Si Hán Khiến Người Ta Chán Ghét

Chương 3.2

Cậu tiếp tục dùng ngón tay bình tĩnh vỗ về chơi đùa lấy một khối, cách qυầи ɭóŧ bao phủ đồ vật còn đang ngủ say, tưởng tượng ngày ấy cảm giác sảng khoái đưa nó nuốt xuống, giữa hai đùi bắt đầu nổi lên ẩm ướt. Cậu hết sức hướng về Nhâm Thần Dương gần một chút, dùng thanh âm rất thấp nói với hắn, " Lão công, tao bức ướt, có muốn thử sờ một cái xem thế nào không? "

Nhâm Thần Dương nhéo nhéo lông mi, đem bút bi thả xuống, lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm, giọng cũng rất trầm thấp, " Cậu không thể quan tâm đến bộ mặt mình? "

Lâm Kiến Bảo cảm giác dươиɠ ѵậŧ dưới ngón tay từ từ cương, càng dâʍ đãиɠ cười rộ lên, " Em không biết xấu hổ, em chỉ muốn đại kê thật lớn của lão công. "

Lâm Kiến Bảo tư thế có chút không được tự nhiên vào WC, vừa vào đến phòng bên cạnh, đã bị người hung hăng đẩy một cái, dưới chân cậu lảo đảo một cái, khuôn mặt cơ hồ bị khóa trên bồn cầu, mùi tanh tưởi cùng mùi khai của nướ© ŧıểυ nhảy vào xoang mũi, khiến cậu suýt nữa buồn nôn. Quay đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn đẹp trai của Nhâm Thần Dương, cậu lại hưng phấn kích động.

Nhâm Thần Dương rõ ràng đi theo cậu đến đây.

Nhâm Thần Dương hơi híp mắt nhìn, trong môi mỏng phun ra một chữ: " Liếʍ. "

Lâm Kiến Bảo hưng phấn muốn chết, vội vã quỳ một chân trên đất, đem quần của nam nhân cởi ra một chút, lộ ra dươиɠ ѵậŧ thô to đã bán cương, cậu không kịp chờ đợi lè lưỡi liếʍ, sau khi được thưởng thức hương vị này, giữa hai đùi lại muốn ẩm ướt.

Trong WC người ra người vào rất nhiều, khóa cửa lại cũ, nên thỉnh thoảng sẽ có người đẩy cửa ra, xác nhận bên trong có người hay không, có người ra tay lực đạo không nhẹ, có lúc sẽ đem Nhâm Thần Dương đẩy về phía trước, tính khí đã hoàn toàn cứng rắn kia sẽ đâm trong miệng Lâm Kiến Bảo sâu hơn một chút.

Đây là lần thứ hay Lâm Kiến Bảo khẩu giao, làm cũng không tính là tốt, thế nhưng trước đó cậu từng nghiên cứu tương đối kỹ, thậm chí mua cả dươиɠ ѵậŧ giả về để thực hành, hiệu quả không coi là tốt, cậu đưa đầu lưỡi vừa chạm vào qυყ đầυ đã muốn nhổ ra, cũng không biết nên thả lỏng thanh quản mình như thế nào, chỉ có thể vừa dùng bao tay cầm thứ dươиɠ ѵậŧ to dài kia vừa dùng lời nói vỗ về chơi đùa qυყ đầυ to lớn. Cậu ngậm như vậy thêm vài phút đồng hồ, người trong WC dần ít đi, sau khi có tiếng chuông vào học, trong WC yên lặng, không còn tiếng người.

