Lâm Kiến Bảo ngay cả tắm cũng không xông ra tiểu huyệt vẫn mang theo đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, mặc quần áo tử tế đi theo sau Nhâm Thần Dương xuống lầu, không nhìn Nhâm Thần Dương trên mặt chán ghét, dọc theo đường đi vắt óc tìm kế muốn cùng hắn nói chuyện phiếm, trong lúc nhất thời hỏi hắn có đói bụng không, một lúc lại muốn hỏi hắn ăn cái gì, đều bị hắn coi như không thấy. Nhâm Thần Dương trực tiếp bước vào tiệm thuốc, hướng về cô bán hàng ôn hòa hỏi, nói ra ba chữ “Thuốc tránh thai”, chờ đến khi nghe được giá thuốc tránh thai sau, cũng không nghe nhân viên bán hàng giới thiệu, nhanh chóng tùy ý cầm vài hộp, sau đó đi tới quầy thu ngân tính tiền.
Lâm Kiến Bảo nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, không chỉ không tức giận, trong lòng còn có chút ngọt ngào.
Nhiều thuốc tránh thai như vậy hẳn nam nhân là muốn chuẩn bị làm với cậu thật nhiều lần sao?
Cầm theo cái túi đi ra, Nhâm Thần Dương đem túi quảng vào người Lâm Kiến Bảo, trên cao nhìn xuống lạnh nhạt thanh âm ra lệnh, ” Uống đi! ”
Lâm Kiến Bảo cố ý ngoác miệng ra mong chờ, ” Không có nước. ”
Nhâm Thần Dương không cam lòng đi đến cửa hàng tiện lợi cách vách mua chai nước, lôi kéo cậu vào hẻm nhỏ bên cạnh đi tới, thanh âm lãnh đạm, ” Nhanh uống. ”
Lâm Kiến Bảo không dám lại chọc giận hắn không cao hứng, ngoan ngoãn nhìn một chút sách hướng dẫn, từ trong hộp bẻ ra một viên thuốc cùng nước nuốt xuống. Sau khi xác nhận cậu đã uống viên thuốc kia, Nhâm Thần Dương không chần chờ xoay người rời đi, ngay cả liếc mắt nhìn cậu một cái cũng không chịu.
Lâm Kiến Bảo muốn đuổi theo, đến cùng nhịn được, hơn nữa thư huyệt cậu bị đập mạnh có chút đau nhức, lại có dịch thể nóng hổi từ trong lối đi đã bị làm lỏng chảy ra, toàn bộ bị qυầи ɭóŧ ôm, ngay cả phía ngoài quần đều có chút ướŧ áŧ, đến cùng có chút khó chịu.
Lâm Kiến Bảo là phú nhị đại(*), kỳ thực cậu từ khi bắt đầu hiểu biết, ba người một nhà vẫn chen chúc trong một căn nhà nhỏ, sau này ba cậu dựa vào quan hệ với một trưởng bối bắt đầu làm chủ thầu buôn bán lời được một khoản tiền, sau này lại mở một công ty địa ốc, ba làm sớm, lại có chỗ dựa, tiền kiếm được càng ngày càng nhiều, nhà cậu bây giờ đã ở biệt thự rồi.
(*) phú nhị đại: Thế hệ siêu giàu thứ hai, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn hoặc con của các quan chức cấp cao chính phủ.
Lâm Kiến Bảo một tuần mở trở về nhà một lần, cậu sau khi trở về ngay lập tức chạy nhanh đến nhà vệ sinh, đem qυầи ɭóŧ dính đầy tϊиɧ ŧяùиɠ cởi ra, dùng túi không thấm nước gói kỹ, sau đó cất vào trong rương kho báu của cậu. Cậu nhìn khó báu một chút gì đó, đều có liên quan đến Nhâm Thần Dương, bút bi cùng bút máy đã dùng qua, còn có cả các loại nháp giấy ném trong thùng rác, đều được cậu coi như bảo bối cất đi, có mấy thứ thậm chí còn thay phiên nhau đến chơi gãi ngứa tiểu huyệt của cậu.
Cậu biếи ŧɦái, cậu biết, cậu thích Nhâm Thần Dương muốn điên rồi, mới dùng thủ đoạn hạ hưu như vậy uy hϊếp hắm. Cùng Nhâm Thần Dương quay phim tình ái là cậu hiển nhiên chụp, lúc này đang đảm bảo còn tồn tại trong điện thoại, lại cài mật khẩu khóa lại.
