Lạc Kỳ Tu Tiên Truyện: Đại Lục Vĩnh Hằng - Phần 2

Chương 108: Ưu Đàm Bà La Hoa Nở

Quy mô chiến tranh lúc này đã không chỉ của riêng Phật Môn và Lạc Kỳ nữa rồi. Với sự gia nhập của Trường Sinh Cổ Tộc và Vô Tâm Cổ Tộc nó đã nhanh chóng trở nên khó kiểm soát.

Trong nhất thời Phật Môn rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, bị ép đánh tới cửa.

Nếu đã gây chiến thì Lạc Kỳ không có ý ngừng lại nữa chừng, nhưng lúc này ở Cao Nguyên Phật Tịnh hay còn gọi là Phật Mộ đã nứt ra. Từ bên trong đó hai vị lão tăng cùng đi ra, chỉ uy áp mà cả hai đã khiến rất nhiều Chúa Tể Trung Kỳ phải rụt ngã. Hai người đến cũng là lúc Lạc Kỳ đang phá hộ môn đại trận của Mật Tông.

Ngay vừa lúc chạm mặt, một vị mặt mày hung tợn, đôi mắt trừng trừng đã thả uy áp lên người Lạc Kỳ.

Chưa bao giờ cậu là người dể dàng để kẻ khác bắt nạt nên khi uy áp phủ xuống thì Thâm Hải Kiếm đã xuất vỏ đâm thẳng tới hắn.

"Bang..." nhìn kiếm bay tới vị lão tăng hung tợn ấy đã dùng đôi bàn tay kẹp nó lại.

Từ đôi bàn tay đó cậu có thể thấy rỏ tử khí lượng lờ, muốn ăn mòn Kiếm Linh.

"Kiếm Hồn Phụ Thể" biết ông ta đáng sợ Lạc Kỳ không dám khinh địch mà phù thêm Kiếm Hồn cho Thâm Hải Kiếm.

Lĩnh ngộ pháp tắc càng cao Kiếm Hồn càng bá đạo, trong nhất thời Thâm Hải Kiếm đã xuyên qua bàn tay ông ta.

"Long Tượng Bàn Nhược Chưởng"

"Rầm...rầm...rầm..." liên tiếp là ba chưởng lực kinh khủng được ông ta đánh ra ép Thâm Hải Kiếm phải trở về tay Lạc Kỳ, nhưng ông ta cũng phải lui về sau ba bước.

"Hậu sinh khả úy, Lạc thí chủ thực lực phi phàm a" đột nhiên một lão tăng khuôn mặt hiền lành hơn mở miệng.

"Vốn dĩ tranh chấp giữa Phật Môn và Lạc thí chủ chỉ là điều nhỏ nhoi, có thể hòa giải. Bần tăng hy vọng ngài suy nghĩ lại đừng để những kẻ khác ngư ông đắc lợi" người này nói chuyện nghe dể chịu hơn mấy tên khác.

"Hừ, Vô Sinh ngươi lại nhiều chuyện, chỉ cần gϊếŧ hắn là xong ngươi cần gì lắm lời vậy chứ" chợt lão tăng mặt mày hung tợn xì mũi chen vào.

Trong lúc Lạc Kỳ trầm mặt xuống thì phía xa đã có một tiếng Long ngâm truyền tới.

"Vô Sinh, Vô Tử hai tên chọc đầu các ngươi không chết lại đi ỷ lớn hϊếp nhỏ à" thì ra là Long Tình đã đến. Có bà ta đến, Lạc Kỳ đã an tâm hơn rất nhiều. Nhưng mà cái tên Vô Sinh, Vô Tử này Lạc Kỳ nghe rất quen tai.

"Long đạo hữu đến, bần tăng hữu lễ" lão tăng hiền lành chào Long Tình khi bà đáp xuống, còn người kia thì vẫn khinh khỉnh.

"Hai tên các ngươi thành danh trăm vạn năm lại đi ăn hϊếp tiểu bối của bổn tọa, không sợ mất mặt sao?" Long Tình liếc mắt nhìn cả hai rồi nhìn qua Lạc Kỳ có ý kêu cậu lui về sau lưng bà một chút.

