Chinh Phục Nữ Giáo Viên Xinh Đẹp

Chương 10: Ngậm Ꮯôn Ŧhịt̠, tiểu huyệt bị banh ra

Thiên hạ có câu "Tiểu biệt thắng tân hôn". Đêm ấy, An Huyên chân chính được người ta làm cho tường tận "thắng" là như thế nào.

Vốn lúc đầu định chọn Đại Phong Cảnh, sau đó, nhìn bộ dạng khóc đến rối tinh rối mù của cô giáo nhà mình, Tịch Minh và Tịch Phụng quyết định nén lại du͙ƈ vọиɠ thêm hai mươi phút nữa, di chuyển đến khu nhà phức hợp cách đó không xa. Tịch Phụng vừa đánh lái đưa xe vào tầng hầm, vừa liếc nhìn anh trai đang ôm bảo bối ở ghế sau, khuôn mặt cô mờ mịt những tầng nước đỏ ửng. Cậu nói:

– Nhà thì bây giờ không về được, nhưng sao không mang cô giáo đến khu biệt thự trên núi của mình nhỉ? Ở đó yên tĩnh và kín đáo hơn nhiều.

Tịch Minh vẫn không ngừng tay vuốt ve lọn tóc nhỏ của An Huyên, giọng trầm trầm:

– Chính vì kín đáo nên chắc chắn bây giờ đang có khoảng hai mươi người vây quanh nơi đó. Chỉ cần một tiếng chân cũng đủ để bọn họ nhảy dựng lên.

Tịch Phụng nén một tiếng thở dài. Mấy ngày nay, anh em họ còn không thể tới lớp.

Ban ngày, Tịch Minh tới công ty, gặp gỡ đủ các loại người: Đối tác làm ăn, khách hàng, đối thủ... xử lý vô vàn các loại giấy tờ. Còn cậu cũng đến câu lạc bộ gặp mặt các anh em, cắt đặt công việc cho bọn họ, dặn dò tất cả phải hết sức cảnh giác. Đám thủ hạ của Tịch Phụng lâu lắm mới được đại ca gọi tới, hí ha hí hửng tưởng được buổi ăn chơi thâu đêm suốt sáng, nào ngờ mới mười một giờ tối, Tịch Phụng đã nhấc mông bỏ về.

– Khoan đã anh... – Một đàn em tóc húi cua tên Tĩnh Tứ ngơ ngác gọi – Còn tối nay...

Tịch Phụng ngoái lại nhìn khắp một lượt căn phòng rộng hơn một trăm mét vuông đang đầy rẫy đồ ăn thức uống cùng mười ba người, gồm ba đàn em và mười thiếu nữ ăn vận phóng khoáng đang trễ nải phô bày. Người bên trái ngọt ngào như một viên kẹo, người bên phải sắc sảo như một con mèo kiêu hãnh, xung quanh Tĩnh Tứ là hai chị em sinh đôi đang nhìn cậu bằng ánh mắt ướŧ áŧ. Không có ai mang bộ dạng ủy khuất đáng thương, cũng chẳng một ai nhìn lại cậu bằng đôi mắt vừa phản kháng vừa khẩn cầu. Tịch Phụng bỗng thấy căn phòng trở nên trống trải.

Cậu khẽ nhếch khóe môi, nâng tay lên ra hiệu:

– Cứ thoải mái đi. Anh bao.

Nói xong, Tịch Phụng dứt khoát quay người, vóc dáng cao lớn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt tất cả mọi người, bỏ lại những tiếng xì xào kinh ngạc phía sau.

– Thôi mấy anh em, Phụng ca đã nói vậy thì chúng ta không cần khách khí. – Tĩnh Tứ vỗ nhẹ mông của một cô gái trong cặp sinh đôi. Cô nàng biết ý, liền rót rượu cho anh, giọng nũng nịu:

– Lần đầu người ta được gặp Phụng ca mà chỉ được nhìn có chút xíu. Không ngờ Phụng ca trẻ tuổi, lại còn đẹp trai như vậy.

