Editor : Hannah
"Ai kêu ngươi không ngoan." Yến Trầm Uyên dù nói như thế nhưng trong mắt đều là đau lòng, trên bàn chân Sở Đồng tuy rằng vết thương không sâu nhưng đυ.ng một cái liền đau, nghĩ đến con thỏ nhỏ bình thường tính tình đã yếu đuối không khóc lên đã tính là rất kiên cường, liền thở dài giúp Sở Đồng vuốt vuốt.
Sau đó Yến Trầm Uyên lại ngồi xuống đối với Sở Đồng nói: "Bò lên đi, ta cõng ngươi trở về."
Sở Đồng gật gật đầu chưa đợi anh nói xong, liền chậm rãi leo lên trên lưng ôm cổ Yến Trầm Uyên , lại dán gần lỗ tai anh nói: "Trầm Uyên, ngươi thật là tốt."
"Biết tốt còn chạy?" Yến Trầm Uyên vừa tức vừa bất đắc dĩ, nói: "Nếu ngươi còn chạy loạn như vậy , ta sẽ đem ngươi nhốt ở trong phòng, không cho đi đâu nữa."
"Ta sẽ không chạy loạn." Sở Đồng chỉ coi đối phương đang hù dọa cậu, lẩm bẩm đáp ứng, lại chuyển đổi đề tài hỏi: "Đúng đúng, ngươi buổi sáng đã đi đâu oa?"
". . ." Yến Trầm Uyên muốn không trả lời.
Anh im lặng làm Sở Đồng bối rối , Yến Trầm Uyên tại sao lại không nói chuyện, chẳng lẽ là tức giận sao? Bởi vì cậu không nghe lời, cho nên liền không để ý tới cậu sao?
Sở Đồng sợ nhất là chuyện này,liền vội vàng ôm đối phương , âm thanh chịu thua nói: "Trầm Uyên Trầm Uyên, ta sai, ta cam đoan về sau chuyện gì cũng nghe theo ngươi, cũng cam đoan không chạy loạn, ngươi không nên tức giận, cũng không nên không để ý tới ta."
"Ta không hề tức giận." Yến Trầm Uyên thở dài, anh xác thực không có tức giận, chỉ là sợ. . .
Thật ra cũng có chút sự tình không nghĩ tới phát sinh, muốn tránh cũng không kịp, Yến Trầm Uyên vừa cõng Sở Đồng đi đến trước cửa đình viện , liền đυ.ng phải Thập Bát.
"Thất Ca Thất Ca, thứ huynh muốn ta đều mang đến." Yến Phi thấy Yến Trầm Uyên liền lập tức đem chiếc l*иg giơ lên trước mặt anh nói: " Huynh nhanh nhìn cái l*иg này thỏ lan can mạ vàng, đệm tơ lụa, không gian lớn, ta còn gọi thợ mộc làm cái rãnh uống nước , con thỏ nhà huynh khẳng định sẽ thích."
"Đúng đúng, con thỏ nhà huynh đâu, nhanh bỏ nó vào thử một chút a?"
Sở Đồng: ". . ."
Sở Đồng nghe xong cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, trong lòng lạnh thấu thấu.
Cậu nghĩ a, thì ra Yến Trầm Uyên không thích cậu, chỉ nghĩ đem cậu như những con thỏ khác mà nuôi, mãi mà không nói thì ra muốn nhốt cậu vào l*иg , rõ ràng hôm qua còn đối với cậu tốt như vậy, hôm nay liền biến thành dạng này, nói trở mặt liền trở mặt, bội tình bạc nghĩa mà!
Sở Đồng trong lòng ủy khuất cực, nguyên bản đã nói phải kiên cường, bây giờ lại nhịn không được muốn rơi nước mắt.
Yến Trầm Uyên nghe xong Thập Bát nói xong, liền biết sắp có chuyện xấu, vội vàng muốn nhìn Sở Đồng xem thế nào, nhưng anh vừa mới chuẩn bị đem Sở Đồng buông ra đã nghe thấy đối phương "Oa" một tiếng, trực tiếp ngồi dưới đất khóc như mưa.
"Sở Đồng? Đồng Đồng?" Yến Trầm Uyên hối hận phát điên, thấy Thập Bát còn muốn hỏi, liền kêu hắn cầm cái l*иg mau mau cút.
Thập Bát cũng rất ủy khuất, rõ ràng nói muốn hắn đi làm cho cái l*иg thỏ , giờ còn đuổi hắn đi.
Nhưng mà Yến Trầm Uyên cũng rất ủy khuất, anh nào biết được Sở Đồng không thích biến thành con thỏ, rõ ràng trước đó cũng bởi vì biến thành hình người kém chút muốn khóc nha.