"Thì ra là tiểu bối của Long đạo hữu, hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy a" lão tăng hiền lành lại cười cười khen.

"Long Tình, muốn chiến thì chiến, đến đây" không như người kia, lão tăng hung tợn đúng là phần tử hiếu chiến, vừa mở miệng đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ Long Tình.

"Vô Tử lão đầu chọc, đến, ta sợ ngươi sao"

Lão tăng hung tợn là Vô Tử, vậy người còn lại là Vô Sinh. Vô Sinh - Vô Tử, đây không phải là hai vị lão tổ của Phật Môn, ngoại hiệu Sinh Phật - Tử Phật sống cách đây trăm vạn năm rồi sao? Nghe nói cả hai đã chết không ngờ chỉ là giả tạo.

"Vô Tử, Long đạo hữu xin hãy bình tĩnh. Cuộc chiến này không hề có ý nghĩa, chỉ mang lại tai kiếp cho bách tính, hãy dừng lại đi" có Vô Sinh đứng giữa ngăn cản, căng thẳng cũng đỡ mấy phần.

"Vô Tử, ngươi còn nhớ lời tiên đoán ngày đó không?" thấy Vô Tử vẫn chiến khí dạt dào Vô Sinh bèn nhìn hắn nói.

Nghe câu này Vô Tử sững lại nhìn Lạc Kỳ một cái.

"Ngươi nói, chẳng lẻ là hắn"

Nghe bọn họ nói Lạc Kỳ càng không hiểu, cậu có liên quan gì chứ?

"Ta không chắc nhưng...." Vô Sinh định nói tiếp đột nhiên trên bầu trời Cửu Thải Trường Vân kéo đến, dòng máu Mặc Liên trong cơ thể Lạc Kỳ sôi sục, nó muốn ép cậu cuối đầu với một thứ gì đó.

Không chỉ là xung quanh mà toàn đại lục, hiện tượng vạn hoa triều bái đều xảy ra. Đột nhiên Lạc Kỳ nhìn thấy trên bãi đất có những đóa hoa nhỏ màu trắng hé nở.

"Ưu Đàm Bà La Hoa nở, Đại Lục lại sắp biến thiên sao?" ngay cả Long Tình mặt cũng tái xanh lại.

Theo truyền thuyết, mỗi khi Ưu Đàm Bà La Hoa nở thì đại lục sẽ bắt đầu rơi vào tình trạng thảm thiết nhất. Như năm đó Dung Thiên Hợp Địa Trận kích hoạt gần như phá hủy toàn bộ đại lục.

"Ưu Đàm đã nở hoa, Long đạo hữu, Lạc thí chủ chúng ta dừng lại tại đây đi" Vô Sinh thở dài nói.

Biết chuyện không hay sắp xảy ra Lạc Kỳ và Long Tình cũng không tiếp tục ở lại mà rút trở về. Bởi vì chuyện này mà cả đại lục đều nơm nớp lo sợ, riêng Lạc Kỳ còn lo hơn gấp nhiều lần.

Chẳng lẻ linh trí của Đại Lục Pháp Tắc sắp hoàn thiện rồi sao?

Khi đại lục chưa hết lo sợ thì Đoán Thiên Các đã tung ra hai câu nói:

"Lạc trụy thiên nhai - Kỳ sinh huyết lục"

Hai câu này ra rất đúng thời điểm, nó đã khiến rất nhiều người chỉa mũi kiếm về phía Lạc Kỳ. Vì trong hai câu rỏ ràng nhắc đến tên cậu.

Không biết vô tình hay cô ý mà Đoán Thiên Các làm vậy, bây giờ chỉ biết Lạc Kỳ chính thức trở thành "đại ma đầu" cần diệt trừ nhất.

