Để phù hợp với phong cách thực đơn mới, Phong Cầm được trang trí lại hoàn toàn. Từ cao xuống thấp, trên dưới đều nhất loạt được phủ kín bởi màu vàng kim sang trọng, lộng lẫy. Vừa đúng giờ ăn tối nên khách khứa ra vào nườm nượp, tạo nên không khí sôi nổi, sinh khí tràn trề.
Nhóm của An Huyên ngồi ở tầng hai, nơi dành cho các nhóm khách lớn. Cô kinh ngạc ngắm nghía những món đồ nội thất tuyệt đẹp được bài trí đầy thẩm mỹ. Ở đây náo nhiệt hơn hẳn so với phòng Đại Phong Cảnh trên tầng cao nhất, nơi chỉ có tiếng gió và chút nhạc không lời du dương. Ăn tối ở trên cao như vậy, tuy có thể ngắm thành phố dưới chân mình, rất có cảm giác quyền lực, nhưng cũng thật cô đơn.
Bất giác, cô nhớ lại hành lang trong biệt thự của Phong gia – cũng thăm thẳm và vắng lặng. Nếu hai đứa trẻ ấy không phải là sinh đôi, nếu bọn họ chỉ có một mình, hẳn là sẽ cô độc lắm. Cô vẫn nhớ dáng vẻ của Tịch Minh khi rời khỏi cơ thể mình. Lúc đó, cậu như khoác lên một chiếc mặt nạ, lãnh đạm, thâm u. Còn Tịch Phụng bình thường đối với cô rất dịu dàng. Cậu vui sướиɠ khi được nấu cho cô những món ngon, chăm cô như chăm một con búp bê nhỏ. Có lẽ đó là cách cậu gửi gắm khao khát được người khác chăm sóc, nâng niu.
Đột nhiên cô nhớ bọn họ vô cùng, muốn được ôm lấy cả hai đứa trẻ đó vào lòng.
Chợt, một dáng người cao lớn thoáng qua ngoài cửa, nhìn rất giống Tịch Minh. An Huyên giật mình nhìn theo nhưng không kịp, cô thở hắt ra. Tịch Minh cái gì chứ. Bọn họ chẳng phải đã buông tha cô rồi sao? Có lẽ trò chơi này, cô mới là kẻ thua cuộc. Đừng lưu luyến nữa, chỉ làm mình đau hơn thôi...
– Em nghĩ gì thế?
Phạm Đạt cắt đứt dòng suy tư của An Huyên. Cô ngẩng lên, đối diện với khuôn mặt hài hòa của anh, vẽ ra một nụ cười xã giao:
– Không có gì, à, em đang nghĩ món ngỗng quay tiêu này thật ngon!
– Ngon thì ăn thêm một chút.
Một miếng ngỗng mềm mềm thấm đẫm nước sốt cay nồng đỏ sẫm, lấm tấm hạt tiêu đen xay vỡ được đặt vào bát của An Huyên. Kì thực, cô đã no lắm rồi, nhưng trước ánh mắt quan tâm kia, đành cố sức nhét miếng thịt vào miệng. Phạm Đạt rất hài lòng, lại gắp cho cô thêm một miếng nữa. Cử chỉ của anh dĩ nhiên thu hút sự chú ý của cả bàn. Tất cả đều ồ lên, ra sức vỗ tay hưởng ứng, chả mấy khi thấy hot boy vật lý của trường quan tâm đặc biệt đến đồng nghiệp nữ như vậy. Điều đó làm An Huyên rất khó xử.
Trời ơi, làm ơn đừng để ý đến cô nữa có được không?
Nhưng An Huyên không biết, cô khó chịu một thì có người khó chịu mười. Cố gắng giữ nụ cười lịch thiệp để tiễn đối tác tới khi khuất bóng, cậu ra hành lang, châm một điếu thuốc. Rồi chờ đợi.
Lâu lắm cậu không hút thuốc. Nhưng nếu không có khói thuốc bây giờ, cậu sẽ khó giữ bình tĩnh được.
Chết tiệt! Cmn, chỉ thoáng thấy bóng cô cùng người khác tình tứ gắp đồ ăn cho nhau thôi cũng đủ khiến cậu thất điên bát đảo rồi.
