Đào Nguyện giật mình, cậu và Văn Hàm đồng thời chạy ra ngoài, nhưng bởi vì Văn Hàm đang ở trong sân, còn cậu thì đang ở trong phòng, cho nên Văn Hàm chạy ra trước cậu.
Văn Hàm chạy đến trước mặt Hạ Lập Viễn, vội vàng nhìn hắn hỏi: "Anh Lập Viễn, anh bị thương sao?! Bị thương ở đâu?!"
Hạ Lập Viễn không hề liếc mắt nhìn cậu ta, trực tiếp đi tới chỗ Đào Nguyện, đỡ lấy cậu nói: "Chạy chậm thôi, coi chừng té đó, không phải tôi bị thương, em đừng có gấp."
"Không phải anh bị thương sao?" Đào Nguyện đè lại trái tim đang đập nhanh của mình, thở phì phò nói "Làm em sợ muốn chết."
Văn Hàm sững người tại chỗ, đối diện với Ninh Hạo Ba vừa mới nằm lên cáng, ngay cả binh lính bên cạnh cũng cảm thấy rất xấu hổ. Bởi vì cậu vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, người đầu tiên hỏi không phải là Ninh Hạo Ba chồng của mình, mà là Hạ Lập Viễn chồng của người khác.
Mặt và chân của Ninh Hạo Ba toàn là máu, nhưng đau đớn trên người không thể so sánh với nỗi đau trong lòng. Hắn thấy Văn Hàm chạy ra, lại nhìn dáng vẻ vội vàng lo lắng của cậu ta, hắn đã rất hạnh phúc. Nhưng khi cậu ta chạy đến trước mặt Hạ Lập Viễn, tim hắn như bị dội một chậu nước lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến tứ chi của hắn phát run.
"Mau nâng đại đội trưởng vào đi, còn ngây ra đó làm gì?" Nhậm Tu Dương nói với binh lính, phá vỡ khung cảnh xấu hổ này.
Lúc này binh lính mới nâng Ninh Hạo Ba lên và nhanh chóng đưa hắn vào trong chùa để các bác sĩ chữa trị vết thương cho hắn.
Binh lính đều đã đi hết, Hạ Lập Viễn và Đào Nguyện cũng trở về lều của mình, chỉ có một mình Văn Hàm là vẫn đứng ở đó. Cậu ta bị kinh hãi bởi ánh mắt mà Ninh Hạo Ba nhìn mình rồi, đứng một hồi mới định thần lại, sau đó chậm rãi xoay người đi vào trong chùa.
"Khốn kiếp!" Nhậm Tu Dương đấm vào thân cây, không cam lòng nói: "Chỉ thiếu một chút thôi, thiếu chút nữa là chúng ta đã bắt được Sơn Giáp Vương rồi, cuối cùng vẫn để cho gã chạy thoát!"
"Sơn Giáp Vương đúng là lợi hại thật, đánh đội trưởng Ninh thành như vậy, lại trúng vài phát đạn mà vẫn có thể thoát khỏi vòng vây của chúng ta." Cố Vũ cũng rất tiếc nuối: "Khó khăn lắm mới gặp được gã, lần sau e là không còn may mắn như vậy nữa đâu."
"Gã biết chúng ta chỉ muốn bắt sống gã và sẽ không đánh chết gã, cho nên gã mới không sợ đó. Nếu không, ông đây đã bắn vào đầu gã rồi, để xem gã còn chạy kiểu gì!" Nhậm Tu Dương tức giận nói: "Tôi bắt đầu thấy kỳ quái rồi đó, chẳng lẽ gã thật sự là con tê tê biến thành ư, nếu không thì tại sao có thể đột nhiên biến mất chứ?!"
"Nếu gã không có chút bản lĩnh nào, gã đã không làm thủ lĩnh của bọn thổ phỉ nhiều năm như vậy." Cố Vũ thở dài nói.
"Nếu là người có bản lĩnh, làm người tốt không làm, lại chọn làm thổ phỉ. Gã có thể an tâm hưởng thụ phú quý mà gã đoạt được khi gϊếŧ người vì tiền ư?"
"Một số người lại nghĩ khác, và gã chắc chắn không cảm thấy mình làm vậy là có gì sai cả. Ngược lại sẽ cảm thấy rằng dưới sự lãnh đạo của mình nên các anh em mới có thể uống rượu và ăn thịt, điều này khiến gã đặc biệt có cảm giác thành tựu."
