Theo Mạn Đà La vào trong, Lạc Kỳ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
"Thắc mắc sao? Vào đi ta sẽ kể ngươi nghe" Mạn Đà La cười cười.
Nhưng Lạc Kỳ đã từ chối.
"Không, ta muốn gặp con ta trước"
"Được thôi"
Ở một khu vườn lớn, Lạc Kỳ nhìn thấy Dương Vỹ đang cùng một đám Âm Tỳ, Âm Nô chơi đùa rất vui vẻ. Nhìn thấy người, tản đá trong lòng cậu mới buông xuống được.
"Thằng bé rất thú vị, ta rất thích nó" Mạn Đà La chợt nói.
"Và cô cũng dùng nó để ta đến đây" Lạc Kỳ bổ sung.
Nghe vậy Mạn Đà La cười lớn.
"Ta chỉ muốn xem Lạc Kỳ ngươi còn giữ được bình tĩnh giải quyết sự việc này hay không. Đúng là ngươi chưa bao giờ làm ta thất vọng"
Gặp Dương Vỹ một chút, cả Lạc Kỳ và Mạn Đà La đều vào một căn phòng kín bàn đại sự. Ở đây cậu nghe cô ta kỷ hết mọi chuyện.
Thì ra Minh Giới này cũng chia ra Thượng và Hạ. Hạ đối ứng với Tiên Giới, Thượng đối ứng với Vĩnh Hằng Đại Lục.
Mạn Đà La mà Lạc Kỳ gặp ở Tiên Giới và người ở đây đều là một. Theo cô ta, khi Thiên Địa biến đổi, Minh Giới chia hai thì bản thân cô ta cũng bị tách đôi.
Thiên Địa biến đổi lớn thế nào mới làm Minh Giới tách đôi chứ?
Mạn Đà La chỉ nói là hết một kỷ nguyên, thiên địa rơi vào vũng tối, bắt đầu tạo lập lại một lần nữa. Đến cô ta cũng không thoát khỏi chuyện này.
"Cô mang ta đến đây không phải chỉ kể chuyện xưa chứ?" Lạc Kỳ khẻ cười hỏi.
"Không, ngươi có lý giải vì sao ta không tự đến tìm ngươi mà phải dụ ngươi đến đây không?" Mạn Đà La hỏi lại, tức nhiên là cậu không biết.
"Ngày xưa ta muốn đi đâu thì đi, nhưng bây giờ khi Pháp Tắc của Vĩnh Hằng Đại Lục đã sinh ra linh trí, nó cấm điều này"
Cái ly trong tay Lạc Kỳ khi nghe câu này liền bị bóp nát. Pháp Tắc sinh linh trí, không phải chuyện nhỏ.
Như một tia pháp tắc sinh linh trí, tu luyện, lấy thiên tư của nó đã có thể ảnh hưởng đến Đại Lục rồi huống chi là cả tòa Đại Lục Pháp Tắc.
Xưa nay pháp tắc được Thiên Địa sơ khai quy lập, nó không có linh trí chỉ có làm theo tự nhiên. Nhưng một khi có linh trí nó sẽ chi phối toàn bộ Đại Lục, nếu nguy hiểm hơn nó sẽ nô dịch toàn Đại Lục.
"Ngày xưa, ta đã bị nó đánh bại, nên ta không thể vào Vĩnh Hằng Đại Lục được nữa" Mạn Đà La thở dài.
Cô ta chỉ là sinh linh đầu tiên của Minh Giới chứ không phải là Pháp Tắc của Minh Giới nên đánh không lại là bình thường. Chẳng qua những năm này linh trí của Vĩnh Hằng Pháp Tắc ngày càng phát triển, dần dà tham vọng của nó càng lộ ra.
"Vĩnh Hằng Đại Lục không thể ra Vĩnh Hằng Cảnh cũng do nó sao?" Lạc Kỳ thắc mắc.
"Đúng, vị Vĩnh Hằng Cảnh cuối cùng của Đại Lục đã bị gϊếŧ chết khi muốn giải thoát Đại Lục Chi Linh"
"Chẳng lẻ Đại Lục Chi Lình cũng bị nó giam cầm?" Sự việc ngày càng nghiêm trọng rồi.
"Không chỉ vậy, nó còn muốn thôn phệ Pháp Tắc của các Vị Diện khác" nói đến đây Mạn Đà La nhìn thẳng vào Lạc Kỳ.
"Lạc Kỳ, trách nhiệm đánh bại Pháp Tắc, đưa nó về kỷ nguyên sơ khai ta chỉ có thể nhờ ngươi"
"Ta được sao?" Lạc Kỳ lấy gì đấu với nó đây.
"Giải cứu Đại Lục Chi Linh, đây là cách duy nhất. Nếu không khi linh trí của nó hoàn toàn mở ra thì đừng mong ai sống sót được"
"Hãy dùng Dung Thiên Hợp Địa Trận, Dung Thiên ở Kha Mã Học Viện, Hợp Địa ở Cực Hải Vực Sâu. Lạc Kỳ coi như là vì con ngươi, ngươi hãy tranh đấu vì chúng nó" Mạn Đà La cầu xin Lạc Kỳ.
