Hệ Thống Bật Hack Yêu Đương

TG3 - Chương 39: Xung hỉ ở thập niên 60

Ninh Hạo Ba bước ra khỏi lều và lập tức ngẩn người, bởi vì hắn phát hiện các binh lính vốn nên nghỉ ngơi và nói chuyện phiếm bên ngoài đều không thấy đâu nữa.

Binh lính tới đưa cơm cho hắn cầm hộp cơm đi đến nói: "Đội trưởng, ăn cơm thôi. Hôm nay có thịt rắn, là vợ của đội trưởng Hạ tự tay nấu đó, ngon lắm."

"Những người khác đâu?" Ninh Hạo Ba hỏi.

"Đều qua bên đại đội Dũng Hổ ăn cơm rồi ạ." Binh lính nói xong liền vội vàng giải thích: "Bởi vì là thời gian nghỉ ngơi, dù sao cũng không xa, bọn họ chỉ qua đó ăn cơm thôi, ăn xong sẽ về ngay. Hai ca luân phiên đều là đưa cơm, tuyệt đối sẽ không chậm trễ canh gác."

"Tôi biết rồi, cậu cũng đi ăn cơm đi." Ninh Hạo Ba nói.

Sau khi binh lính rời đi, Ninh Hạo Ba ngồi xuống nhìn thịt rắn trong hộp cơm, trong lòng không biết nên có cảm thụ gì. Nếu đêm hôm trước Đào Nguyện không phát hiện ra khói mê, bọn họ có lẽ đã bị diệt toàn quân rồi. Bây giờ tất cả binh lính đều rất biết ơn cậu. Ngay cả binh lính của đại đội Mãnh Lang cũng đều thân thiện gọi cậu là chị dâu và rất kính trọng cậu.

Ninh Hạo Ba không ngờ Đào Nguyện sẽ không so đo hiềm khích trước đây mà đối xử với binh lính của đại đội Mãnh Lang giống như binh lính của đại đội Dũng Hổ.

Đào Nguyện chỉ không ưa nhà họ Ninh thôi, không hề có ý kiến gì với những người lính đó, tất nhiên cậu sẽ không đối xử khác biệt với những người lính đó chỉ vì họ là binh lính của đại đội Mãnh Lang rồi.

Tất cả binh lính đều biết rằng Đào Nguyện và Hạ Lập Viễn rất ân ái, và Đào Nguyện sẽ ngủ chung với Hạ Lập Viễn vào ban đêm. Mà thái độ của Văn Hàm đối với Ninh Hạo Ba lại lạnh nhạt, giống như người xa lạ vậy, và các binh lính đều nhìn thấy điều đó.

Cho nên tâm trạng của Ninh Hạo Ba rất phức tạp, đương nhiên hắn vẫn yêu Văn Hàm, nhưng Văn Hàm cứ luôn lãnh đạm với hắn như thế, khiến trái tim rực lửa của hắn dành cho cậu ta cũng không khỏi dần dần hạ nhiệt độ.

Binh lính rất ghen tị với Hạ Lập Viễn, nghĩ rằng hắn đã cưới được một người vợ đảm đang lại còn yêu hắn rất nhiều. Và nghĩ rằng việc Ninh Hạo Ba từ bỏ Đào Nguyên là mất mát lớn nhất trong cuộc đời hắn, hắn nhất định sẽ hối hận.

Nếu là trước đây, Ninh Hạo Ba nhất định sẽ khịt mũi coi thường, nghĩ mình sao có thể hối hận được, Văn Hàm chính là chân ái trong lòng mình. Nhưng giờ đây, hắn dần dần nhận ra rằng, hai vợ chồng sống với nhau, ngoài tình yêu còn cần sự quan tâm và chăm sóc lẫn nhau nữa. Em tốt với anh, và anh cũng tốt với em, vậy thì mới có thể sống với nhau được lâu dài. Chỉ có một mình hắn yêu say đắm và bỏ ra cho hôn nhân, việc này còn có thể kiên trì được bao lâu, chính hắn cũng bắt đầu sinh ra hoài nghi.

"Thật không ngờ thịt rắn lại ngon như vậy. Đây là lần đầu tiên tôi ăn thịt rắn đó." Nhậm Tu Dương, người đã ăn no nê đang cùng binh lính quay trở về, nói với Cố Vũ đang đi bên cạnh mình: "Đợi khi tiêu diệt xong đám thổ phỉ, tôi nhất định phải mang theo các anh em đi bắt thêm mấy con rắn về. Nếu không khi quay lại quân khu, ở đâu mà bắt được một con rắn lớn như vậy chứ? Những con rắn trên núi gần chúng ta chỉ to bằng ngón tay thôi, vừa nhìn là biết chẳng có bao nhiêu thịt."

