hoàng thiếu đã ôm lấy bả vai Lâm Kiến Bảo, để một ly bia vào lòng bàn tay cậu, "Ông chủ của cậu là thân thích của tôi, tôi sau sẽ nói với hắn một tiếng, nhanh nhanh uống một cốc."
Lâm Kiến Bảo còn chưa trả lời, nhiều bạn học nam cũng đi đến, đem cậu vây ở giữa, khuyên cậu uống rượu, lại nói một ít lời trêu đùa. Lâm Kiến Bảo bị rót một chén rượu, cậu miệng không lớn, uống được một ít, lại hơn phân nửa theo cằm cậu chảy xuống làm ướt áo. Lâm Kiến Bảo đang muốn cự tuyệt, một bàn tay cường hãn hữu lực đem cậu lôi ra khỏi vòng vây, trực tiếp lôi cậu đi.
Lâm Kiến Bảo thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng khi thấy rõ người lôi mình, cả người càng khẩn trương, trái tim nhảy lên cực nhanh, như là muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Nhậm Thần Dương trong lòng nghẹn một cỗ, từ lúc bắt đầu nhìn thấy Lâm Kiến Bảo, tâm hắn liền khó có thể khắc chế rối rắm cùng đau đớn, lại có chút tức giận. Hai người đi đến thang máy, Lâm Kiến Bảo thấy Nhậm Thần Dương còn muốn kéo mình đi xuống dưới, vội vàng dừng bước chân, thanh âm nhẹ bẫng, có chút sợ hãi, "Em... em còn phải đi làm."
Nhậm Thần Dương dừng lại bước chân, quay đầu nhìn cậu. Đôi mắt hắn rất sáng, mang theo cảm giác hung ác nham hiểm, tầm mắt như là muốn đem người trước mặt xuyên thủng. Lâm Kiến Bảo thật cẩn thận tránh đi ánh mắt của hắn, nuốt nuốt nước miếng, tươi cười nhàn nhạt nói, "Nhậm Thần Dương, đã lâu không gặp."