Thập Niên 70: Phúc Bảo

Chương 47: Gia đình năm tốt cấp thành phố (1)

Editor: Vương Chiêu Meo

Vào tháng chạp, trời lạnh hơn, đồng ruộng không có việc gì làm, đội sản xuất Bình Khê từ già trẻ gái trai nhàn rỗi nên thường ngày là đi chơi, tám chuyện với nhau.

Người Cố gia lại không dám lơi lỏng. Miêu Tú Cúc chỉ đạo các con dâu ở nhà đóng đế giày, xe chỉ dệt vải, tích góp một ít chờ đi họp chợ thì lén bán, bán không được thì đi đổi điểm lương thực phụ gì đó. Nhóm đàn ông vì trời quá lạnh, đều đóng băng, không có biện pháp bện chiếu, liền đi ra ngoài tìm các lò gạch xin chút việc để làm, làm một ngày có thể được phân ít phiếu gạo, tốt xấu gì cũng tăng thu nhập trong nhà.

Bọn trẻ trước sau như một vẫn chăm chỉ lên núi, vùng núi ngày càng trụi lủi, nhưng chúng vẫn đi tìm rau dại, tìm đồ ăn nào đó, may mắn có thể nhặt được một chút táo chua, đào dại, hoặc đào được trứng chim.

Cố Thắng Thiên đặc biệt thích lôi kéo Phúc Bảo lên núi cùng tìm, bởi vì cậu phát hiện chỉ cần mang theo Phúc Bảo, mọi việc giống như đều đặc biệt dễ dàng, có thể nhặt được trứng chim hoặc táo dại để ăn.

Đây là một bí mật, cậu giấu giếm không nói cho những người khác trong nhà – sợ các anh đoạt Phúc Bảo cùng cậu.

Ở tháng chạp trời đông giá rét, thời tiết tuy lạnh vô cùng, nhưng mỗi ngày đội sản xuất Bình Khê vẫn trải qua bình tĩnh, an tường, mọi người nghèo khó bần cùng nhưng là an phận chăm chỉ.

Nếu nói điểm nào duy nhất không hài hòa, thì đó chính là toàn gia Nhϊếp lão tam kia, cô con gái từ khi bị rơi vào vũng bùn, bị ngấm lạnh, bị cảm một trận, chạy tới y tế công xã xem bệnh, cuối cùng cũng khá hơn, nhưng là tiêu tốn không ít, cũng phải chi ra một ít tiền.

Vì thế vợ Nhϊếp lão tam lăn lộn mỗi ngày, liên tục oán giận tố khổ, Trần Hữu Phúc không có biện pháp, nhiều lần tới cửa làm công tác tư tưởng, lại giúp đỡ chi trả một ít tiền chữa bệnh, đồng thời chỉ điểm cho nhà Nhϊếp lão đại, việc này mới tạm qua.

Vợ Nhϊếp lão tam vì thế còn bất mãn:

- Con ta là bị ai làm hại a.

Trần Hữu Phúc cảm thấy đau đầu, cái chứ đại đội trưởng này không dễ làm chút nào, nói là có chức quyền, quản người của một cái đại đội sản xuất, nhưng kỳ thật chính là vì nhân dân phục vụ, chạy trước chạy sau, có đôi khi còn phải bỏ ra một chút lương thực của mình để xử lý chuyện.

Mà ngay lúc anh đang sầu khổ vì chuyện nhà Nhϊếp lão tam, một sự kiện vui mừng đã tới – nhà họ Cố đã được phê duyệt nhận danh hiệu gia đình năm tốt tiên tiến cấp thành phố, lãnh đạo đã ra thông báo khen thưởng.

Trần Hữu Phúc nghe được tin tức, liền cưỡi xe đạp chạy như bay từ công xã về đội sản xuất, sau đó ném xe đạp chạy nhanh tới Cố gia.

Đang chạy được nửa đường liền nhìn thấy vợ Nhϊếp lão tam dắt theo Sinh Ngân đi về bên này, anh lập tức thu lại nét vui mừng, bày ra một khuôn mặt bình tĩnh, nghiêm túc.

- Ô kìa, đội trưởng, cao hứng như vậy là có chuyện tốt gì sao?