"Đợi khi nào tiêu diệt xong đám thổ phỉ rồi nói. Đến giờ mà vẫn chưa bắt được bọn chúng, thật khiến người ta sốt ruột." Cố Vũ cũng ăn đến hài lòng thoả dạ, nhưng chỉ cần nghĩ đến đám thổ phỉ đó, hắn liền cảm thấy sốt ruột.

"Tôi cũng sốt ruột." Nhậm Tu Dương thở dài nói: "Mấy tên thổ phỉ đó thật sự quá xảo quyệt, giống như chúng biết được hành động của chúng ta vậy, làm sao cũng không bắt được bọn chúng."

"Thông thường bên cạnh đầu lĩnh thổ phỉ đều sẽ có một người giống như quân sư, người này chuyên phụ trách bày mưu tính kế. Xem ra trong số những tên thổ phỉ đó có một quân sư rất giỏi."

"Vậy phải làm sao đây? Đâu thể cứ kéo dài như vậy mãi được." Nhậm Tu Dương nhíu mày, trong lòng cũng cảm thấy buồn rầu.

"Xem đội trưởng Hạ có thể nghĩ ra cách nào không đã. Anh ấy từng chỉ huy các chiến dịch trên núi và có kinh nghiệm tác chiến." Cố Vũ nói.

"Đúng ha!" Nhậm Tu Dương nhìn xung quanh, sau đó kéo Cố Vũ đến một nơi không có ai nói: "Tôi thấy đội trưởng Hạ chẳng có vẻ gì là sốt ruột cả, chắc chắn là đã có kế hoạch rồi. Ai như vị đội trưởng kia của chúng ta, suốt ngày chỉ ngồi trong lều nghiên cứu bản đồ, vừa không thảo luận với chúng ta, cũng không đi thảo luận với đội trưởng Hạ. Cậu nói coi, chỉ nhìn bản đồ thì có thể nhìn ra cái gì chứ?"

Cố Vũ thở dài trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói: "Anh ta mới lên làm đại đội trưởng không lâu, không đủ kinh nghiệm là chuyện bình thường, cho anh ta thêm một chút thời gian đi. Vả lại tác chiến lần này đại đội Dũng Hổ trung đội mới là chủ lực, chúng ta chỉ hỗ trợ thôi. Quyền chỉ huy chính vẫn là của đội trưởng Hạ, chúng ta cứ nghe theo sắp xếp là được rồi."

Khi đi ngủ vào buổi tối, Đào Nguyện ngồi trên giường, Hạ Lập Viễn thì ngồi xổm bên giường giúp cậu rửa chân.

Ngón tay của Hạ Lập Viễn thô ráp, khi lướt qua lòng bàn chân của Đào Nguyện, khiến cậu nhịn không được rụt lại một chút: "Nhột."

Chân của Đào Nguyện vừa trắng vừa mềm, Hạ Lập Viễn cũng không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa giúp cậu.

Đào Nguyện chống tay hai bên, cúi đầu nhìn chậu nước, đột nhiên nổi lên ý chơi xấu, không ngừng rút chân mình ra khỏi bàn tay Hạ Lập Viễn.

"Đừng quậy, hôm nay đi đường núi đến mấy tiếng đồng hồ, ngâm một chút đi." Hạ Lập Viễn ấn bàn chân đang giơ lên

của cậu xuống nước.

Đào Nguyện chống bờ vai của hắn và hỏi với giọng điệu làm nũng: "Anh có yêu em hông?"

Hạ Lập Viễn ngẩng đầu nhìn cậu, nghiêm túc nói "Đương nhiên là tôi yêu em rồi."

"Tại sao anh lại yêu em?" Đào Nguyện lại hỏi.

Hạ Lập Viễn suy nghĩ một chút rồi nói: "Không có lý do gì cả. Sau khi yêu em, tôi mới phát hiện ra bản thân tình yêu chính là lý do lớn nhất, không có lý do nào để so sánh hết."

"Lẽ nào không phải vì em tốt với anh, cho nên anh mới yêu em hả?"

"Em tốt với tôi, tôi cũng có thể tốt với em, hoặc tôi có thể đáp lại em bằng những cách khác. Tuy nhiên, nếu đổi thành một người khác tốt với tôi, tôi có thể sẽ cảm kích, nhưng không nhất định sẽ yêu người đó. Vậy nên tôi yêu em, không chỉ vì em tốt với tôi, mà lý do lớn nhất chính là tôi yêu em."

