“Được rồi!” Tiêu Dật chịu đựng cơn bực bội trong lòng, nói: “Đừng nói nữa, không có chứng cứ, hai người nói cái gì cũng vô nghĩa!”
“Vậy……, vậy trang phục để tham gia tuần lễ thời trang phải làm sao đây? Thời gian không còn nhiều, chủ tịch có thể đưa ra những thiết kế mới không?”
“Tôi sẽ nghĩ cách, hai người đi ra ngoài trước đi.” Tiêu Dật nhắm mắt lại nói.
Tiêu Dật trong lòng biết rất rõ rằng bọn họ sẽ không thể tìm được chứng cứ, tựa như việc gã dùng thiết kế Tiêu Du, Tiêu Du cũng không thể tìm được chứng cứ vậy. Bởi vì những thiết kế đó được vẽ không phải bằng cách ăn cắp bản vẽ thiết kế, mà là vẽ theo trí nhớ của mình. Hơn nữa, những thiết kế đó vốn là của Tiêu Du, chỉ có gã sử dụng chúng mới là ăn cắp, Tiêu Du sử dụng chúng thì không thể gọi là ăn cắp được.
Tiêu Dật không chắc liệu Tiêu Du có phải cũng sống lại hay không, hơn nữa mặc kệ hắn có sống lại hay không thì những thiết kế của hắn cũng không thể sử dụng được nữa.
Trên màn hình trên tường trong văn phòng của Tiêu Dật đang phát nội dung kênh tin tức thời trang, vừa mở mắt ra thì chợt nhìn thấy Đào Nguyện trên màn hình, gã hoảng sợ đến mức run lên tưởng rằng mình bị ảo giác. Sau khi bình tĩnh lại, mới thấy rõ thì ra là cậu đang nhận phỏng vấn.
Tiêu Dật lấy điều khiển từ xa trong ngăn kéo ra, vốn dĩ muốn tắt màn hình, nhưng do dự một lúc, lại không nhịn được bật âm thanh màn hình lên, muốn nghe xem cậu sẽ nói gì.
MC: “Điều mọi người tò mò nhất bây giờ là tại sao mấy năm nay anh không có tác phẩm thiết kế tốt nào rồi lại tung ra nhiều phong cách trang phục như vậy?”
“Về vấn đề này, Tiêu Dật - chủ tịch của Vân Tiêu là người biết rõ nhất. Các người đi phỏng vấn cậu ta đi, cậu ta sẽ cho các người biết câu trả lời.”
“Thế, thế à?” MC rất khó hiểu trong lòng, “Tại sao Tiêu Dật lại biết nguyên nhân chứ?”
“Bởi vì cậu ta cho nên mấy năm nay tôi mới không nghĩ ra được tác phẩm thiết kế tốt nào. Về phần tại sao là vì cậu ta, các người cũng có thể đi hỏi cậu ta, bởi vì cậu ta biết rất rõ lý do. Nhưng tôi nghĩ cậu ta sẽ không nói lý do cho các người biết đâu.”
Tiêu Dật nắm chặt tay, tự dặn lòng không được căng thẳng, cho dù anh ta cũng sống lại nhưng sẽ không bao giờ có thể trưng ra bằng chứng chứng minh trước đây mình đã sử dụng thiết kế của anh ta.
Thấy không thể hỏi được lý do của vấn đề này, MC chuyển thẳng sang câu hỏi tiếp theo: “Thế tại sao anh lại tung ra nhiều bộ trang phục cùng một lúc như vậy? Nếu một số bộ trang phục đó được sử dụng trong cuộc thi thì khả năng chiến thắng sẽ rất cao. Nhưng anh lại tung ra cùng một lúc như thế, không phải quá đáng tiếc sao?”
“Đúng là rất đáng tiếc, nhưng tôi hết cách rồi. Nếu tôi không tung ra hết những bộ trang phục đó thì sẽ bị người ta ăn cắp thiết kế và sử dụng chúng.”
“Ý anh là, có người đã ăn cắp thiết kế của anh sao?” MC nghĩ thầm, đây sẽ là một chủ đề rất hot cho mà xem.
