Edit by Mặc Hàm
Hoàng đế thoáng chốc sửng sốt, cứng mặt nhìn y, sau đó dường như có cơn giận ngập trời muốn bộc phát ra. Đại hoàng tử vươn tay câu mặt hắn xuống, trên mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ cười. Hoàng đế giận dữ cười ngược, nâng một chân đại hoàng tử, lấy ra long căn cắm vào, “Được, thật sự là quá tốt! A Chiểu, hôm nay trẫm nhất định phải để cho ngươi biết, cái động kia của ngươi cho dù nhìn không thấy cũng có thể nhận ra trẫm!”
Chỗ đại hoàng tử lúc trước đã bị Hoàng đế liếʍ ướt đẫm, giờ phút này ra vào không có gì đáng ngại, nương theo tiếng nước, Hoàng đế phát ra vẻ đùa bỡn. Trào phúng trên mặt đại hoàng tử dần dần bị xuân ý che lại, hai mắt ngậm hơi nước, tay hướng xuống phía dưới vuốt ve mình, lại bị Hoàng đế nắm ở trên đỉnh đầu, lạnh lùng cười nói: “Trẫm không cho ngươi bắn, ngươi liền không thể bắn.” Hắn cúi người gặm ở cổ đại hoàng tử, cắn ra từng dấu răng, vừa kéo vạt áo ra, lại nhìn thấy cái chuông nhỏ hắn tự mình treo trên cổ đại hoàng tử.
Ánh mắt hai người nhất thời đều dừng lại trên chiếc chuông nhỏ kia. Hoàng đế vươn ngón tay chạm vào nó, bỗng nhiên kéo đứt dây thừng đỏ ném sang một bên, sắc mặt đại hoàng tử biến đổi, giơ tay muốn đi bắt nó, lại bị Hoàng đế mạnh mẽ đẩy lên, nhịn không được kêu lên tiếng. Hoàng đế giơ chân y nhanh chóng rút ra, nhìn đỉnh tính khí của y chảy ra càng ngày càng nhiều nước, từng cái từng cái một đâm vào một chỗ, “Nhớ kỹ sao, ngươi bị đẩy tới nơi này, liền hưng phấn vô cùng!” Đại hoàng tử a kêu lên, ngón tay nắm lấy núʍ ѵú, lại bị Hoàng đế tàn nhẫn kéo ra, “Ngoại trừ cái động kia, chỗ nào ngươi cũng không được đυ.ng vào!” Khóe mắt đại hoàng tử chảy ra vết ướt, cắn ngón tay, hơi thở dồn dập như đang nức nở. Hoàng đế cúi đầu hôn y thật sâu, hạ thân lại thả chậm tốc độ, từ từ co giật. Đại hoàng tử bị che miệng chỉ có thể vội vàng lắc đầu, Hoàng đế ngẩng mặt khẽ cười nói: “Trẫm chậm lại, A Chiểu liền cắm trẫm thật chặt, những thịt mềm kia tranh nhau vặn vẹo, giống như đang thúc giục trẫm nhanh hơn một chút. Ngươi xem, chúng nó rõ ràng nhận ra trẫm, so với ngươi thành thật hơn nhiều.”
Đại hoàng tử đã nói không nên lời, Hoàng đế rời khỏi thân thể y, kéo y cưỡi trên người mình. Đại hoàng tử run rẩy đầu gối, vừa mới ngồi xuống trong nháy mắt, Hoàng đế giữ chặt y đột nhiên kéo xuống, chính mình hướng lên trên đỉnh đưa lên không rời khỏi mặt giường. Đại hoàng tử cơ hồ kêu thảm thiết thành tiếng, Hoàng đế cười rộ lên, “A Chiểu nhớ kỹ sao, trẫm sâu nhất có thể đến nơi này, sâu đến mức ngay cả túi cũng cắm vào.” Lặp đi lặp lại như vậy vài lần, đại hoàng tử vô lực nằm ở trước ngực Hoàng đế, tùy ý hắn ôm thắt lưng động, thân thể run rẩy sắp bắn ra. Hoàng đế che lấy tính khí của y, lắc đầu nói: “Trẫm không phải đã nói qua, ngươi không được bắn.”
“Hoàng Thượng…” Đại hoàng tử cầu xin, ngẩng đầu hôn cằm hắn. Hoàng đế ôm lấy y xoay người, nhấc hai chân y lên, tiếp tục động. Hắn hôn lên mắt đại hoàng tử, cười nói: “A Chiểu cái này không được sao? Có tính qua hay không, trẫm rút bao nhiêu cái có thể cắm vào ngươi?” Đại hoàng tử lắc đầu, Hoàng đế mỉm cười nói: “Xem ra trẫm còn chưa làm đủ, A Chiểu cũng không nhớ kỹ.”
Hoàng đế nhiều ngày không làm việc phòng the, kéo dài kinh người, long căn căng đến vừa thô vừa cứng, không có chút dấu hiệu tiết ra. Hai chân đại hoàng tử quấn quanh eo hắn, hậu huyệt vừa mở ra, lúc bị cắm vào gắt gao bao lấy cự vật, tham lam cắn nuốt mà vào, lúc bị rút ra liền mang theo huyệt thịt đỏ au, chất lỏng trong suốt văng khắp nơi. Đại hoàng tử nhíu mày, biểu tình vừa thống khổ vừa vui vẻ, tay Hoàng đế nhẹ nhàng vuốt ve cổ y, “A Chiểu, ngươi đã nhớ kỹ chưa? Nào, nói cho trẫm biết, là ai đang làm ngươi?”
Đại hoàng tử chậm rãi mở mắt ra, cùng Hoàng đế nhìn nhau, Hoàng đế thấp giọng nói: “Là ai đang làm ngươi, A Chiểu?” Tính tình bình thường của đại hoàng tử từ trước đến nay chịu thua, không biết vì cái gì, hôm nay lại hết lần này tới lần khác không chịu nói chuyện. Hoàng đế sốt ruột lặp đi lặp lại: “A Chiểu?” Trên tay dần dần dùng sức, bóp cổ đại hoàng tử lại. Đại hoàng tử thản nhiên nói: “Hoàng thượng, là ngươi.” Ngón tay Hoàng đế lại càng lúc càng siết chặt, “Trẫm là ai? Gọi tên trẫm!”
Hô hấp đại hoàng tử trở nên khó khăn, sắc mặt trướng đến đỏ bừng, cánh mũi căng phồng, lại lạnh lùng nhìn Hoàng đế, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại. Hoàng đế giận dữ quát: “Gọi tên trẫm!” Đại hoàng tử gắt gao cắn chặt môi sứt mẻ, máu tươi chảy đầy cằm, cơ hồ ở thời khắc cuối cùng, đột nhiên sinh ra khí lực đẩy Hoàng đế ra, “Chử Huy, ta gϊếŧ ngươi!”
Hoàng đế cười ha ha, buông cổ y ra, lộ ra năm dấu tay đáng sợ. Hắn nắm lấy tay đại hoàng tử ở ngực, hạ thân mạnh mẽ rút ra, “Trẫm liền chờ ngươi mười năm, xem ngươi có năng lực như vậy hay không! “Hắn cuối cùng mạnh mẽ chen hai cái, buông tính khí của đại hoàng tử ra, cùng hắn đạt tới cao trào.