Nhưng nếu nói ủy khuất nhất , vậy vẫn là Sở Đồng a, cậu đang êm đẹp làm một con người, dựa vào cái gì muốn bắt cậu vào trong l*иg? Dựa vào cái gì so ra còn kém với một con thỏ?
Sở Đồng vừa khóc vừa nói: "Ta có chỗ nào không tốt, ngươi còn không thích ta."
"Ngươi chỗ nào cũng tốt hết, ta không có không thích ngươi a." Yến Trầm Uyên vội vàng an ủi.
"Vậy ngươi còn giận ta, còn muốn nhốt ta vào l*иg, ngươi nếu chỉ thích con thỏ, thì đi tìm một con thỏ thật ,thật ....!" Sở Đồng kém chút khóc muốn tắt thở, cậu ủy khuất quá mà .
"Ta không có. . ." Yến Trầm Uyên quả thực không biết nên làm sao dỗ cậu mới tốt, càng nghĩ đành phải nói: "Ngươi đừng khóc, như vậy đi, ngươi nói cái gì ta cũng đều đáp ứng ngươi, có được hay không?"
Sở Đồng ủy khuất ba ba ngẩng đầu,nho nhìn xem anh, nước mắt rưng rưng mà hỏi: "Thật sao?"
"Thật." Yến Trầm Uyên gật đầu nói, giúp cậu đem nước mắt lau đi.
"Vậy không cho phép ngươi giận ta." Sở Đồng vừa khóc vừa nấc, nói.
"Trước kia cũng không có giận ngươi." Yến Trầm Uyên nói.
"Vậy ngươi cũng không được phép nhốt ta vào l*иg." Sở Đồng còn nói
"Nguyên bản cũng không chuẩn bị để ngươi vào l*иg. . . Chỉ là hiểu lầm mà thôi, đừng khóc, được không?" Yến Trầm Uyên dỗ dành cậu nói.
Sở Đồng gật gật đầu, lại nhích gần đến đem cái đầu nhỏ gần sát trên bờ vai Yến Trầm Uyên , khóc chít chít nói: "Vậy ngươi cũng không được thích con thỏ khác, ngươi phải thích ta nhiều nhiều hơn ."
"Tốt, một mực chỉ thích ngươi." Yến Trầm Uyên ôm Sở Đồng sờ sờ lỗ tai nhỏ.
Sở Đồng đặt được sự khẳng định của anh, mới nũng nịu nói: "Vậy, vậy ta còn muốn ngủ cùng ngươi!"
Yến Trầm Uyên: ". . ."
Sở Đồng ngẩng khuôn mặt lên biểu cảm vừa mềm vừa ngọt, ánh mắt trong suốt nhưng nói lại nói ra những lời làm người nghe được đỏ mặt tía tai.
Yến Phi nghĩ: Thất Ca nhà mình từ nơi nào tìm được tiểu yêu tinh này, cũng quá phóng khoáng đi, loại chuyện ngủ nghỉ này sao có thể tùy ý nói ra khỏi miệng , tối thiểu nhất cũng phải uyển chuyển một chút a, cái này có khác gì yêu phi nũng nịu mê hoặc Hoàng đế.
Ám vệ trên cây nghĩ: Chủ tử nhà mình cấm dục nhiều năm, sở thích quả nhiên không giống người thường không chỉ thích loại mỹ thiếu niên nhu nhược còn thích người chủ động , xem ra sau này vô luận ban ngày cũng không thể tới gần quá phòng ngủ, nếu không nhất định sẽ bị chủ tử nhà mình phạt bổng lộc.
Các cung nữ qua đường nghĩ: Cảnh tượng này, vừa vặn giống bản thoại nghe vài ngày trước như đúc, tiểu yêu tinh kiêu căng ngang ngược đem hoàng tử mê đắm yêu chiều. Về phần tiếp theo của kịch bản, đó chính là tiểu yêu tinh bị hoàng tử đè dưới thân, khóc chít chít nói muốn ngừng cũng không dừng được.
Tất cả mọi người đều tự liên tưởng các loại khả năng, duy chỉ có Yến Trầm Uyên biết con thỏ nhỏ này nói đi ngủ chính là đắp chăn thuần túy đi ngủ , lúc ngủ sẽ giống như một con heo nhỏ ủn ủn rúc rúc. Điều này cũng không có gì là không tốt , nhưng bởi vì đối phương tổng thể thích làm nũng , rất dễ dàng vô ý thức đối với anh đùa nghịch lưu manh.