“Tôi không có nói vậy nha.” Đào Nguyện cười nói: “Ý tôi là, sở dĩ tôi tung ra toàn bộ trang phục cùng một lúc như vậy là để phòng ngừa người khác ăn cắp thiết kế của tôi. Chú ý, là phòng ngừa người khác ăn cắp. Cô vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng được một số người có thể vô liêm sỉ như thế nào.”
MC cảm thấy có lẽ mình gặp phải trở ngại trong sự nghiệp rồi, bởi vì cô giống như đã hiểu lời Đào Nguyện nói, lại giống như không hiểu, tóm lại là như lọt vào trong sương mù vậy.
MC ngượng ngùng nói rằng mình không hiểu, điều này sẽ khiến cô trông thật ngốc.
Đào Nguyện đã cùng một lúc cho ra mắt tất cả các thiết kế kinh điển ở kiếp trước của Tiêu Du, tất nhiên, có hơn mười bộ trang phục đã được Hiệp hội Thời trang cao cấp phê duyệt, vì vậy cậu dễ dàng đủ điều kiện để tham gia cuộc thi thời trang cao cấp.
Sau hơn ba tháng, Đào Nguyện lại đến nước B.
Vì thời điểm bắt đầu của mùa thời trang cao cấp đang ngày càng đến gần, các nhà thiết kế thời trang từ khắp nơi trên thế giới cũng như các siêu mẫu sẽ tập trung tại thành phố Lạc, nước B.
Mùa thời trang cao cấp hàng năm là một kỷ niệm của ngành công nghiệp thời trang, không chỉ có các nhà thiết kế, siêu mẫu từ khắp nơi trên thế giới quy tụ về đây mà còn có cả những ngôi sao và người nổi tiếng từ mọi tầng lớp, quý bà thuộc giới thượng lưu đến từ nhiều quốc gia,... cũng sẽ tụ hội tại thành phố Lạc.
Bởi vì có rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng sẽ tham gia, nên việc có thể giành được một trang báo trong giai đoạn này không chỉ phụ thuộc vào mức độ nổi tiếng mà còn phụ thuộc vào việc thiết kế trang phục có đủ hấp dẫn hay không.
Ngoài việc chú ý đến những bậc thầy thiết kế đẳng cấp quốc tế, giới truyền thông thời trang đương nhiên cũng sẽ chú ý đến các nhà thiết kế trong nước. Nếu có thể toả sáng rực rỡ trong mùa giải này, điều đó sẽ giúp ích rất nhiều cho việc nâng cao danh tiếng của mình.
Khi Tiêu Dật vẽ mẫu thiết kế trang phục kiếp trước của Tiêu Du và giao cho người bên dưới hoàn thành, họ rất tự tin và cảm thấy rằng lần này không chỉ có thể trở nên nổi bật mà công ty còn có thể kiếm được rất nhiều tiền, danh tiếng cũng sẽ được nâng cao hơn. Tuy nhiên, những bộ trang phục đó lại xuất hiện trước trên trang web chính thức của Cẩm Mộng, điều này khiến họ hoàn toàn không kịp trở tay, vì vậy chỉ có thể cuống quít chuẩn bị cái khác.
Trong ngành thời trang, mặc dù thường có thể tổ chức các buổi ra mắt trang phục trong công ty, nhưng có thể tham gia lễ kỷ niệm cuộc thi đẳng cấp thế giới này là cơ hội tốt nhất để quảng bá bản thân đến những người yêu thời trang trên toàn thế giới. Các nhà thiết kế có thể tham gia sẽ không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Tiêu Dật cũng không muốn từ bỏ cơ hội lần này, khó khăn lắm gã mới có được danh tiếng như hiện tại nên tuyệt đối không thể từ bỏ như vậy được. Hơn nữa, gã trùng sinh, gã cảm thấy cho dù không thể dùng thiết kế của Tiêu Du thì vẫn có thể dùng thiết kế của các nhà thiết kế khác.
Chỉ là khi muốn vẽ ra những thiết kế của các nhà thiết kế khác, gã rầu đến mức rụng cả nùi tóc, gã không thể vẽ tất cả trang phục cần thiết cho cuộc thi cùng một lúc được. Mặc dù gã cũng nhớ rõ một số bộ trang phục rất kinh điển, nhưng khi thi đấu, có ít nhất 10 hoặc 20 bộ trang phục trong mỗi buổi trình diễn, và với nhiều nhà thiết kế như vậy, gã không thể nhớ nổi những bộ trang phục đó được ra mắt khi nào.