Tĩnh Tứ cười vang:

– Chứ sao, nói cho em biết nhé Liên Như, thực thì Phụng ca còn ít tuổi hơn cả bọn anh đấy.

– Thật thế? Vậy sao các anh phải cung kính gọi người ta một tiếng "đại ca"?

– Cái này để Liêu Tâm kể đi. Cậu ta là người gặp Phụng ca đầu tiên mà. Sau đó mới đến anh và Triệu Ngữ.

Liêu Tâm đang mải miết nghiên cứu cấu tạo của bộ váy đính kim sa lấp lánh bên cạnh, nghe nhắc đến tên mình thì ngẩng lên:

– Phụng ca ấy hả? Từ nhỏ đã khí phách ngút trời. Mười hai tuổi một mình cầm côn đánh gục chín người mang đoản kiếm. Mạng Liêu Tâm này cũng là nhờ cậu ấy xuống Quỷ Môn Quan vớt về.

Liêu Tâm mải miết hồi tưởng lại quá khứ oai hùng xưa kia, trong lòng có chút khoái chí khi sống lại những tháng ngày bọn họ làm gì cũng bạt mạng, không cần biết đến ngày mai, cho nên lời kể có chút khoa trương. Nhưng tựu chung lại vẫn là Phụng ca cái gì cũng xuất sắc!

Liên Như kinh ngạc trầm trồ:

– Giỏi như vậy sao? Nhìn Phụng ca còn chưa tới hai mươi tuổi.

– Chính xác là mười tám. Cậu ấy có ông anh trai sinh đôi ngầu bá cháy. Anh trai điều hành cả một công ty lớn. Có lẽ vì hoàn cảnh gia đình đặc biệt nên bọn họ bắt buộc phải trưởng thành sớm hơn người khác.

– Nhưng mà – Tĩnh Tứ cắt ngang – Dạo gần đây Phụng ca giống như đi tu vậy. Trước kia anh ấy lúc nào có ba bốn mỹ nữ vây quanh, giờ thì ngay cả hàng mới cũng chẳng thèm để mắt.

Liên Như đang nũng nịu xoa nắn cơ bắp đùi cho Tĩnh Tứ, nghe vậy khẽ động sắc mặt, có ý thăm dò: "Người ta có bạn gái rồi thì sao?"

– Đời nào! – Cả ba người đàn ông cười ầm lên.

– Phụng ca ghét nhất là phải chăm sóc, dỗ dành người khác.

Khu phức hợp ba người vừa tới là một trong những tài sản của Tịch gia. Bên dưới hầm, ngoài khu để xe là trung tâm thương mại rất lớn. Cùng với đó là tổ hợp khu vui chơi giải trí như rạp chiếu phim, khu triển lãm, khu vui chơi điện tử... được bố trí quanh khu nhà.

Cả ba đi vào thang máy nội bộ, quẹt vân tay lên tầng cao nhất. Căn penhouse rộng lớn với tầm nhìn vô cùng ấn tượng bao quát toàn thành phố mở ra, Tịch Phụng nhanh chóng bật công tắc đèn, xua đi thứ mùi cô đơn lạnh lẽo. Đột nhiên, có điện thoại gọi đến, Tịch Phụng liếc nhìn số người gọi, biết là không thể không nghe. Cậu liền đi ra ngoài ban công, bỏ lại Tịch Minh lúc này đang say sưa gặm cắn khối thân thể mềm mại của An Huyên.

Nửa tiếng sau, khi Tịch Phụng quay trở lại thì thấy An Huyên đang ngồi thất thần trên giường, bên cạnh là Tịch Minh đang say sưa ngủ, một tay vắt qua eo cô, không cho phép cô bỏ đi. Tịch Phụng vừa lên tiếng gọi, An Huyên đã quay ra nhìn cậu bằng đôi mắt ngập nước.

