Edit : Hannah
Lễ Giáng Sinh thực sự có tuyết rơi vào ngày hôm đó.
Tuyết rơi lất phất, tăng thêm bầu không khí lãng mạn cho lễ Giáng Sinh ngập tràn tình yêu ngọt ngào.
Sau khi kết thúc tiết học cuối cùng ngày thứ sáu, Bạch Thần nóng lòng kéo Đoạn Tần về biệt thự, để cho Trịnh Hiên Hạo vẫn đang thu dọn bàn làm việc đứng nhìn, thở dài.
Tình yêu thật tốt.
Bạch Thần và Đoạn Tần trở về phòng đi tắm rửa thay quần áo.
Bộ quần áo được Bạch Thần chọn ngay sau khi để hệ thống do thám Đoạn Tần. Một chiếc áo khoác dài có áo len bên trong.
Bạch Thần ăn mặc nghiêm túc, hất tóc trong gương theo mẫu kiểu tóc thịnh hành mà hệ thống tìm kiếm.
Bạch Thần: 【Hệ thống, A Tần thích ta cái này sao?】
Buổi hẹn hò này Bạch Thần đã mong đợi từ rất lâu rồi, đây là lễ giáng sinh đầu tiên mà cậu và Đoạn Tần có mặt trên thế giới này, cũng là ngày chính thức đầu tiên.
Nghĩ đến món quà mà cậu chuẩn bị cho Đoạn Tần, mắt Bạch Thần lấp lánh.
Hệ thống chân thành khen ngợi luôn miệng: 【 Cậu chủ thật xinh đẹp!】
Bạch Thần cong mắt lên, tâm trạng rất tốt.
Tề Tiêu cho rằng cậu diện mạo các loại đều đẹp, hiện tại ăn mặc nghiêm túc như vậy, nhất định phải đẹp hơn.
"Kẹp"
Cửa đã được mở.
Bạch Thần quay lại, nhìn thấy Đoạn Tần đã đi vào phòng, một đôi chân dài.
Đoạn Tần, cũng giống như cậu, cũng mặc một chiếc áo khoác dài với vài chiếc áo len dày cổ thấp. Một chiếc khăn màu đen được quấn hờ trên cổ kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Bạch Thần say.
Bạch Thần hai mắt sáng lên, đi tới cầm lấy lòng bàn tay Đoạn Tần .
Cậu nhìn Đoạn Tần mặc giống mình, trong lòng ngọt ngào.
Đồ đôi!
Ở thế giới lần trước, Tề Tiêu thích cùng cậu mặc một bộ quần áo, Đoạn Tần hẳn là vui vẻ.
Đoạn Tần động tác tự nhiên đem Bạch Thần ôm tới, sờ sờ trán Bạch Thần , sau đó cúi đầu kiểm tra quần áo Bạch Thần .
Nhìn thấy cảnh này, anh cau mày.
“Sao em mặc ít vậy?” Đoạn Tần nửa ôm Bạch Thần đi tới tủ, mở tủ, kiểm tra quần áo trong tủ, từ trong đó lấy ra một chiếc áo khoác dày màu trắng phủ xuống, “Hôm nay trời lạnh, mặc đi. Nó dày hơn, nhé? "
Đoạn Tần từ nhỏ đã có đầy đủ hỏa lực, mùa đông mặc ít hơn người thường, nhưng Bạch Thần lại khác với anh, những gì anh mặc đối với Bạch Thần quá ít.
Cậu sẽ đóng băng mất.
Bạch Thần nhìn xuống quần áo của mình, liền nhìn Đoạn Tần khẽ lắc đầu, cậu muốn cùng Đoạn Tần mặc cùng trang phục.
Đoạn Tần trực tiếp cởϊ áσ gió trên người Bạch Thần.
Bạch Thần đau lòng nắm chặt quần áo, "Nhưng em muốn mặc quần áo giống anh, em không lạnh."
Trái tim Đoạn Tần khẽ động, cúi đầu chạm vào môi Bạch Thần, sau đó đưa tay chạm vào cổ Bạch Thần, có chút lạnh lẽo.