Bây giờ gã rất hối hận vì kiếp trước đã dành gần hết tâm sức để đối phó Tiêu Du mà không để ý nhiều đến thiết kế của các nhà thiết kế khác. Vì vậy, dù bây giờ có miễn cưỡng nhớ lại ký ức của mình thì bộ não của gã cũng đang ở trong tình trạng hỗn loạn, gã không thể vẽ các thiết kế do các nhà thiết kế khác ra mắt giống như cách gã vẽ các thiết kế của Tiêu Du được.
Gã nhớ rõ những thiết kế của Tiêu Du như vậy là vì gã cảm thấy thời trang chẳng qua là luân hồi, chỉ cần gã nhớ kỹ những thiết kế của Tiêu Du, sau khi gã thay thế được Tiêu Du thì gã cũng có thể thiết kế những bộ trang phục tương tự. Với lại, chỉ nhớ những thiết kế của kỹ Tiêu Du thôi cũng đã rất khó khăn đối với gã rồi, hơi sức đâu mà chú ý đến những thiết kế của các nhà thiết kế khác.
Hiện tại gã đang rất gấp, nếu không nhanh chóng đưa ra bản vẽ thiết kế và chuẩn bị ngay thì chắc chắn sẽ không kịp. Gã cố gắng hết sức để nhớ lại, sau đó chắp vá lung tung và miễn cưỡng vẽ ra bản thiết kế. Tóm lại, vượt qua cuộc thi lần này trước đã, chuyện khác tính sau.
Cuộc thi cao cấp ngày càng đến gần, Đào Nguyện mang theo nhân viên và lên đường đến nước B trước để chuẩn bị. Lý Cẩm Mộng, mẹ của nguyên chủ, đã đến sân bay để đón họ và sắp xếp cho họ ở trong khách sạn của chồng bà.
Nguyên chủ cũng có studio và nhân viên ở nước B, nhưng vì lần này tham gia cuộc thi quy mô lớn nên đã đưa một số người từ trong nước sang giúp đỡ.
Sau khi mẹ của nguyên chủ tái hôn đã định cư ở nước B với người chồng hiện tại, chồng hiện tại của bà là ông chủ của một khách sạn năm sao, và khách sạn này tình cờ nằm ở trung tâm thành phố Lạc. Trong hai tháng này, rất khó để đặt phòng trong một khách sạn ở thành phố Lạc.
Mỗi lần nguyên chủ đến nước B đều sẽ ở trong khách sạn của cha dượng, Lý Cẩm Mộng bảo nguyên chủ về nhà ở và để nhân viên ở lại khách sạn. Nhưng nguyên chủ cảm thấy thoải mái hơn khi ở trong khách sạn. Lý Cẩm Mộng biết tính cách của con trai mình nên không ép buộc hắn, cũng biết hắn mắc chứng nghiện sạch sẽ nên đã đặc biệt chuẩn bị một phòng riêng cho hắn trong khách sạn, chỉ đợi hắn đến ở và không ai khác được phép ở.
“Tiểu Du!” Lý Cẩm Mộng đã hơn ba tháng không gặp cậu rồi nên rất nhớ cậu, lần trước khi cậu về nước, bà tình cờ đến một đất nước khác.
Lý Cẩm Mộng bước nhanh tới muốn ôm cậu, đột nhiên nghĩ cậu không thích bị đυ.ng chạm nên bỏ tay đang giơ lên xuống, nghiêm túc đánh giá cậu. “Trông có vẻ béo hơn trước một chút, xem ra là có ăn cơm đàng hoàng.”
“Mẹ, mẹ trông thon thả hơn trước nha.” Đào Nguyện cười nói.
“Thật hả?” Lý Cẩm Mộng sờ sờ mặt mình, vui vẻ nói: “Đứa nhỏ này, hơn hai ba tháng không gặp, bây giờ còn biết nói mấy câu dễ nghe để dỗ mẹ à?”
Bởi vì các nhân viên vẫn còn đứng đó, Đào Nguyện nói với Lý Cẩm Mộng: “Mẹ, chúng ta đến khách sạn rồi nói.”