Những kẻ thù của cậu nhân cơ hội này giương cờ chính đạo, hô hào gϊếŧ cậu trước khi cậu gây nghiệp cho đại lục. Cầm đầu chính là Dạ Tinh Vong Ma Mãng, Chiến Thiên Ma Tộc và Trường Sinh Cổ Tộc.Trong khi cả đại lục đều chỉa mũi kiếm về phía Lạc Kỳ thì đột nhiên Vô Sinh lại đến hảo ý liên minh với cậu.

Đối với việc này Lạc Kỳ có chút bất ngờ, vì khi liên minh với cậu thì cũng đồng nghĩa với việc đối đầu lại toàn đại lục:

"Sao Phật Môn lại có quyết định này? Các ngươi không sợ đối đầu với cả Đại Lục này à?" Lạc Kỳ thẳng thắng hỏi.

"Đại Lục sắp qua trang sách mới, ai cũng có lựa chọn riêng của mình, nếu thành công thì sẽ tiếp tục phát dương quang đại, còn nếu thất bại thì sẽ vạn kiếp bất phục. Chỉ là Phật Môn đang chọn một hướng đi khác người mà thôi"

"Là do lời tiên đoán mà ngày trước các ngươi đã nói?" Lạc Kỳ hỏi tiếp.

"Đúng vậy, năm đó trong Phật Môn có một vị cao tăng đã dùng sinh mạng của mình để thấu thị tương lai, trước khi chết ông ta đã nói: sẽ có một người thây đổi vận mệnh của cả thiên địa này. Và ta đã đoán là ngươi" Vô Sinh rất chân thành kể lại.

Nghe đến đây Lạc Kỳ mới ngước mặt nhìn xa xăm, cậu không tin tiên đoán, cậu chỉ tin vào bản thân mình. Tương lai phía trước không chắc chắn được gì cả, cậu chỉ biết dùng sinh mệnh của mình ra đánh cược mà thôi.

"Được từ nay Phật Môn sẽ là minh hữu của Lạc Kỳ này"

Phật Môn nếu đã có nhã ý thì Lạc Kỳ sẽ không từ chối. Nếu họ muốn đi ngược dòng với Lạc Kỳ thì cứ mặc họ.

"Lạc thí chủ có nghe đến Vạn Bộ Liên Hoa Thiên Thê chưa?" chợt Vô Sinh hỏi Lạc Kỳ.

Vạn Bộ Liên Hoa Thiên Thê, cái tên này Lạc Kỳ đã nghe rồi, đây không phải là chí bảo của Phật Môn sao?

Ngày xưa Liên Hoa nhất tộc có một bộ phận tu hành Phật Đạo tự lập ra Phật Liên Tộc, nhưng theo thời gian Phật Môn xuống dốc kèm theo Phật Liên Tộc không sinh dục nên đã biến mất theo dòng lịch sử.

Vạn Bộ Liên Hoa Thiên Thê là một vạn bậc thang, mõi bậc sẽ là một tầng ảo cảnh ma luyện do Phật Liên Tộc để lại. Nghe đồn đi hết vạn bậc sẽ nhận được truyền thừa của Phật Liên Tộc.

Chẳng qua Lạc Kỳ lại không có hứng với Phật Đạo.

"Phật Liên Tộc truyền thừa của không phải là Phật Môn đạo pháp mà chính là Phật Liên Tha La Hộ Thể, một môn phòng ngự cao cấp nhất đại lục"

"Bần tăng nhìn ra Lạc thí chủ công kích mạnh mẻ nhưng phòng ngự lại có vài phần theo không kịp. Nếu có Phật Liên Tha La Hộ Thể thì việc này sẽ được bù đắp hết"

"Hơn nữa Vạn Bộ Liên Hoa Thiên Thê còn là nơi ma luyện tâm cảnh, rất có ích cho thí chủ"

Lạc Kỳ biết Phật Môn là đang đầu tư cho tương lai của mình, nhưng nếu có lợi ích như vậy thì Lạc Kỳ sẽ nhận dù sao phòng ngự của cậu đúng là kém thật.

Cứ như vậy, thời gian sau đó Lạc Kỳ đã có mặt tại Vạn Bộ Liên Hoa Thiên Thê.