Anh bất lực dỗ dành: "Bé cưng, ngoan, mặc vào đi, nếu không anh sẽ cảm thấy xót xa vì lạnh, đợi lần sau, khi thời tiết ấm hơn, chúng ta sẽ mặc lại như cũ, được không?"
Bạch Thần nghe được anh sẽ cảm thấy xót xa, lập tức ngoan ngoãn nghe lời.
Đoạn Tần không có lập tức mặc áo khoác cho Bạch Thần, mà là tìm một bộ đồ lót giữ nhiệt khác cho Bạch Thần mặc vào áo len, sau đó mặc áo khoác xuống cho Bạch Thần, lại tìm cho Bạch Thần một chiếc khăn quàng cổ khác.
Anh kiểm tra lại lần nữa, sau đó tìm thấy găng tay và khẩu trang trong phòng Bạch Thần để đeo cho Bạch Thần, cho đến khi Bạch Thần được quấn chặt, anh mới hài lòng.
Bạch Thần nhìn mình trong gương quấn tròn vo, giống như một quả bóng bằng da màu trắng, nửa khuôn mặt giấu trong khăn quàng cổ và khẩu trang, càng không nói đến đẹp trai, nhìn không ra dáng vẻ.
Bạch Thần vươn tay kéo quần áo Đoạn Tần , có chút bất bình: "A Tần, em như thế này không đẹp."
Đoạn Tần ôm Bạch Thần, vươn tay cởi bỏ mặt nạ của Bạch Thần, cúi đầu cắn môi Bạch Thần, "Nhìn cũng được, em mặc cái gì cũng đẹp, cưng."
Bạch Thần đột nhiên vui vẻ trở lại.
A Tần thích thôi.
Hai người nắm tay nhau đi xuống lầu, Trịnh Hiên Hạo và Đàm Nghị Nhiên lúc này cũng đã trở về biệt thự, đang xem qua món đồ mang đi bàn bạc bữa tối hôm nay ăn gì.
Thời tiết quá lạnh, hai người cũng không thèm đi ăn nữa, đơn giản mua đem về ăn.
Nhìn thấy Bạch Thần và Đoạn Tần đi xuống, Trịnh Hiên Hạo nhìn Bạch Thần như một con gấu trắng to lớn mà cười, Bạch Thần cùng Đoạn Tần chào hỏi hai người, cúi đầu thay giày đi. .
Trịnh Hiên Hạo thấy hai người chuẩn bị đi ra ngoài, liền nhanh chóng ném đồ mang đi xuống, từ trên sô pha nhảy lên, chạy nhanh tới, tránh ánh mắt lạnh lùng của Đoạn Tần, kéo Bạch Thần thần bí đến một góc.
Bạch Thần nhìn Trịnh Hiên Hạo có chút khó hiểu.
Trịnh Hiên Hạo cười thầm, có chút quẫn bách, thần bí từ trong túi móc ra một cái hộp nhỏ đưa cho Bạch Thần, sau đó tha thiết vỗ nhẹ lên mu bàn tay Bạch Thần: "Người anh em chỉ có thể giúp đây, lễ Giáng Sinh vui vẻ ”.
Tên trộm cười nói sau khi nói xong liền rời đi.
Bạch Thần nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay, đưa tay mở ra.
Có đặt ngay ngắn hộp áo mưa và một tuýp dầu bôi trơn.
Bạch Thần ngẩn ra một lúc, tựa hồ đã quên chuẩn bị những thứ này.
Cậu cho chiếc hộp vào túi áo khoác xuống và bước ra cửa.
Đoạn Tần đang đợi cậu ở đó.
Nhìn thấy Bạch Thần đi tới, Đoạn Tần cũng không hỏi Trịnh Hiên Hạo đang tìm cái gì, mà là ngồi xổm xuống, đem giày của Bạch Thần đi vào cho Bạch Thần.
Bạch Thần mỉm cười, ngoan ngoãn để cho Đoạn Tần cử động, toàn thân toát ra mùi hạnh phúc.
Trịnh Hiên Hạo vừa nhìn bọn họ, lắc lư thân thể, trong lòng liền phát sinh sầu muộn có chút đố kỵ cùng một chút cô đơn.