Tịch Minh rút điện thoại ra, bấm một số. Bên trong phòng, lập tức tiếng chuông khe khẽ vang lên. Một lúc sau, giọng An Huyên như có như không trả lời lại, như thể cô đang hồi hộp, và thận trọng biết bao.
Tịch Minh cau mày nhìn qua cửa kính, do phía bàn của An Huyên không có ban công nên cô đành ngồi tại chỗ, lén lút che tay để cuộc nói chuyện của đám đông không lọt vào máy. Bất giác, giọng cậu trở nên khàn đặc:
– Bảo bối.
Đáp lại là một sự im lặng. Rồi bất ngờ, có tiếng thở gấp xuyên qua, dội vào lỗ tai cậu. Tịch Minh mỉm cười xấu xa:
– Tôi cứng rồi.
Lời thì thầm của cậu như một luồng điện truyền thẳng từ lỗ tai xuống bụng dưới của An Huyên. Cô sợ hãi khi thấy hạ thân mình bắt đầu co thắt ngay giữa đám đông. Theo phản xạ, cô định trách mắng những lời da^ʍ tục của cậu nhưng chợt nhớ ra hoàn cảnh hiện tại, lại thôi không nói gì nữa. An Huyên đang bối rối giữa hai luồng suy nghĩ. Một bên muốn cậu dừng việc này lại, để cô không làm ra điều gì mất mặt trước đồng nghiệp. Một bên lại gấp gáp sợ cậu ngắt máy.
– Bảo bối, vén váy lên cho tôi nhìn một chút.
An Huyên tái mặt, dáo dác nhìn quanh. Có lẽ nào người lúc nãy cô nhìn thấy thực sự là Tịch Minh? Nhưng cậu ta ở đâu mới được? Cô run rẩy đưa mắt khắp phòng, chỗ nào cũng là người cười nói ồn ào, nhưng tuyệt nhiên không thấy khuôn mặt anh tuấn của cậu.
Trong lúc An Huyên còn đang mải truy lùng tung tích của chủ nhân cuộc điện thoại kia thì Tịch Phụng đã ra tới hành lang. Cậu vốn định hỏi xem khi nào sẽ tóm An Huyên từ căn phòng kia ra thì thấy anh trai đang thích thú quan sát con mồi từ ngoài cửa kính tối đen như mực. Tịch Minh thấy em trai xuất hiện thì hào phóng mở loa ngoài để cả hai cùng nghe được.
– Cậu đang ở đâu? – Tiếng thì thào run rẩy của cô giáo đáng thương truyền qua làm Tịch Phụng không nhịn nổi cười.
– Cô giáo thân mến, lâu lắm mới gặp, thật muốn được nếm xem hương vị của cô có gì thay đổi.
An Huyên rùng mình, cô biết mình bắt đầu ướt rồi nên vội tìm cớ lui vào nhà vệ sinh.
– Các cậu đang ở đâu?
Tịch Minh nhìn theo bộ dạng gấp gáp của cô, có thể hình dung rất rõ cảnh cô lật đật khóa trái cửa nhà vệ sinh lại, thở dài ngồi trên nắp bồn cầu với chân váy bị xô lệch, lộ ra nội y.
Nhà vệ sinh của Phong Cầm vô cùng rộng rãi và khô ráo, giống như một căn phòng bình thường sạch sẽ với ánh đèn vàng ấm áp.
– Đừng vội thế, bảo bối. Tôi đã nói rồi, vén váy lên đi.
An Huyên ngần ngừ. Tịch Minh biết rất rõ cô sẽ không làm ngay. Cậu ra lệnh mạnh mẽ hơn:
– Vén lên.
Chết tiệt! Bàn tay còn lại của An Huyên không tự chủ mà kéo nốt phần còn của cái váy lên cao hơn. Trong đầu cô mường tượng lại những lúc Tịch Phụng quỳ trước hai bắp đùi mở rộng của cô, ánh mắt nóng rực chiêm ngưỡng những cánh hoa đỏ thẫm đang dần hé ra.
Giọng Tịch Minh vẫn vang lên trong điện thoại:
– Cởi cái qυầи ɭóŧ ướt sũng của em ra.