Nhâm Thần Dương từ cao nhìn xuống người dưới quần, sắc mặt lạnh như băng, từ môi mỏng lãnh đạm nói, " Không phải là một tao mẫu cẩu sao? Năng lực chỉ có vậy? Ngay cả dươиɠ ѵậŧ cũng ngậm không vào? "

Nhìn hắn làm bộ dáng phải đi, Lâm Kiến Bảo liền vội vàng đem tính khí chống giữ trong miệng nhổ ra, " Em có thể, cho em một cơ hội nữa. " Nói xong lập tức đem dươиɠ ѵậŧ bị miệng cậu thấm ước ngậm vào, nỗ lực thả lỏng bản thân, cảm giác buồn nôn trên đầu lưỡi cũng kiếm chế, sau đó hung hăng hướng bên trong ma sát.

" Ô ~ " Nhâm Thần Dương nhìn không được thân thể của cậu, cũng không thể không thừa nhận ngậm sâu vào trong cổ họng như vậy khiến hắn thoái mái đến tê cả da đầu, nhịn không được cố gắng di chuyển phần eo hướng bên trong khoang miệng ấm kia chọc vào. Lâm Kiến Bảo ngũ quan cơ hồ bị chống đỡ mà biến hình, nước mắt nước bọt đều chảy ra, cả khuôn mặt hiện lên đỏ ửng không bình thường, chôn trong đám lông nồng dậm của nam nhân, có chút không thở được.

Nhưng cậu nội tâm sinh ra cảm giác vô cùng thích thú, vì đôi tay Nhâm Thần Dương đỡ lấy đầu cậu, càng nhanh chóng cố gắng di chuyển phần eo, vừa cố gắng dâng lên hướng miệng cậu đút vào. Cho dù là đυ.ng chạm như vậy, cũng khiến Lâm Kiến Bảo đủ hưng phấn, hơn nữa trong miệng đang thưởng thức nơi tư mật nhất toàn thân Nhâm Thần Dương, chỉ nghĩ đến như vậy, cậu trong da^ʍ huyệt nhịn không được muốn thật nhiều chảy dâʍ ɖị©ɧ, rất nhanh đem qυầи ɭóŧ làm ướt.

Nhâm Thần Dương liều mạng hướng miệng nhỏ ấm kia đút vào, hiện tại cuối cùng mới hiểu vì sao nam nhân đều thích khẩu giao như vậy, bởi vì nhìn người quỳ gối trước mặt mình, hoàn toàn thần phục với chính mình, quả thực sẽ khiến người khác phát lên một kɧoáı ©ảʍ chinh phục, cho dù người này hắn cực kỳ chán ghét, hận không thể cách thật xa, nhưng lại không ngại hắn liều mạng dùng tính khí của mình hung hăng đút vào khoang miệng non nớt kia.

Huống chi nhìn khuôn mặt thống khổ kia, cũng có thể khiến hắn cảm thấy một cảm giác phát tiết sảng khoái.

Nhâm Thần Dương không kiên trì được bao lâu, ngay lập thức ở chỗ sâu nhất trong yết hầu Lâm Kiến Bảo bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, yết hầu tự động hút kẹp khiến hắn thoải mái chết đi được, ngay cả hô hấp cũng bị rối loạn. Cho tới khi một tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đặc cuối cùng bắn ra hết, sau đó có một kɧoáı ©ảʍ yết hầu lại kéo dài sợi tinh căng mịn kia ra, Nhâm Thần Dương không do dự đem dươиɠ ѵậŧ từ trong khoang miệng kia rút ra, đem mặt trên còn lưu lại nước bọt của Lâm Kiến Bảo lau sạch sẽ, mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài.

Lâm Kiến Bảo bị sặc có chút hôn mê, một lúc lâu mới ho ra, lại không muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ Nhâm Thần Dương rơi xuống lãng phí, nên che miệng ho khan, cuối cùng cận thận đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị phun ra ngoài lại đói khát liếʍ hết xuống bụng, thoả mãn liếʍ môi một cái.

Mà dươиɠ ѵậŧ cậu không được trải qua bất kỳ sự an ủi gì, sớm trong lúc khẩu giao cho Thần Dương rồi thời điểm hắn bắn tinh đồng thời cũng đạt tới cao trào.