– Chuyện gì thế? – Cậu hơi xót xa ôm lấy khuôn mặt cô, ngón tay thon dài nhè nhẹ xoa bầu má phúng phính.

An Huyên cắn chặt môi, lắc lắc đầu. Tịch Phụng thở dài, biết là ông anh mình lại vừa bắt nạt bảo bối, nhưng cuối cùng cậu chỉ cười:

– Chưa được một tiếng đồng hồ đã gục, làm cho cô giáo thất vọng phải không? Đừng trách anh ấy, ba đêm liền làm việc không ngừng nghỉ, đến khi được nếm mùi vị quen thuộc của cô mới yên tâm chợp mắt thôi mà. Để tôi bù đắp cho cô giáo chỗ còn thiếu nhé.

Vừa nói, những ngón tay xấu xa vừa lần xuống, gỡ tay Tịch Minh ra. An Huyên được người ta dịu dàng ôm vào lòng, bỗng thấy mình can đảm lên không ít. Cô mấp máy môi, nói bằng thứ giọng bé xíu như muỗi kêu:

– Tịch Minh rất căm ghét cô phải không?

Tịch Phụng trố cả mắt. Cô giáo của bọn họ nhìn qua tưởng có chút ngốc nghếch, ai ngờ lại... ngốc thật! Anh trai coi cô như trân bảo, đưa lên giường của mình năm lần bảy lượt. Còn bảo vệ cô khỏi tai mắt của những người họ hàng đang nhăm nhe gây sức ép. Hơn nữa, còn một việc... Cậu nhìn An Huyên, cười tà:

– Minh chỉ làm việc đó với một mình cô giáo thôi, tôi chưa nghe nói anh ấy làm với ai khác cả.

– Việc gì? Nếu ý em là... ừm... – An Huyên khó khăn chọn lựa từ ngữ phù hợp – ... chơi đùa...

– Không. – Tịch Phụng ngắt lời – Là việc này.

Nói rồi, cậu cúi xuống phần bắp đùi mở rộng của An Huyên, yêu thương hôn lên phần nữ tính đang ướt đẫm của cô.

An Huyên bị bất ngờ, vội khép chân lại nhưng không kịp. Bờ vai rắn rỏi của Tịch Phụng đã chen vào, khiến hai chân của cô không cách nào khép lại được. Ngón tay nghịch ngợm đẩy hai bối thịt sang bên, khai phá lối vào mềm mại chật hẹp.

– Khoan... khoan đã...

Tịch Phụng ngẩng lên, từ tốn ngắm nhìn đôi mắt ngập nước của cô giáo, trong lòng dâng lên kɦoáı ƈảʍ lạ thường. Cậu muốn làm cho cô phải sợ hãi, xấu hổ đến mức rơi nước mắt. Mùi hương dâʍ ɖu͙ƈ đặc trưng của An Huyên cứ liên tục càn quấy tâm trí cậu, làm cho cậu không thể dứt ánh nhìn say sưa khỏi nơi thăm thẳm nguy hiểm như một đầm lầy nhỏ u tối. Hạ thân cậu bắt đầu nóng lên, Tịch Phụng giống như một con thú săn mồi quyết liệt, lạnh lùng ngoạm lấy phần thịt non còn tươi mạch đập của con mồi, hút lấy chất lỏng đặc sệt, hơi tanh đang chầm chậm rỉ ra.

– Dạng chân ra. – Cậu ra lệnh – Ưỡn người lên cho tôi. Cô giáo rất thích dâng hoa huyệt ướŧ áŧ của mình lên miệng đàn ông phải không?

– Không... đâu... – An Huyên yếu ớt phản đối, nhưng cơ thể cô đang làm những điều ngược lại. Những ngón chân cô quắp lại, bắp chân gồng lên để nâng cao hạ thân của mình ngang tầm mặt Tịch Phụng. Nước liên tục chảy ra từ trong khe hẹp, làm cho lối vào trơn trượt, rất dễ để đầu lưỡi xâm nhập sâu hơn.