Trong đường dây vang lên tiếng lạch cạch nho nhỏ, cho thấy người kia đang làm theo yêu cầu của cậu.
– Tốt lắm – Tịch Minh rất hài lòng – Giờ thì dùng những ngón tay của mình, vạch đám lông mềm mại ra, chúng tôi muốn được nhìn thấy phần thịt non đỏ thẫm của em.
Ngón tay An Huyên theo lời chỉ dẫn, khẽ vén nhẹ đám lông mỏng như tơ sang hai bên. Ngón tay giữa của cô không an vị mà chà sát dọc theo khe nước ướt đẫm.
– Đừng có tự mình miết cái khe xinh đẹp đó. – Tịch Phụng như đang nhìn thấy rõ từng cử chỉ của cô khiến cô giật mình, dừng những ngón tay lại. Nhưng như vậy sẽ khiến cô càng thêm ngứa ngáy, khó chịu.
– Khó chịu lắm hả? – Tịch Phụng cười – Muốn tôi mυ'ŧ nó không?
An Huyên khổ sở gật đầu. Tịch Phụng dĩ nhiên không nhìn thấy cái gật đầu của cô, bực bội nhắc lại:
– Muốn không?
– C... có... – Trời đánh cô đi, không nhìn thấy mặt bọn họ khiến gan cô to thêm mấy phần rồi!
Bên kia vọng lại tiếng cười khe khẽ.
– Được, vậy tôi sẽ mυ'ŧ lấy miếng thịt mềm kia... Rất ngon... Cô giáo, dạng chân rộng ra chút nữa, Minh cũng muốn được liếʍ cô.
Chết mất, cả hai người cùng muốn được liếʍ vùиɠ ҡíи của cô. An Huyên không quên nổi cảm giác tiêu hồn khi được hai con rắn nhỏ cùng chui vào tiểu huyệt. Bọn họ rất tham lam, dùng miệng mυ'ŧ hết dâʍ ŧɦủy̠ của cô, tranh nhau uống.
– Đừng... – Cô thất thần, không biết rằng đôi chân mình đã tự giác mở rộng như thể sẽ có hai nam sinh thực sự quỳ xuống trước mặt, cùng nhau bú ɭϊếʍ.
– Bảo bối... – Giọng Tịch Minh càng khàn hơn – Tôi muốn liếʍ dọc âʍ ɦộ của em. Tách ra đi, tôi muốn hôn tiểu huyệt ướŧ áŧ của riêng em.
Hai múi thịt được ngón trỏ và ngón giữa của An Huyên đẩy sang hai bên, làm lộ ra âm thần đẹp như cánh hoa đọng đầy sương sớm.
– Anh trai mυ'ŧ lấy cánh hoa xinh đẹp của cô giáo rồi, tôi sẽ mυ'ŧ nốt bên kia nhé. – Cảm giác hai cái miệng tham lam vô độ đang nhay cắn phần thịt non mềm của cô trở nên vô cùng chân thực.
– Tôi ước gì có thể nhìn thấy vẻ mặt dâʍ đãиɠ của cô bây giờ, cô giáo thân mến.
Tiếng thở gấp liên tục dội vào điện thoại cho thấy người thương của bọn họ đang bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ tột độ. Những tiếng rên bị kìm nén của cô như thôi thúc bản năng muốn chà đạp của hai thiếu niên trỗi dậy.
– Bảo bối, tôi nhớ mùi vị của em – Tịch Minh nghiến răng – Mở rộng ra, lưỡi của tôi cần được nếm mùi vị ngọt ngào đó ngay bây giờ.
Một ngón tay của An Huyên như bị thôi miên, lập tức bắt chước lưỡi của cậu, luồn vào lỗ nhỏ. Cô rêи ɾỉ, hạ thân co thắt lại trước sự xâm nhập của dị vật, dâʍ ŧɦủy̠ tiết ra không ngừng.
– Thật ngọt... bảo bối... chảy nước ra nữa đi. Tôi khát!
– Tôi cũng muốn uống nước của cô giáo – Tịch Phụng bồi thêm – Tiểu huyệt xinh đẹp này, tôi thèm được ăn nó.