Trần Hữu Phúc biết Nhϊếp lão tam tức phụ cùng Cố gia như kẻ thù, nào dám đề cập đến chuyện danh hiệu kia, liền hàm hồ nói:

- Tôi không phải mới họp từ công xã về hay sao, đang định đến các nhà xem một chút.

- Nếu vậy, sao lại không đi xem nhà tôi?

- …

Tôi đi xem nhà bà làm cái gì? Gần đây tôi chạy ngược xuôi vì nhà bà còn chưa đủ nhiều sao?

Trần Hữu Phúc lại cảm thấy đau đầu.

Bên cạnh Sinh Ngân nhíu mày, nhớ lại bộ dáng hấp tấp vừa rồi của Trần Hữu Phúc, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức minh bạch.

Đây là đi báo tin đúng không? Thành phố đã ra thông báo khen thưởng gia đình năm tốt tiên tiến.

Sinh Ngân đã dự đoán được sự tình phát triển kế tiếp, Cố gia sẽ cao hứng đến điên rồ, người Cố gia sẽ được đi thành phố huấn luyện học tập, cài hoa đỏ thẩm, được phát thưởng, tăng trưởng kiến thức…

Những việc này trước đây toàn bộ đều thuộc về Nhϊếp gia, là những gì cha mình sẽ trải qua, chính là hiện tại, đều bị đưa đến cho Cố gia rồi.

Sinh Ngân nhìn chằm chằm Trần Hữu Phúc, trong lòng lại cân nhắc, rốt cuộc vấn đề xảy ra ở đâu? Ở trong quyển sách này, không phải là Nhϊếp gia thuận buồm xuôi gió mà giàu có sao? Vì sao những gì lẽ ra thuộc Nhϊếp gia đến giờ đều không có?

Sinh Ngân nhớ lại ngày đó nhìn thấy Lý Minh Xuyên dắt tay Phúc Bảo đi từng nhà, Phúc Bảo rốt cuộc đã sử dụng thủ đoạn gì?

Ả còn là một đứa bé, rốt cuộc là nói như thế nào thuyết phục được nhân vật lớn Lý Minh Xuyên kia? Lại dựa vào cái gì mà làm cho Lý Minh Xuyên dắt tay ả, vẻ mặt đầy yêu thương như thế?

Còn có Trần Hữu Phúc này, đối với ả là càng chiếu cố hơn?

Phúc Bảo, ả ta thật là kẻ tâm cơ lớn.

Sinh Ngân nghiến răng, đột nhiên nhớ tới đợt vừa rồi chính mình lại bị Phúc Bảo kia lừa gạt đến rơi vào vũng bùn.

Ả thế mà lại dùng biện pháp lừa mình như vậy, thiếu chút nữa làm mình mất mạng.

Thật là tâm ngoan thủ lạt.

Trần Hữu Phúc tiếp tục nghe vợ Nhϊếp lão tam oán giận với mình, kể lể nhà mình đáng thương như nào, chồng mình hiện tại mới miễn cưỡng xuống được đất mà không thể làm việc nặng gì hết, một phen nước mắt nước mũi kể lể, anh cảm thấy da đầu tê dại, đành miễn cưỡng ứng phó một chút, trong đầu suy nghĩ làm cách nào thoát khỏi, trong lúc vô ý lại thấy được ánh mắt Sinh Ngân đang đánh giá mình.

Ánh mắt kia…

Trần Hữu Phúc cả kinh, vội nhìn kỹ, chính là nhìn lại thấy hết sức bình thường, không có gì đặc biệt, là một đứa bé gái bình thường.

Trần Hữu Phúc nghĩ có lẽ chính mình hoa mắt rồi, lại ứng phó có lệ với vợ Nhϊếp lão tam một lúc, cuối cùng thoát được, chạy nhanh đi Cố gia.

Chạy tới Cố gia, chỉ thấy toàn gia bận trước bận sau, người nhiều nhưng nhà cửa đâu ra đấy, ngay cả đám trẻ đều cho gà ăn, quét rác, giúp bưng bê đồ…

Trần Hữu Phúc cảm khái:

- Người Cố gia tuy nghèo, nhưng thật là biết cách sống.