– Ha, chỉ nói vài câu cũng khiến cô ướt đầm đìa. Cô giáo đúng là ngày càng dâʍ đãиɠ rồi. Nếu không có chúng tôi, cô cũng sẽ dạng chân mời gọi người khác thôi. – Tịch Phụng ác ý đâm sâu lưỡi vào tiểu huyệt rồi miết vào sát vách thịt. Sau đó lại rút ra, liếʍ ɭáρ vòng quanh miệng lỗ nhỏ bên ngoài, vơ vét chỗ nước da^ʍ ngọt ngào vừa ứa ra, nuốt lấy sạch sẽ. Ánh mắt cậu chăm chú nhìn vào vùng riêng tư đang bị mở rộng hết cỡ của An Huyên, khuôn mặt tràn đầy tôn kính, si mê nhưng giọng nói lại sắc như lưỡi dao – Lúc nãy cô liếc mắt đưa tình với đồng nghiệp, hẳn là đang tưởng tượng đến lúc được lăn lộn cùng hắn trên giường đi. Nhưng mà, nói cho cô hay, hắn có thể là thầy giáo vật lí tài giỏi, nhưng miệng của hắn không thể làm cho cô suиɠ sướиɠ như chúng tôi đâu.

Như để minh chứng cho lời nói, Tịch Phụng liên tục chọc đầu lưỡi vào thật sâu trong tiểu huyệt, khuấy đảo liên hồi. Lưỡi cậu mô phỏng lại động tác ra vào của ƈôи ŧɦịŧ, liên tiếp đưa đẩy như đang giao hợp với lỗ nhỏ đẫm nước của cô. Bên ngoài, bờ môi mỏng hết lần này đến lần khác mυ'ŧ mạnh âm thần, khiến chúng đỏ lựng lên như những cánh hồng đẫm sương, vừa xinh đẹp, vừa da^ʍ mỹ.

Đôi tay cậu rảnh rang chu du lên hai bầu ngực tròn của An Huyên, nghịch ngợm nhào nặn chúng thành đủ mọi loại hình thù. An Huyên trân mình chịu trận. Khác với lúc bình thường, Tịch Phụng ở trên giường rất thích hành hạ cô, thường làm những động tác khiến toàn thân cô tê dại vì đau đớn hay nói những lời da^ʍ tục làm cô xấu hổ cùng cực. Cô càng khốn khổ, cậu càng hưng phấn. Giọng cậu bắt đầu khàn dần đi:

– Ngoan một chút, tôi muốn cô phục vụ bữa tối cho nghiêm túc vào! Mở mắt ra nhìn đi! – Lúc này An Huyên vẫn đang ngồi trên giường, hai chân mở rộng thả xuống đất. Cánh tay cô chống ra sau, túm chặt lấy lớp vải thô mát lạnh, ra sức đẩy phần hông nhấc cao khỏi drap giường. Tịch Phụng quỳ dưới chân giường, úp mặt vào hạ thân cô, miệng không ngừng liếʍ ɭáρ khắp bộ phận nữ tính lầy lội trước mặt – Bữa tối ngon nhất tôi được ăn, cô giáo, cô thật thơm. Dâʍ ŧɦủy̠ cũng rất ngọt ngào. Những ngày qua tôi đã thèm được làm thế này biết bao.

Hai bắp chân mỏi nhừ của An Huyên được Tịch Phụng đẩy lên cao, gác vào bờ vai rắn rỏi của cậu. Cậu nhớ quay quắt mùi hương ngai ngái dưới háng cô, đến nỗi đêm trằn trọc, chỉ ước có cô ở bên để được thỏa sức vần vò, mυ'ŧ lấy vị ngọt duy nhất khiến cơn khát cháy họng dịu đi.

Tiểu huyệt của An Huyên mấp máy không ngừng, mỗi lần mở ra khép lại đều đùn thêm dâʍ ŧɦủy̠. Bờ môi mỏng của Tịch Phụng men theo những nếp gấp đang vươn ra như cánh hoa xếp lớp, tham lam bú ʍúŧ những giọt ướŧ áŧ đang róc rách chảy ra cho riêng cậu.