"Mẹ nói với em là cái miệng đần của anh không biết nói mấy câu ngọt ngào. Đợi sau khi về nhà, em nhất định phải nói với bà rằng miệng anh không hề đần một chút nào, nói mấy câu dễ nghe lúc nào cũng được hết." Đào Nguyện cảm động trong lòng, nhưng ngoài miệng lại vẫn muốn trêu chọc hắn.

Hạ Lập Viễn nhấc chân Đào Nguyện lên, giúp cậu lau nước rồi đặt lên giường, mở chăn ra đắp cho cậu.

Sau khi Hạ Lập Viễn lên giường, hắn ôm chặt lấy Đào Nguyện, ở bên tai cậu thì thầm: "Hai ngày tới sẽ bắt đầu đánh, em đừng đi hái thuốc nữa, không an toàn."

"Anh tìm ra nơi bọn thổ phỉ trốn rồi sao?" Đào Nguyện cũng nhỏ giọng hỏi.

"Tôi đã phát hiện ra cách bọn chúng lẩn trốn rồi." Hạ Lập Viễn nói: "Bọn chúng rất xảo quyệt và ẩn mình theo cách khiến người ta rất khó phát hiện, nhưng có những quy tắc nhất định phải tuân theo. Có lẽ ngay cả chính bọn chúng cũng không phát hiện ra quy luật này, nếu không đã không để lại dấu vết cho tôi tìm thấy."

"Anh cẩn thận kẻo rơi vào bẫy của bọn chúng đó." Đào Nguyện nhắc nhở hắn.

"Đừng lo, tôi đã thử rồi, bọn chúng không thể đặt một cái bẫy như vậy được." Hạ Lập Viễn nói rất tự tin.

"Vậy thì anh cũng phải cẩn thận. Nếu không thể bắt sống được Sơn Giáp Vương thì hãy gϊếŧ hắn. Về phần di vật văn hóa, chúng ta có thể nghĩ cách khác để tìm." Đào Nguyện vẫn cảm thấy bất an, lo lắng rằng hắn sẽ liều mạng chiến đấu chỉ để bắt sống Sơn Giáp Vương.

"Tôi biết rồi." Hạ Lập Viễn hôn một cái lên trán cậu.

Hạ Lập Viễn không chỉ có khả năng chỉ huy tác chiến mạnh mẽ, mà còn đa mưu túc trí về mặt dùng kế. Quả nhiên như lời hắn nói, hai ngày sau, họ đã chặn được bọn thổ phỉ và hai bên bắt đầu đánh nhau.

Đào Nguyện vốn nghĩ rằng nếu bọn họ vẫn không tìm được đám thổ phỉ, cậu sẽ tìm cớ đi điều tra với bọn họ rồi dùng hệ thống tìm giúp bọn họ. Tuy nhiên, Hạ Lập Viễn mưu cơ chước giỏi, hắn đã thực sự chặn được bọn thổ phỉ, sau một cuộc bao vây ác liệt, mặc dù vẫn để Sơn Giáp Vương chạy mất, nhưng ít ra đã tiêu diệt được hơn một nửa số tên thổ phỉ.

Hạ Lập Viễn đã đả thương Sơn Giáp Vương, cho dù gã mạnh đến mấy, chắc chắn sẽ rất bất tiện khi chạy trốn với vết thương đó. Vì vậy, trong hai ngày qua, Hạ Lập Viễn đã tăng cường tìm kiếm, đại đội Dũng Hổ và đại đội Mãnh Lang được điều động cùng lúc để cố gắng bắt sống Sơn Giáp Vương khi gã đang bị thương nặng. Bằng không, trên những ngọn núi này vốn đã có rất nhiều thảo dược, nếu đợi vết thương của gã lành lại, muốn tìm gã sẽ phải tốn nhiều công sức hơn.

Bởi vì đánh nhau nên cũng có binh lính bị thương, đội ngũ y tế càng bận rộn hơn.

Đào Nguyện vừa bận rộn vừa lo lắng cho Hạ Lập Viễn. Mặc dù cậu có không gian và nước suối, chỉ cần Hạ Lập Viễn còn có một hơi, dù hắn bị thương nặng đến đâu cậu cũng có thể chữa khỏi cho hắn, nhưng cậu vẫn hy vọng hắn đừng bị thương một chút nào, bởi vì cậu sẽ đau lòng.

"Đại đội trưởng bị thương rồi, mang cáng đến đây, mau tới giúp một tay đi!"