Cô ta không hẳn vì Vĩnh Hằng Đại Lục, cô ta cũng vì Minh Giới và bì bản thân cô ta.
"Ta muốn hỏi Khấp Minh Tộc là gì của ngươi?" chợt Lạc Kỳ nhớ đến một việc.
"Khấp Minh Tộc do đích thân ta lập ra cũng với ý định đối kháng Pháp Tắc, nhưng rất tiếc bọn chúng quá yếu" Mạn Đà La lắc đầu.
"Dương Tiễn Lâm...là ngươi bồi dưỡng?"
"Đúng" Mạn Đà La không phủ nhận.
"Ta bồi dưỡng hắn là để giúp ngươi. Mà thôi bỏ đi, bây giờ ngươi chỉ cần tập trung nâng cao thực lực, lãnh ngộ Dung Thiên Hợp Địa Trận mà thôi. Còn những chuyện khác ta sẽ tính"
Đúng là với thực lực của Lạc Kỳ bây giờ muốn đối kháng với Pháp Tắc là điều viễn vong.
Con đường này đi càng lúc càng xa, xa đến nổi Lạc Kỳ không biết tương lai của mình sẽ ra sao nữa.
Mang tâm trạng nặng nề rời đi Minh Giới, có những thứ cậu đã rỏ nhưng cũng có những chuyện càng thêm khó hiểu.
Cậu không mang theo Dương Vỹ vì cậu sợ, sợ mình sẽ không thể bảo vệ được thằng bé nữa, để nó lại Minh Giới ít ra vẫn an toàn hơn.
Trở về, Lạc Kỳ không nói tiếng nào với Dương Tiễn Lâm đã bỏ đi. Bây giờ cậu rất mong lung và không muốn đối diện với hắn.
Liên lạc với Xích Hà, kêu hắn tìm kiếm Cực Hải Vực Sâu, như vậy Lạc Kỳ đã chấp nhận lời đề nghị của Mạn Đà La.Đối với việc "giải cứu đại lục" này thì Lạc Kỳ chỉ bị rơi vào tình trạng bất đắc dĩ, nếu được lựa chọn cậu sẽ không chọn con đường này.
Trong khi Lạc Kỳ lo lắng suy nghĩ thì cả đại lục vẫn không hề biết gì. Có những nơi còn đang bày mưu tính kế để được lợi lộc.
Bởi vì chuyện quan trọng trước mắt mà Lạc Kỳ đã bế quan nâng cao thực lực ngay khi trở về. Điều này cũng giúp cho Phật Môn được thế tràn vào địa phận của cậu.
Thời gian dài đằng đẳng qua đi, cuối cùng Xích Hà cũng tìm được nơi gọi là Cực Hải Vực Sâu. Khi hắn về báo tin thì Lạc Kỳ mới xuất quan.
"Lạc Kỳ, Phật Môn ngày càng lớn lối, chúng ta phải làm sao?" Chúc Nhan tức giận hỏi ý kiến cậu.
Nhìn Phật Môn bành chướng Lạc Kỳ chỉ buồn cười, nếu tai nạn đến thì những thứ này có thể chống lại sao?
Không nói một lời cùng Xích Hà rời đi, tất cả đều không hiểu vì sao Lạc Kỳ lại như vậy, không hề giống với tác phong ngày thuờng của cậu a.
Cực Hải Vực Sâu là nơi sâu thẩm nhất ở đại lục, sâu đến nổi mặt trời cũng không chiếu sáng tới. Hải Tộc bình thường sẽ không đến nơi này, nhưng ở đây lại có một tộc rất quái dị sinh sống. "Cốc Đăng Ngư Tộc" một tộc gần như chỉ sống ở Vực Sâu này không qua lại với ai.
Với hình thù là cá nhưng trên đầu lại có một cái đèn nhỏ, chính vì vậy họ mới gọi là Cốc Đăng.
Chính cái đèn này cũng là phương tiện chiếu sáng duy nhất, cũng chỉ có họ mới biết đường vào nơi có Hợp Địa Trận.
Khi Lạc Kỳ đến, từ xa đã thấy những đóm sáng màu xanh loe loét trong bóng tối.
"Chủ nhân, bọn chúng rất quái dị ngài phải cẩn thận" Xích Hà nhắc nhở Lạc Kỳ.
Khi hắn vừa nói xong một khuôn mặt quái dị đã áp tới. Đầu vuông, mắt dẹp, miệng rộng, răng nanh, đây là cảm nhận đầu tiên của Lạc Kỳ về sinh vật này.
"Éc....éc....." nó gú lên, trong phút chóc một đám nữa giống vật liền xuất hiện. Thì ra là Cốc Đăng Ngư Tộc, thật sự rất kinh dị à.
Chưa hết, dường như không chọn hòa bình, một đám Cốc Đăng Ngư liền vây công cậu và Xích Hà. Nó không dùng bất kỳ đạo thuật gì hết chỉ lấy hàm răng sắt nhọn làm vũ khí tấn công.