An Huyên không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy. Những lời lẽ dâʍ ɖu͙ƈ cứ liên tục rót vào tai cô, mơn trớn lỗ tai bé nhỏ, như thể có một cái miệng ấm áp bao lấy vành tai mềm mềm, rồi một cái lưỡi ẩm ướt viền quanh những mô sụn, ngoáy vào trong lỗ tai một cách từ tốn đầy kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
– Làm ơn... – Cô cố kiềm chế tiếng nức nở mà không nổi – Tôi... làm ơn...
Phía bên kia, Tịch Minh và Tịch Phụng cũng không khá hơn là mấy. Nhưng bọn họ không thể dừng lại như thế này.
– Em muốn gì, bảo bối?
– Tôi... – An Huyên cắn chặt môi, hạ thân cô co rút gấp gáp. Cô không thể nói ra điều mất mặt ấy được.
Nhưng không đủ...
Một ngón tay của cô không hề đủ.
Hơn nữa, cô cũng không có kinh nghiệm tự an ủi những thiếu thốn của chính mình vì lúc nào cũng được hai thiếu niên phục vụ no đủ, thậm chí quá mức thừa thãi.
– Nếu cô giáo không nói, chúng tôi không thể biết được. – Tịch Phụng ác ý trêu chọc – Mật ngọt của cô giáo đang chảy ra mà chúng tôi không thể uống.
– Đừng mà... – Cô không cách nào ngừng những cơn co thắt ngày một dồn dập hơn.
Anh em Tịch gia nhìn nhau, hiểu rằng cô đã sắp cao trào. Bọn họ lập tức dừng lại, không nói thêm gì nữa.
An Huyên hụt hẫng vô cùng, giống như cô đã đói khát chạy cả một trăm mét để giành lấy một cái bánh nhưng đến phút cuối, cái bánh lại biến mất vậy. Cảm giác bị bỏ rơi làm cô trôi bồng bềnh, mất phương hướng.
– Tịch... Minh? – An Huyên hổn hển gọi nhỏ – Tôi... a... Tịch Phụng?
Biết thời khắc quan trọng đã tới, Tịch Minh lạnh lùng ra lệnh:
– Nói em muốn chúng tôi chơi em. Hoặc không gì hết.
Mệnh lệnh của cậu như cắt đứt những khổ sở cuối cùng của cô. An Huyên mím chặt môi, cố trấn an lại chính mình. Muốn cô cầu xin bằng những từ ngữ thô tục như vậy ư? Không đời nào.
Trong tâm tưởng của Tịch Phụng có thể nhìn rõ khuôn mặt bất mãn như con mèo nhỏ của cô. Cậu xót xa dỗ dành:
– Bọn tôi sẽ phục vụ cô đúng như cô muốn. Nhưng phải do chính miệng cô yêu cầu.
Phía bên kia đáp lại chỉ là những tiếng thở khó khăn. An Huyên gần như muốn khóc, cô không thể rời khỏi nhà vệ sinh trong bộ dạng này được, cơ thể cô vẫn đang nóng nực và đói khát. Tại sao bọn họ lại khiến cô ra nông nỗi này?
– Đừng vậy mà... – Cô nhỏ giọng cầu xin.
Tịch Minh khẽ nhếch môi cười xấu xa:
– Vô ích thôi, bảo bối. Em đang ướt đẫm, nơi ấy của em trở nên lầy lội hơn bao giờ hết. Và tiểu huyệt đói khát của em cần được nhồi chặt cứng. Nhìn lại mình xem, em đang ngồi trong nhà vệ sinh suốt hai mươi phút với đôi chân mở rộng, thèm khát được chúng tôi đâm sâu vào tận cùng. Chẳng mấy chốc, sẽ có người đi tìm em. Hoặc ai đó vào nhà vệ sinh và nhận ra tiếng rêи ɾỉ cầu hoan của em. Và ngửi thấy mùi dâʍ ɖịƈɦ đang tràn trề của em nữa. Em muốn cho bọn họ được bú ʍúŧ nơi ấy sao? – Đột nhiên tiếng nói đổi sang một âm vực khác, không còn ái muội nữa mà căm ghét cùng cực – Phạm Đạt. Em muốn để hắn ta úp mặt vào háng mình và liếʍ ɭáρ sạch sẽ cho em thay vì chúng tôi?