Ngày Thiên Thê mở ra toàn địa phận của Phật Môn đều chấn động, đã lâu lắm rồi Thiên Thê mới mở ra lần nữa.

Bước lên bậc đầu tiên Lạc Kỳ như rơi vào thế giới xa lạ, ở đây cậu thấy được cảnh tượng một đám yêu ma đang vây gϊếŧ một thôn làng. Không nghĩ ngợi vung kiếm diệt sạch bọn chúng, ngay khi bọn chúng chết hết thì ngọn liên hoa bên cạnh cũng sáng lên, Lạc Kỳ tiếp tục bước lên bậc thứ hai.

Mỗi một bước đi là một ảo cảnh, mỗi một lần vượt qua thì Liên Hoa bên cạnh sẽ sáng lên.

Cứ như vậy, không biết qua bao nhiêu năm tháng, Lạc Kỳ cứ mãi lưu lạc ở Thiên Thê.

Còn lúc này bên ngoài, do không có Lạc Kỳ lãnh đạo mà Lạc Thương Liên Minh ngày càng bị dồn ép.

Dù có Hồn Tộc, Long Tộc, Liên Hoa nhất Tộc, Phật Môn,... Các bên giúp đở nhưng dưới sức ép của toàn đại lục thì vẫn không thể trụ nổi.

Thời gian dài đằng đẵng cũng đến lúc Lạc Thương Liên Minh trụ không nổi. Liên Minh bị hủy, cũng may tổng bộ đã kịp thời rời đến Liên Huy Tộc mới bảo toàn một ít thực lực.

"Lạc Kỳ mất tích đã vạn năm, không biết có chuyện gì không?" Chúc Nhan thở dài nói.

Nằm trong lòng Thiên Không Minh Hạo, nhưng hắn không có chút an tâm.

Vuốt tà áo bên phải của Minh Hạo, Chúc Nhan khẻ cắn răng. Cánh tay bên phải đã mất, vì hắn mà Minh Hạo đã phải bỏ lại cánh tay này.

"Đừng buồn, vì đệ cho dù hy sinh tính mạng ta cũng cam lòng" nhận ra tâm trạng của Chúc Nhan, Minh Hạo hôn lên tóc hắn rồi nói nhỏ.

"Là đệ vô dụng, nếu đổi lại là Lạc Kỳ thì huynh sẽ không bị như vậy" Chúc Nhan luôn muốn được như Lạc Kỳ, tự cường và mạnh mẻ.

Nhớ ngày đó, khi lần đầu gặp nhau thì trong mắt hắn Lạc Kỳ chỉ như con kiến nhỏ, không biết vận mệnh đưa đẩy thế nào mà cả hai lại gặp nhau.

Chớp mắt một cái, không biết từ lúc nào Lạc Kỳ đã vượt qua hắn và hắn biết mình sẽ mãi mãi không theo kịp nữa.

"Mỗi người một số mệnh, Lạc Kỳ như là thiên địa sủng nhi, có được thiên phú tuyệt hảo mà ai cũng phải ngước nhìn ganh tỵ. Nhưng đệ nhìn cả đời hắn đi được bao nhiêu giây phút vui vẻ. Cả đời tranh tranh, đấu đấu chỉ vì gia đình mình, nhưng đến cuối cùng cũng tan vở theo bọt nước"

"Người ta nói Lạc Kỳ là Thủy Tử, là con trai của nước, cuộc đời hắn cũng như dòng nước vô định, không có lúc ngừng lại"

Thiên Không Minh Hạo lặng lẻ nói, hắn biết Lạc Kỳ một thời gian đủ dài để đưa ra được nhận xét này.

Lạc Kỳ chưa bao giờ vì mình, cậu chỉ vì gia đình mình. Hắn biết Lạc Kỳ là người thích cuộc sống yên bình, nhưng thứ mà bao người đều dể dàng có được thì cậu lại không hề có.

"Nhan nhi, đừng bao giờ so sánh mình với bất kỳ ai. Đệ là đệ, Lạc Kỳ là Lạc Kỳ, người ta yêu là đệ, đệ phải nhớ điều này"