Lạc Kỳ cũng không nhân nhượng liền xuất kiếm đánh trả, nhưng không biết vì sao thực lực của cậu lại bị nơi này áp chế kinh khủng. Đến Kiếm Linh cũng truyền đến tin tức khó chịu.
"Đi" nhanh chóng quyết định rút lui, Lạc Kỳ biết nếu ở lại sẽ không có kết cục tốt, trở về tìm cách khác tốt hơn.
Mang tâm trạng không vui trở về, vừa tới Lạc Kỳ đã thấy một đám thầy chùa đứng trước Lạc Thương Tổng Bộ.
"Có chuyện gì?" Lạc Kỳ bực bội hỏi.
"Lạc thí chủ, chúng ta chỉ muốn xây thêm vài tự mà người của Lạc Thương lại không cho, nên chúng ta đến nói lý lẻ a" một tên nói ra
Lý lẻ, lại đến nói lý lẻ, Lạc Kỳ thật sự chán ghét những kẻ mở miệng ra toàn nói lý nhưng hành động lại hoàn toàn khác.
"Không cho là không cho, cút" cậu liếc một cái định bỏ vào trong, nhưng lại nghe:
"Phật Môn bảy đạo đều đã mở phân đà ở đây, nếu Lạc thí chủ không cho cũng không được a"
Đây là đe dọa sao?
Không suy nghĩ một lời xuất kiếm đánh tới, Lạc Kỳ đang tức giận nên không hề lưu thủ. Có thể bất ngờ nên cả đám đều không kịp thủ, nhưng bởi vì có Bất Tử Kim Cương Thân mà bọn họ chỉ bị thương đôi chút.
"Nghe lệnh ta, trục xuất tất cả Phật Môn ra khỏi đây cho ta" Lạc Kỳ ra lệnh trước mặt bọn họ, cậu cũng muốn xem ai ngăn được cậu.
"Lạc thí chủ, muốn khai chiến sao?"
"Khai chiến thì khai chiến, ta sợ các ngươi sao?" theo Lạc Kỳ xuất động, tất cả Lạc Thương Liên Minh đều tấn công ra.
Bên phía Phật Môn tuy có Chúa Tể Hậu Kỳ nhưng dưới tình trạng bị vây công như vậy cũng đành thất thủ, định trốn chạy. Nhưng đã tới Lạc Thương Liên Minh sao dể dàng chạy như vậy được.
Trận pháp đã mở ra trước, phong tỏa tất cả đường lui, rất nhanh một đám thầy chùa đã bị bắt hết.
Sau đó là một cuộc thanh chừng lớn nổ ra. Có lẻ đã câm tức với Phật Môn từ lâu mà Kim Cốt chính là kẻ tiên phong dọn dẹp hết. Vốn tính hiếu sát nên hắn gϊếŧ đệ tử Phật Môn đến không đếm nổi.
Chỉ mấy tháng, ở trong địa bàn của Lạc Thương Liên Minh gần như không còn chùa chiền, tự thờ gì cả.
Khi ở tổng đàn biết được kéo đến viện trợ thì Lạc Kỳ đã bố trí hết các điểm mai phục trận đường bọn chúng. Không chỉ là Lạc Thương mà đến Hồn Tộc và Liên Huy Tộc cũng được điều đến giúp đở.
Tự nhiên giữa lúc đại lục yên ấn lại nổ ra cuộc chiến lớn, rất nhanh các thế lực khác đều biết.
"Tên Lạc Kỳ này lại nổi điên gì nữa chứ?" ở Trường Sinh Cổ Tộc, Tộc Trưởng của bọn họ chép miệng tự hỏi.
"Nhưng nếu hắn chiến với bọn đầu chọc đó thì ta cũng sẽ giúp một tay a"
Không chỉ Chiến Thiên Cổ Tộc mà đột nhiên Vô Tâm Cổ Tộc vốn im hơi lặng tiếng cũng xuất thủ.
Lúc đầu Lạc Kỳ không rỏ lắm, nhưng sau đó khi giao đấu với một vị cao tăng thì cậu đã hiểu.
"Vạn Vật Thiên Chân, Luân Hồi Đại Pháp" sau khi gϊếŧ một tên, thì cậu đã nghe được câu này.
Luân Hồi, thứ này có như không, không như có. Năm đó Lạc Kỳ từng luân hồi một lần nhưng cũng phải trả cái giá rất lớn và nhờ vào rất nhiều thứ. Nhưng hôm nay Phật Môn lại tu luyện Luân Hồi Đạo, hèn chi Trường Sinh Cổ Tộc và Vô Tâm Cổ Tộc lại thèm muốn như vậy.
Có nhiều truyền thuyết nói, Trường Sinh Cổ Tộc tu luyện thời gian, là một phần trong Luân Hồi. Cũng như Vô Tâm Cổ Tộc tu luyện hắc ám tử vong, quang - ám luân chuyển cũng có thể Luân Hồi. Không biết đúng hay sai nhưng nếu có cơ hội ai mà không muốn khám phá chứ?