"Hừ! Đợi khi gã bị chúng ta bắt được, tôi sẽ cho gã thấy cảm giác thành tựu thật sự là như thế nào!" Nhậm Tu Dương đá vào thân cây để trút giận.
"Anh thật sự không bị thương hả?!" Đào Nguyện cởϊ áσ ngoài của hắn, cẩn thận sờ lên người hắn: "Cho dù là vết thương nhỏ, cũng không cho phép anh giấu em."
"Tôi thật sự không có bị thương. Tôi không có đυ.ng độ với Sơn Giáp Vương, là người bên đại đội Mãnh Lang đã đυ.ng phải gã, nhưng vẫn để cho gã chạy thoát." Hạ Lập Viễn nói.
Đào Nguyện ôm mặt hắn, nhìn hắn nói: "Em thật sự đã rất lo lắng cho anh, em thậm chí còn suy nghĩ rằng nếu anh không làm quân nhân thì tốt rồi, em sẽ không cần phải lo lắng như vậy. Em biết suy nghĩ này của mình là sai, những người lính khác cũng là con, là chồng của người khác, và cũng có người đang lo lắng cho họ. Nếu không có ai làm quân nhân, thì đất nước chúng ta sẽ hỗn loạn. Nhưng em thực sự không nhịn được mà có suy nghĩ ích kỷ này."
"Tôi xin lỗi." Hạ Lập Viễn ôm chặt lấy cậu và nói: "Tôi biết nghề nghiệp của tôi khiến em lo lắng và sợ hãi, nhưng tôi có chức trách và sứ mệnh của mình, tôi không thể vì vậy mà lùi bước được. Tôi hứa với em, sau này tôi nhất định sẽ cẩn thận hơn, và nhất định sẽ cùng em sống đến bạc đầu."
"Em biết, em có thể hiểu cho anh, nhưng em không thể không lo lắng được." Đào Nguyện nhắm mắt lại dựa vào vai hắn: "Sau này em sẽ không bao giờ lười biếng nữa, em nhất định sẽ cứu chữa nhiều binh lính hơn."
"Em vẫn nên lười một chút thì hơn." Hạ Lập Viễn nói: "Nếu em quá siêng năng, tôi sẽ lo lắng cho thân thể của em, điều này sẽ dễ khiến tôi bị phân tâm. Em cứ giữ nguyên hiện trạng và đừng làm tôi lo lắng, được không?"
"Thật không công bằng, em phải lo lắng cho anh, nhưng lại không thể khiến anh lo lắng cho em." Đào Nguyện bất mãn nói.
"Tôi xin lỗi." Hạ Lập Viễn xin lỗi cậu.
"Em không muốn nghe lời xin lỗi của anh, nói cái khác dỗ em đi." Đào Nguyện làm nũng với hắn.
"Tôi yêu em, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, vĩnh viễn chỉ yêu mình em."
Sau khi các bác sĩ khác băng bó cho Ninh Hạo Ba, Văn Hàm đi đến cạnh giường, ngồi xuống hỏi: "Anh thấy thế nào rồi?"
Ninh Hạo Ba mở mắt, không nhúc nhích, cũng không trả lời cậu ta.
Văn Hàm cũng im lặng một hồi, kêu cậu ta mở miệng dỗ hắn, cậu ta nhất định không làm được. Nhưng cậu ta biết rằng hành động vừa rồi của mình chắc chắn đã khiến hắn cảm thấy trái tim lạnh lẽo rồi, nhưng đó là hành vi trong vô thức, và cậu ta không có nhiều thời gian để suy nghĩ về nó.
"Xin lỗi." Văn Hàm lần đầu tiên mở miệng xin lỗi, đây là một sự tiến bộ đáng kể đối với cậu ta rồi. Nhưng lời nói tiếp theo của cậu ta khiến trái tim của Ninh Hạo Ba từ bị dội một gáo nước lạnh trở thành trời băng đất tuyết.
"Tôi vẫn không thể nào yêu anh được. Tôi biết điều này rất không công bằng với anh, nhưng tôi không thể điều khiển được lòng mình. Sau khi trở về, chúng ta hãy ly thân và làm thủ tục ly hôn đi. Anh lại tìm một người khác thật lòng tốt với anh, điều này sẽ tốt cho cả anh và tôi."