Lại nữa.
An Huyên nhận ra điều bất ổn.
Tịch Minh rất hay tự mình nghĩ ra những cảnh tượng cô cùng người khác dâʍ ɭσạи. Mỗi lần như thế, cậu ta đều trở nên cay độc đến đáng sợ, từ ngữ phun ra cũng thô tục ô uế vô cùng.
– Em muốn hắn đúng không? Bảo bối, đừng tưởng tôi không biết hôm ấy hắn đưa em về. Mẹ kiếp, nếu đêm đó tôi không tới, em sẽ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cho hắn liếʍ ʍúŧ toàn thân có phải không? Dâʍ đãиɠ như em, hẳn là sẽ dạng chân chảy nước cho hắn rúc vào bú cả đêm đi.
An Huyên thót cả tim. Thì ra đó không phải là mơ. Bọn họ thực sự có đến, còn ở trên giường của cô phóng túng miệt mài quá nửa đêm.
– Khốn kiếp! – Cậu nghiến răng – Bảo bối, em muốn hắn ư? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Có chết em cũng phải là người của tôi.
– Không... – An Huyên sợ đến phát khóc. Cô biết Tịch Minh lại lên cơn rồi.
Nghe giọng cô yếu ớt quá, Tịch Phụng thương xót chạy đến nhà vệ sinh để xem cô có ổn không.
Còn lại Tịch Minh ngoài ban công lộng gió. Cậu muốn giày vò cô nhiều hơn nữa, để khắp cơ thể cô đều in dấu ấn của cậu, không cho phép bất cứ một giống đực nào tới gần.
An Huyên nức nở vì bị kết tội oan. Cô không thích Phạm Đạt, cô rõ ràng chỉ nghĩ đến bọn họ. Dù lý trí không muốn nhưng cơ thể cô chỉ khao khát mùi hương của anh em Tịch gia. Nếu đêm ấy là thật, chẳng phải những gì dâʍ đãиɠ nhất của cô cũng đã phô bày cho họ thấy hết rồi sao.
– Tịch Minh... – Cô thấy mình thật bé nhỏ, không còn hơi sức đâu mà đối chọi lại với thanh âm nam tính ở bên kia.
– Làm ơn... Chơi tôi đi.
Năm tiếng nhỏ như muỗi kêu dội vào tai Tịch Minh như sấm nổ giữa trời. Cậu đơ ra, nhất thời không còn cảm nhận được gì xung quanh nữa.
– Tôi... – An Huyên chật vật nói qua tiếng nấc – ... muốn các cậu.
Cuối cùng, Tịch Minh bừng tỉnh. Cậu nhỏ giọng thì thầm: "Như em mong muốn, bảo bối." Rồi cúp máy.
Bên ngoài cánh cửa nơi An Huyên ngồi, Tịch Phụng vừa vặn nghe thấy câu cuối cùng của cô. Cậu vui mừng gõ nhẹ lên cánh cửa bằng gỗ ép:
– Tôi đến rồi. Mở cửa ra đi, cô giáo.
Mãi tới sau này, cậu vẫn nhớ như in khuôn mặt đỏ bừng với đôi mắt ngập nước của An Huyên. Đôi chân cô khép chặt nhưng vẫn không giấu nổi mùi vị da^ʍ mỹ. Nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Tịch Phụng, nước mắt cô ứa ra, nhỏ thành từng giọt lớn, đọng trên đùi trắng nõn.
Tịch Phụng yêu thương cúi xuống liếʍ đi những giọt nước ấy, không quên xoa nhẹ cánh tay đang run rẩy của cô.
– Lại đây, cô giáo. Để chúng tôi đền bù cho cô một đêm khó quên.
Cậu cởϊ áσ choàng, quấn quanh người cô rồi ôm ra ngoài. Tịch Minh cũng vừa đi đến nơi. Cả hai nhanh chóng ra tín hiệu rồi đưa An Huyên lên Đại Phong Cảnh – căn phòng mà Phong Nhã đã sắp xếp riêng cho bọn họ từ lâu.