“Tiểu Dật?” Triệu Hân gọi một tiếng nhưng không được đáp lại, bà ta cảm thấy hơi kỳ lạ, vì thế đi vào và gọi lại: “Tiểu Dật, con bị sao vậy? Khó chịu hả?”
Tiêu Dật không phản ứng, bởi vì gã hoàn toàn không có nghe thấy.
Thấy gã đang run rẩy, Triệu Hân tưởng rằng gã bị bệnh, càng lo lắng hơn, đi tới lắc lắc vai gã, “Tiểu Dật, con sao vậy? Con đừng làm mẹ sợ! Nói cho mẹ biết con khó chịu ở đâu đi.”
“A!” Tiêu Dật hoàn hồn, sợ tới mức hét lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn mẹ của mình với vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.
“Sao sắc mặt của con khó coi quá vậy nè?!” Triệu Hân cũng hoảng sợ trước sắc mặt khó coi của Tiêu Dật, ôm mặt gã nói: “Chúng ta đến bệnh viện đi! Con có thể đứng lên không? Để mẹ đi kêu người đỡ con lên xe…….”
“Mẹ!” Tiêu Dật nắm lấy tay Triệu Hân nói: “Không cần đâu, con không cần đến bệnh viện đâu. Con nghỉ ngơi một lát là ổn thôi, mẹ đi ra ngoài đi, đừng lo lắng cho con.”
“Như vậy sao được? Sắc mặt của con khó coi thế này mà người còn đang run nữa. Làm sao mẹ có thể không lo lắng được? Con đừng gắng gượng, đến bệnh viện kiểm tra để mẹ yên tâm được không?”
“Không phải vì con khó chịu trong người nên mới như vậy, con…….” Tiêu Dật không biết nên giải thích thế nào với bà ta rằng mình sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn trong hiện tại và tương lai.
“Nếu không phải khó chịu trong người thì rốt cuộc con bị cái gì? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Triệu Hân vội vàng hỏi: “Nếu có chuyện gì, con hãy nói cho mẹ biết đi, cho dù mẹ không giải quyết được thì còn có ba và ông nội của con mà. Nói ra để mọi người cùng nhau giúp con nghĩ cách, nếu con cứ để trong lòng thì không bao giờ giải quyết được vấn đề.”
“Là vấn đề về thiết kế. Bọn họ không giúp được con đâu. Không ai có thể giúp con hết.” Tiêu Dật van xin nói: “Con cầu xin mẹ, mẹ hãy để con được ở một mình đi.”
“Vấn đề về thiết kế?” Triệu Hân nói: “Lần này thiết kế của con có vấn đề hả? Không phải buổi ra mắt rất thành công sao?”
“Không phải, không phải, không phải!” Tiêu Dật bực bội lớn tiếng nói: “Mẹ, mẹ đi ra ngoài đi! Đừng nói nữa, cũng đừng hỏi nữa, để con yên tĩnh một lát được không hả?!”
“Vậy, vậy mẹ ra ngoài trước. Nếu con muốn nói thì cứ nói, chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách giải quyết. Ba mẹ sẽ ở dưới lầu.” Triệu Hân vừa đi ra ngoài vừa lo lắng quay đầu lại nhìn gã, khi đi tới cửa, cuối cùng lại liếc nhìn gã lần nữa, mặc dù còn lo lắng nhưng vẫn từ từ đóng cửa lại rồi rời đi.
Đối với những phương tiện truyền thông thời trang nhận được lợi ích từ Tiêu Dật, nội dung đã được biên soạn xong không thể dùng, vì vậy bọn họ chỉ có thể thay đổi chiến lược, sửa kế hoạch một bên tung hô một bên ném đá ban đầu thành chỉ tung hô mà không ném đá. Bởi vì những thiết kế trang phục của Tiêu Du thật sự không có chỗ nào ném đá cả, cho nên nội dung đề xuất của bọn họ mới trở thành chỉ tung hô trang phục do Tiêu Dật ra mắt.
Nhưng theo cách này, số lượt xem trang của bọn họ trong một hoặc hai tuần liên tiếp đã giảm mạnh và tất cả đều bị xếp ở cuối. Bọn họ chỉ có thể hâm mộ mỗi ngày nhìn những phương tiện truyền thông có lượt xem tăng lên nhờ viết bài về các thiết kế trang phục của Tiêu Du, thậm chí số lượng người theo dõi cũng không ngừng tăng lên. Bọn họ chỉ có thể than dài thở ngắn cảm khái, lần này đúng là mất nhiều hơn được.