– Ngon lắm! Cô giáo cũng nên nếm thử tư vị của mình xem sao.

Cậu đột ngột rút lưỡi khỏi tiểu huyệt đáng thương, kéo theo một sợi chỉ bạc từ sâu trong cơ thể An Huyên, lưu luyến dính chặt lấy đầu lưỡi đỏ hồng, đặc sệt khó đứt. Mùi ngai ngái xông thẳng vào mũi An Huyên cùng nụ hôn hung hăng của Tịch Phụng. Một lần nữa, chiếc lưỡi linh hoạt của cậu sục sạo, càn quét khắp từng ngóc ngách trong khoang miệng cô. Cậu men theo niêm mạc mềm nhũn, ấm áp, rồi lại rà kĩ từng chân răng như để nước bọt của mình đánh dấu lại trong miệng cô. Khi nãy cậu hôn liếʍ tiểu huyệt của cô nhiệt tình bao nhiêu thì bây giờ cũng hôn miệng cô tỉ mỉ như thế.

Lúc đầu, An Huyên khó chịu vùng vằng thoát ra. Càng về sau, cô càng bị thiếu không khí, khiến tay chân bải hoải, đầu lưỡi mềm mại cũng đưa ra phía ngoài, không còn rụt rè trốn tránh nữa. Tịch Phụng nhanh chóng chớp lấy cơ hội, cuốn lấy đầu lưỡi đinh hương thơm tho, mυ'ŧ nhiệt tình. Nhớ lại lúc cô dùng đầu lưỡi này liếʍ dọc phân thân của mình, khoang miệng ấm áp của cô bọc kín lấy hạ thân dũng mãnh, liên tục hút vào khiến bụng dưới của Tịch Phụng cứng đờ. Cậu dứt khoát đứng dậy, nâng cô lên và xoay ngược lại để thân thể cả hai ngược chiều nhau. Trước mắt An Huyên lập tức hiện ra cự long to dài, trắng trẻo còn Tịch Phụng thì rất thuận tiện kề má vào bắp đùi trong của cô, dễ dàng mυ'ŧ chặt toàn bộ vùng tam giác ngọt ngào vẫn đang không ngừng rỉ nước.

An Huyên bị cái ƈôи ŧɦịŧ dài đυ.ng tới đυ.ng lui trên mặt mình, cô theo phản xạ đưa tay cầm chặt lấy, rụt rè vuốt ve.

– Ngậm nó! – Tịch Phụng khàn khàn ra lệnh.

Cô biết không thể chối từ, bèn há to miệng, ngậm lấy cự long gân guốc, cố sức đẩy nó vào thật sâu trong họng. Nước miếng của cô liên tục tuôn ra, mặt lưỡi trơn mềm ngoan ngoãn quét dọc thân ƈôи ŧɦịŧ đầy trêu ngươi. Khoang miệng cô mυ'ŧ chặt như muốn vắt cạn những giọt tinh túy sâu bên trong của cậu. Mυ'ŧ một lúc hơi mỏi, cô chuyện sang liếʍ dọc phân thân, tới sát gốc, cô ngậm cả viên ngọc hành mềm mềm vào miệng, dùng lưỡi đá qua lại như đang thưởng thức một viên kẹo mυ'ŧ hương vị mình thích nhất. Tịch Phụng hừ một tiếng, cô giáo muốn cậu ra thật sớm sao. Đời nào, cậu khẽ rút phân thân khỏi miệng An Huyên nhưng chưa kịp ra hết, An Huyên đã nắm chặt lấy, một tay xoa nắn hai viên ngọc mềm mại dưới gốc, tay kia tuốt lộng toàn bộ chiều dài gậy thịt.