Sau khi kết thúc ngày nghỉ cậu trở về ký túc xá thật sớm, dùng tiền thu mua giường dưới giường ngủ của Nhâm Thần Dương, cho nên khi Nhâm Thần Dương vào ký túc xá nhìn thấy Lâm Kiến Bảo, hắn từ trước đến nay bình tĩnh trên mặt không lay động lại xuất hiện một điểm kì quái.
Lâm Kiến Bảo đang dùng thịt bò khô mới mang đến từ nhà, nhìn thấy hắn tiến đến, đem một túi đồ ăn vặt nâng đến trước mặt hắn, lộ ra nụ cười lấy lòng, ” Thần Dương, ăn một ít! Mẹ em đi công tác mang về hàng cao cấp, ăn ngon lắm. ”
Nhâm Thần Dương vẻ mặt biểu lộ chán ghét, không để ý tới cậu, vòng qua cậu vào bên trong, đem ba lô hướng trên giường ném một cái rồi đi ra khỏi kí túc xá, đi đến phòng tự học.
Lâm Kiến Bảo cũng không nhụt chí, bởi vì hắn đã đem vị trí ngồi cùng bàn Nhâm Thần Dương thu mua.
Lâm Kiến Bảo thành tích chỉ ở vị trí trung bình, cậu ở trong lớn đã sớm tuyên bố cha mẹ cậu muốn cho cậu học đại học ở nước ngoài, cho nên không cần phải học thật giỏi nữa, trong lớp nam sinh đa số đều nhường chỗ ngồi tốt cho cậu, bên ngoài đối với cậu cười, sau lưng lại mắng cậu dế nhũi, Lâm Kiến Bảo nghe những lời đồn đại như vậy cũng không giận, sau khi tan lớp hông thích cùng nhóm học sinh xuất sắc chơi, chỉ cùng đám không quan tâm đến học hành kia cùng nhau lăn lộn.
Cho nên khi mọi người thấy cậu sau khi tan học không đi ra ngoài, còn ở chỗ ngồi chăm chú đọc sách, trong ánh mắt ít nhiều có ít nhiều có chút khó hiểu.
Lâm Kiến Bảo thực ra không phải chăm chú đọc sách, sách của cậu lật đi lật lại một trang đã mấy tiếng rồi, di chuyển chưa động một cái, khóe mắt liếc qua quan sát người bên cạnh. Nhâm Thần Dương làm bài tập rất chuyên tâm, viết chữ rất nhanh, cho dù ngồi cùng bàn cực kỳ chán ghét, hắn sắc mặt cũng không đổi, lại không đi đến báo chủ nhiệm lớp thay đổi chỗ ngồi.
Điều này khiến Lâm Kiến Bảo thở dài một hơi, dù sao Nhâm Thần Dương là học sinh tâm đắc của cô chủ nhiệm lớp, hắn có bất kỳ yêu cầu gì, chủ nhiệm lớp đều sẽ đáp ứng, huống chi chỉ là một chút điều chỉnh chỗ ngồi nho nhỏ.
Lâm Kiến Bảo trước đây đã muốn cùng Nhâm Thầm Dương ngồi cùng bàn rồi, chỉ là không dám, cậu cho Nhâm Thần Dương là nam thần, tự nhiên nam thần thì mọi thứ đương nhiên sẽ hoàn hảo. Nhưng cậu càng nhìn nam thần càng cảm thấy thật sự tốt, nghĩ đến khi tốt nghiệp trung học, nam thần đương nhiên muốn vào trường danh tiếng, đến lúc ấy ngay cả cậu là ai cũng không biết. Cùng với trong lòng hắn một dấu vệt cũng không để lại, không bằng cố gắng để lại chút gì đó, kể cả là ác cảm cũng được.
Lâm Kiến Bảo ôm ý định này, ra tay với hắn thôi.
Cậu trên bàn còn đang nhìn sách, dưới bàn học cũng đã đưa tay ra, hướng trên người Nhâm Thần Dương sờ, đang làm bài tập Nhâm Thần Dương nhất thời ngừng lại, lạnh lùng thấp giọng, ” Làm gì? ”
Lâm Kiến Bảo hướng về phía hắn liếʍ môi một cái, tận lực làm ra tư thế mê hoặc, thanh âm cũng đè rất thấp, ” Lão công, em ngứa. ”
Nhâm Thần Dương liếc mắt nhìn cậu, không quan tâm tiếp tục làm bài tập, Lâm Kiến Bảo ngày càng táo tợn đưa tay hướng trong quần hắn với vào, dọc theo đồng phục học sinh dễ dàng tìm thấy một thứ giữ hai đùi.
Thật lớn.