Khoảng Cách An Toàn

Chương 44: Tấm gương tốt

Sau đó mẹ của Thẩm Đồng lại mời cô, hỏi cô có muốn đi ăn cơm với bọn họ không, nói sẽ không tốn nhiều thời gian đâu, ăn xong sẽ đưa cô về nhà.

Người ta cũng đã nói tới mức này rồi, Tiêu Nhất Nguyệt muốn từ chối cũng khó.

Vì thế cô đồng ý.

Lần này mẹ Thẩm Đồng không lái chiếc xe lần trước, mà là chiếc xe SUV màu trắng xanh, ngồi rất thoải mái, nhà Tiêu Nhất Nguyệt cũng có một chiếc, nhưng rõ ràng không được bảo dưỡng tốt như chiếc xe này.

Rất nhanh đã tới nhà hàng, mẹ của Thẩm Đồng hỏi cô muốn ăn cái gì, lẩu hay là rau xào, ánh mắt của Tiêu Nhất Nguyệt rơi xuống chiếc áo màu trắng của mình, nói ăn rau xào đi ạ, lẩu thì mùi quá nặng.

Bọn họ ngồi gần cửa sổ, quyền gọi món ăn giao cho người lớn, gọi năm sáu món, nhưng đồng thời cũng hỏi thăm sở thích ăn uống của hai người, khi phát hiện Tiêu Nhất Nguyệt thích ăn ngọt thì bà cười nhìn Thẩm Đồng: “Sở thích ăn uống giống nhau ghê, sau này hai đứa sẽ không cãi nhau vì chuyện ăn cái gì.”

“Đúng vậy.” Thẩm Đồng cười hì hì nói phụ họa: “Sẽ không đi lên đường mòn của bố mẹ năm xưa.”

“…”

“Con nói đùa thôi.”

Trái lại, mẹ anh cũng không giận, không để ý đến anh: “Được rồi, cứ vậy đi, đủ rồi.”

Sau đó bà gấp thực đơn lại, gọi người phục vụ tới.

Lúc chờ thức ăn lên thì không nói gì mấy, Tiêu Nhất Nguyệt cũng không biết nói cái gì mới đúng, vì thế đối phương hỏi gì đáp nấy, cũng không nói gì khác.

Nhưng có một điểm là Tiêu Nhất Nguyệt chủ động hỏi, xem thái độ của mẹ Thẩm Đồng đối với chuyện bọn họ yêu nhau, cô hỏi liệu có phải các bậc phụ huynh cảm thấy học cấp ba thì vẫn nên học tập trước hay không.

“Chuyện này có sao đâu.” Mẹ anh trả lời: “Cô và bố nó cũng là yêu sớm, lúc ấy trường học không cho phép yêu đương, vậy thì cô chú lén lút. Trường học cứ nói cái gì mà yêu đương làm ảnh hưởng tới việc học tập, chưa chắc, cô yêu vào còn học tốt hơn.”

Tiêu Nhất Nguyệt nhìn Thẩm Đồng.

Tên nhóc này khá lắm.

Hóa ra là trên làm dưới theo.

“Cho nên hai đứa cố gắng hơn nhé, tốt nhất là thi vào cùng một trường đi.”

Thẩm Đồng ở bên cạnh cười: “Lúc ấy mẹ và bố tớ yêu xa, khổ lắm.”

“Thôi thôi, không nhắc tới chuyện buồn ngày xưa nữa.” Mẹ anh dùng tay làm ra dấu "STOP".

Vừa hay thức ăn được bưng lên.

Ba người bắt đầu động đũa, thức ăn của nhà hàng này rất ngon, chủ yếu là món ăn gia đình. Canh gà, cô liếc nhìn hoa tiêu và rau thơm nổi lơ lửng trên bát mì nước, Tiêu Nhất Nguyệt cúi đầu mím môi, có chút nhớ mẹ.

Liệu sau này có thể có một ngày, cô, mẹ cô, còn có Thẩm Đồng, ba người có thể ngồi cùng nhau giống như hiện tại, hoà thuận vui vẻ cùng nhau ăn cơm hay không?

Chắc là có thể đi.

Nhưng bố mẹ cô thật sự rất bận.

Lần trước mẹ cô hầm canh gà là khi nào?

Cô cũng sắp quên mất rồi.

Cô thở dài, nhìn mấy cái đĩa trên bàn dần dần bị quét sạch, nhìn đồng hồ, có hơi bất ngờ: “Tám giờ rồi.”

Mẹ của Thẩm Đồng cũng nhìn theo tầm mắt của cô, nhìn về phía đồng hồ trên tường: “Ồ, tám giờ rồi, nhanh quá, chắc trời bên ngoài cũng tối rồi. Vậy hai đứa ăn nhanh lên, ăn xong cô sẽ đưa cháu về, đừng để bố mẹ cháu phải lo lắng.”

“Dạ, không sao ạ, bọn họ đi công tác rồi.”

“Cháu ở nhà một mình à?”

“Vâng.”

“Vậy càng phải đưa cháu về sớm một chút, con gái ở một mình vẫn phải cẩn thận thì hơn.”

Sau đó mẹ anh đi tính tiền, thanh toán xong, ba người đi thẳng từ nhà hàng ra xe của mẹ Thẩm Đồng.

Trên đường về Tiêu Nhất Nguyệt có cảm giác lo sợ bất an, cô liếc di động, khẽ cau mày rồi thả lỏng.

Lúc trước tối nào mẹ cô cũng sẽ gửi tin nhắn cho cô, đều đặn trước bảy giờ, hình như hôm qua chưa gửi cho cô, hôm nay cũng đã tám giờ rồi mà vẫn chưa liên lạc với cô.

Cô nghĩ, liệu có phải mẹ bận làm việc quá không, khuyên bản thân đừng suy nghĩ linh tinh, nhưng quả thật có lúc cứ như có dự cảm vậy, cô nghĩ liệu có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.

Vì thế chờ mẹ Thẩm Đồng đưa cô về nhà, vừa mới vào cửa, cô đã gọi điện thoại cho mẹ mình.