Một hạt nước trong veo xuất hiện trên đỉnh cự long, An Huyên vô thức thè lưỡi liếʍ đi. Đầu lưỡi chạm khẽ vào lỗ nhỏ trên đỉnh nấm khiến Tịch Phụng rùng cả mình. An Huyên đương nhiên cảm nhận được mình đang chiếm thế thượng phong, liền nhanh chóng đảo lưỡi quanh đầu khấc, cặp môi mọng hé mở, mυ'ŧ chặt đầu khấc, đồng thời đánh lưỡi liên tục.

Bú phần thân của nam sinh cũng khiến cơ thể An Huyên có phản ứng. Háng cô nóng sực, âʍ ɦộ ngứa ngáy điên cuồng. Hai chân cô càng vô thức dạng thật rộng. Cô muốn người ta mau an ủi nơi ngọt ngào trống rỗng kia, mau nhét thứ gì đó ấm áp vào bên trong, lấp đầy khao khát của cô.

Tịch Phụng nhanh chóng hiểu ý, lại miệt mài ngậm mυ'ŧ hạ thân lầy lội của An Huyên, hận không thể nhai cắn nó thật mạnh rồi nuốt vào bụng.

– Thật là một cô giáo dâʍ đãиɠ. Thì ra cô thích bú ʍúŧ ƈôи ŧɦịŧ đàn ông đến thế. Chỉ có ngậm nó vào miệng cũng khiến cái miệng bên dưới ướt đẫm. Nếu tôi nhét cả bàn tay vào cái lỗ này thì sẽ ra sao nhỉ? Nó cũng sẽ nuốt chửng tay tôi như đã từng nuốt "thằng em" của tôi chứ?

Tịch Phụng nói là làm. Không chờ An Huyên kịp tỉnh táo để hiểu ý tứ trong câu nói vừa xong, cậu lựa thế, nhét dần từng ngón tay vào trong tiểu huyệt. Hai cánh môi bên ngoài miệng lỗ mấp máy liên hồi, nuốt trọn một ngón tay, rồi hai ngón. Tịch Phụng xòe hai ngón đang bị thắt trong huyệŧ nóng rực, cố tách miệng lỗ càng rộng càng tốt. Cậu cần phải chuẩn bị cho cô giáo thật cẩn thận, nếu không, lần này cô sẽ đau đến ngất mất!

Hai ngón tay bị lỗ nhỏ dâʍ ɖu͙ƈ nuốt chửng, căng ra đến đâu, miệng lỗ cũng vặn vẹo theo hình dáng hai ngón tay đến đấy. Tịch Phụng dần dần nhét thêm vào ba, bốn, rồi năm ngón. Cậu liếʍ liếʍ hai cánh thịt mềm mại bên ngoài, trầm trồ:

– Không tin nổi, vừa khít cả bàn tay, thế mà vẫn cắn chặt kinh người. Thả lỏng đi cô giáo, cô muốn kẹp đứt tay tôi à?

Huyệŧ của An Huyên dữ dội co bóp, nuốt tay Tịch Phụng vào sâu hơn, chạm đến hoa tâm. Mấy ngón tay hư hỏng ra sức khuấy đảo bên trong nhục bích làm phát ra những tiếng nhóp nhép ngon miệng. Tịch Phụng không kìm được, lại kề miệng vào ngậm mυ'ŧ hạt đậu nhỏ, khẽ lấy răng nhay nhay trêu đùa.

– Không... đừng – An Huyên không chịu nổi cảnh bên ngoài bị mυ'ŧ, bên trong bị đảo, cô ưỡn người lên phản ứng lại.

Nào ngờ, hạt đậu bé vẫn bị người ta mυ'ŧ, lỗ nhỏ vẫn bị người ta cắm mà ngay cả lỗ hậu môn cũng đột ngột bị hai bàn tay banh ra, một miếng thịt ấm nóng, ướŧ áŧ nhanh chóng chen vào, đâm chọc khắp nơi, rồi bên dưới lại vang lên tiếng hút nước chóp chép da^ʍ mỹ.

Tại sao?