“Hôm nay lượt xem trang của chúng ta vẫn đứng thứ ba từ dưới lên. Đã hơn một tuần rồi, theo cái đà này thì phỏng chừng tuần sau vẫn là thứ hạng này.”
“Mặc dù chúng ta xếp thứ ba từ dưới lên về lượt xem trang, nhưng ít ra sự chú ý không giảm nhiều. Ông nhìn xếp hạng thứ mười và thứ chín từ dưới lên đi, bởi vì bọn họ chê thiết kế trang phục của Tiêu Du đó. Mặc dù chê rất mịt mờ, nhưng vẫn bị cư dân mạng chửi như chó vậy. Tuy lượt xem của bọn họ nhiều hơn chúng ta, nhưng lượng theo dõi lại giảm rất nghiêm trọng, chủ biên của bọn họ chắc sắp rớt nước mắt rồi.”
“Nói cũng đúng, chỉ cần chúng ta chịu đựng khoảng thời gian này, ít nhất sẽ lưu lại được lượng theo dõi, sau này vẫn còn có cơ hội cạnh tranh mấy hạng đầu.”
“Cạnh tranh mấy hạng đầu? Ông nhìn lượt xem của mấy nhà xếp hạng đầu đi, không chỉ vượt qua số lượt xem trang cả năm của chúng ta chỉ trong vài ngày, mà số lượng người theo dõi còn tăng gấp hai ba lần nữa. Chúng ta muốn cạnh tranh những vị trí đầu bảng ấy hả, e rằng trong thời gian ngắn là điều không thể nào.”
“Trang web của chúng ta trước đây hiếm khi rớt xuống top 10, nhưng bây giờ lại xếp thứ ba từ dưới lên. Hàng chục trang web đang đè đầu chúng ta. Cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục, ngẫm lại thật đúng là chua xót.”
“Có điều Tiêu Du đúng là kỳ lạ thật. Khi mọi người đều cho rằng cậu ta hết thời, cậu ta lại chạm đáy rồi bắn ngược về bùng nổ. Lần ra mắt trang phục này của cậu ta chắc chắn sẽ được ghi vào lịch sử phát triển thời trang.”
“Trang web của chúng ta mấy năm nay ném đá cậu ta tàn nhẫn như vậy, sau này buổi ra mắt giới hạn và độc quyền của cậu ta chắc chắn sẽ không có phần của chúng ta. Đợi thời gian giới hạn trôi qua, chúng ta đăng lại của nhà khác, chắc là vẫn có lượt xem.”
“Bây giờ chỉ có thể hi vọng Tiêu Dật có thể tăng ngữ khí và bùng nổ một lần thôi, vậy thì chúng ta cũng có thể tăng chút lượng chú ý. Bằng không lượng chú ý không cao, lượt xem cũng sẽ không cao, mà lượt xem không cao thì sẽ không có quảng cáo và tài trợ. Nếu không có quảng cáo và tài trợ thì có khi còn không có lương chứ đừng nói đến tiền thưởng. Hơi ~, đúng là tuần hoàn ác tính* mà.”
*Sự việc biến chuyển liên tục ngày càng xấu.
“Nghe ông nói vậy làm tôi muốn từ chức rồi tìm công việc khác quá.”
“Mọi người đừng bi quan như thế. Tuy lần này Tiêu Du đột nhiên bùng nổ, nhưng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo chứ? Lỡ như cậu ta lại không có tác phẩm thiết kế tốt trong mấy năm trời thì sao? Với lại, thiết kế lần này của Tiêu Dật cũng rất tốt mà, chẳng qua là bởi vì Tiêu Du bùng nổ quá mạnh mẽ nên mới tạo thành đối lập, nhưng cậu ta đâu thể lần nào cũng có thể thiết kế tốt như vậy đâu, đúng không nào?”