"Em cho rằng ly hôn rồi thì anh ta sẽ cưới em sao?" Ninh Hạo Ba cuối cùng cũng mở miệng nói: "Bây giờ anh ta đã có người mình yêu rồi, lại còn là người yêu được mọi người ghen tị nữa. Em cảm thấy, anh ta có ly hôn vì em không?"
"Tôi biết hiện tại anh ấy nhất định sẽ không ly hôn để cưới tôi. Tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Cho dù ôm hy vọng nhỏ nhoi một mình cô đơn đến già thì cũng tốt hơn bây giờ." Văn Hàm đứng lên nói: "Anh nghỉ ngơi đi, chuyện khác, đợi khi nào chúng ta trở về rồi nói sau."
Y tá ở cách vách nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người không khỏi thấp giọng thảo luận.
"Đội trưởng Ninh thật là đáng thương. Vì cưới bác sĩ Văn mà anh ấy đã hủy hôn, nhưng cuối cùng lại phải ly hôn."
"Quả đắng mình gieo, dù có khó ăn đến mấy cũng phải nuốt xuống thôi, biết làm sao đây."
"Nếu lúc trước anh ấy kết hôn với bác sĩ Nhạc thì mọi chuyện đã không như bây giờ."
"Vậy cũng chưa chắc, có câu những gì không có được mới là tốt nhất, nếu không kết hôn với bác sĩ Văn, trong lòng anh ấy có lẽ sẽ nhớ thương bác sĩ Văn cả đời."
"Bây giờ bác sĩ Nhạc người ta ân ái với đội trưởng Hạ như vậy, cậu ấy nhất định sẽ không hối hận. Bác sĩ Nhạc tốt như vậy, đội trưởng Hạ cũng nhất định sẽ không ly hôn với cậu ấy. Cho dù bác sĩ Văn nguyện ý chờ thì cũng vô ích thôi."
"Đúng đó, tôi cũng nghĩ như vậy. Bác sĩ Văn còn không bằng hồi tâm rồi sống yên ổn với đội trưởng Ninh, cần gì phải một hai nhớ thương một người không yêu mình, hơn nữa còn là chồng của người khác chứ."
"Lòng người mà, khó nói lắm."
Sau khi điều tra lộ trình trốn thoát của Sơn Giáp Vương, Hạ Lập Viễn đã nắm được toàn bộ cách thức trốn thoát của gã. Trong trường hợp Sơn Giáp Vương bị thương nặng, bọn họ chỉ cần tìm kiếm nhanh chóng và chặt chẽ hơn thì sẽ có thể khống chế gã lần nữa.
Nếu hành động vào ban đêm thì sẽ rất bất lợi cho bọn họ, vì vậy họ không thể tìm kiếm suốt đêm được. Để không cho Sơn Giáp Vương thêm thời gian để hồi phục, Hạ Lập Viễn đã lên đường cùng binh lính ngay khi mặt trời ló dạng.
Ngay sau khi Hạ Lập Viễn rời đi, Đào Nguyện đã không thể ngủ được, nhưng giờ còn quá sớm để thức dậy nên cậu chỉ có thể trợn tròn mắt nằm trên giường, cẩn thận nghe xem có tiếng súng nổ hay không.
Sau khi trời sáng, Đào Nguyện rời giường, đứng dưới gốc cây lớn bên ngoài ngôi chùa, nhìn ngọn núi xa xa. Nghe thấy tiếng súng mơ hồ truyền đến, Đào Nguyện biết bọn họ lại tìm được Sơn Giáp Vương rồi, lần này, Hạ Lập Viễn sẽ không để gã chạy thoát nữa.
Chờ đến giữa trưa, binh lính đang nằm trên mặt đất quan sát bằng ống nhòm đột nhiên lớn tiếng nói: "Bọn họ về rồi! Còn nâng một người bị trói gô nữa, chắc chắn là Sơn Giáp Vương đã bị bắt!"
"Cho tôi xem!" Binh lính bên cạnh nghe thấy hắn nói vậy thì đoạt lấy ống nhòm nhìn xuống.
Đào Nguyện, người đang đứng cách đó không xa, cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy lời bọn họ nói, chờ khi nhìn thấy Hạ Lập Viễn và xác nhận rằng hắn không bị thương thì cậu mới có thể hoàn toàn thả lỏng.
Sau khi các binh lính đi lên, họ ném Sơn Giáp Vương đã bị trói chặt xuống đất và đá gã một cái thật mạnh để trút giận: "Cuối cùng cũng bắt được mày, tốn nhiều công sức của bọn này như vậy!"