“Đúng vậy đúng vậy, trang web của chúng ta và công ty Vân Tiêu đã có thỏa thuận hợp tác lâu dài. Mà mấy năm nay thiết kế của Tiêu Dật đều khá ổn, sau này chắc chắn cũng sẽ không tệ. Mọi người vực dậy tinh thần đi, đợi thêm một thời gian nữa chúng ta lại đăng một số thiết kế của Tiêu Dật, lượng chú ý và lượt xem chắc chắn sẽ tăng lên thôi.”
“Đúng đó, đâu khoa trương đến mức phải từ chức ngay lập tức chứ, bây giờ dễ tìm việc làm lắm à? Cho dù Tiêu Du đột nhiên bùng nổ rồi trở nên rất đỉnh, tôi nghĩ Tiêu Dật chắc chắn cũng sẽ không thua kém cậu ta. Dù thế nào đi nữa, ít nhất có thể ngang tài ngang sức.”
Những bộ trang phục do Tiêu Du thiết kế đã liên tục chiếm lĩnh top 10 các tin tức thời trang, ít nhất sẽ kéo dài hai hoặc ba tuần. Mà giá trị và danh tiếng của những người mẫu đó cũng nước lên thì thuyền lên, hầu hết những gương mặt người mẫu đều được nhiều người nhớ mặt, đặc biệt là mấy người đảm nhiệm vị trí Vedette rất được chú ý.
Những người mẫu không tham gia thử kính của Cẩm Mộng đều rất buồn bực, với sự chú ý và mức độ nổi tiếng cao như vậy, bọn họ không chỉ lãng phí một cơ hội tốt mà còn tạo ra thêm một số đối thủ cạnh tranh.
Giám đốc bộ phận thiết kế Vân Tiêu và phó chủ tịch công ty lúc này đang đứng trong phòng làm việc của Tiêu Dật, vẻ mặt khá tức giận và nặng nề.
“Chủ tịch, trang phục mà chúng ta định đem đi dự thi lại xuất hiện trên trang web chính thức của Cẩm Mộng. Mặc dù chúng ta vẫn chưa điều tra được bọn họ đã ăn cắp thiết kế như thế nào, nhưng chuyện này rất nghiêm trọng, tôi nghĩ chúng ta nên kiện bọn họ!”
“Đúng vậy, chủ tịch, chỉ cần chúng ta vạch trần chuyện bọn họ ăn cắp thiết kế, thanh danh của bọn họ sẽ hoàn toàn bị hủy hoại!”
Tiêu Dật dựa lưng vào ghế, vô cảm nói: “Kiện bọn họ? Vạch trần bọn họ? Tôi cũng muốn làm như vậy, nhưng chứng cứ đâu? Không có chứng cứ thì sẽ bị bọn họ cắn ngược lại.”
“……” Giám đốc và phó chủ tịch liếc nhìn nhau, bọn họ đúng là không có chứng cứ, thậm chí còn không điều tra được người ta ăn cắp thiết kế như thế nào nữa.
“Nhưng rõ ràng đó là thiết kế của chủ tịch ngài, chẳng lẽ cứ để bọn họ ăn cắp rồi sử dụng trắng trợn như vậy sao? Hơn nữa, cuộc thi của mùa giải cao cấp ngày càng đến gần. Nếu ngài không bắt tay vào chuẩn bị ngay bây giờ thì sẽ không kịp để tham gia cuộc thi.”
“Tôi nghĩ chúng ta nên nhanh chóng thu thập bằng chứng để chứng minh rằng họ đã ăn cắp những thiết kế đó. Đây là cơ hội tốt để đánh sập bọn họ hoàn toàn. Nếu bọn họ đã dám ăn cắp thiết kế thì nhất định phải gánh chịu hậu quả.”
“Đúng vậy, bọn họ quá vô liêm sỉ. Không tự thiết kế được liền đi ăn cắp thiết kế của người khác, còn quang minh chính đại cho ra mắt nữa, không thể dễ dàng buông tha cho bọn họ được! Khi tìm được bằng chứng, chúng ta phải để báo chí thổi phồng nó lên, cho cư dân mạng chửi bọn họ không có mặt mũi mà sống.”
“Ăn cắp thiết kế của người khác, bất kể làm trong ngành gì cũng nên bị hàng nghìn người tố giác và phải chịu trách nhiệm pháp lý! Bọn họ đúng là mặt dày mà, tưởng rằng chúng ta sẽ không nhận ra nếu lẫn lộn với cả đống trang phục khác hả?!”