Miêu Tú Cúc đang bưng một mẹt đậu từ trong phòng đi ra, dự tính hôm nay trời đẹp thì nhặt một chút, vừa lúc thấy Trần Hữu Phúc:

- Hữu Phúc, sao nay rảnh rỗi tới nhà cô thế này. Trong nhà bếp có canh cao lương, cháu uống một chút đi.

Trần Hữu Phúc nhanh chóng lắc đầu:

- Cô à, hôm nay không phải tới ăn canh, có một chuyện vô cùng tốt đây.

- Chuyện gì?

Trần Hữu Phúc đến lúc này, người trong nhà đều nhìn qua.

Trần Hữu Phúc ha ha cười:

- Lần trước đã từng nói danh hiệu gia đình năm tốt tiên tiến cấp thành phố, lãnh đạo thành phố đã phê duyệt, thông báo xuống dưới rồi, chính là nhà ta, nhà ta chính là gia đình năm tốt tiên tiến cấp thành phố.

Anh càng nghĩ càng thấy cao hứng:

- Chỉ có 1 danh hiệu duy nhất, lại thuộc về nhà họ Cố ta, cô, thấy cao hứng không?

Miêu Tú Cúc mấy ngày nay ngẫu nhiên nghe người ta nhắc tới chuyện này, không quá để trong lòng, bởi vì biết đây là cái vinh dự vô cùng to lớn, khó đạt được, khẳng định nhà mình không dễ đạt được, không ngờ hiện tại lại thật sự được?

Bà tức khắc cười đến không thấy mắt:

- Cao hứng, cao hứng, đây là đại hỉ sự, đại hỉ sự. Ây da, Hữu Phúc, cháu mau mau ngồi xuống đây.

Nói xong bắt đầu thét to Bảo Ni:

- Chạy nhanh vào nhà, đem cá muối nhà ta làm tốt ra đây, cho chú của các cháu mang về.

Trần Hữu Phúc nhanh chóng xua tay lắc đầu:

- Cô, đừng vậy, không cần lấy, cháu là làm công sự, không thể chiếm từng đường kim mũi chỉ của quần chúng, lại nói chuyện này cũng là lãnh đạo công xã người ta căn cứ tình huống nhà mình mà kêu cháu viết tài liệu gửi lên, người ta xét duyệt.

Miêu Tú Cúc lại chính là nhất định làm cho Bảo Ni mang cá muối ra, đưa cho Trần Hữu Phúc.

Trần Hữu Phúc ngại ngùng, đành phải cầm, lúc này mấy người đàn ông Cố gia cũng đều vây lại đây, tò mò hỏi việc này, Trần Hữu Phúc mau miệng giải thích tất cả về lần khen thưởng này.

Cuối cùng Trần Hữu Phúc nói:

- Nhà các người chuẩn bị đi, xem cử một người đi lãnh thưởng, lúc đó còn được ở thành phố tham gia học tập, tham quan.

Tham quan học tập? Đi thành phố lãnh thưởng?

Người Cố gia đều mắt sáng rực.

Trần Hữu Phúc kể cho họ về việc lên thành phố:

- Đi vào thành phố phải ngồi xe buýt, còn có thể tham quan nhà xưởng, đi học tập, nghe thầy cô giáo giảng bài, còn được chụp ảnh, dạy hát, tuyên truyền tinh thần…

Cố gia đều nghe đến mê mẩn.

Miêu Tú Cúc chay mày, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề:

- Đi thành phố thì lộ phí phải làm sao? Ăn ở đâu? Ngủ ở đâu?

Như thế tiêu tốn không ít đâu.

Trần Hữu Phúc cười hắc hắc:

- Nhìn cô nhọc lòng này… Đây là công xã phái đi thành phố học tập, đều là công xã ra tiền, lộ phí công xã trả, đi thành phố thì lãnh đạo thành phố bao ăn ở, còn phát phần thưởng nữa.

Miêu Tú Cúc nghe được chính mình không cần phải bỏ tiền làm lộ phí, lập tức vui vẻ:

- Hóa ra là thế. Thật tốt.

Tiễn Trần Hữu Phúc đi, mấy anh em Cố gia còn chưa nói, lại quay về làm việc, chính là nhóm con dâu biểu tình có chút vi diệu.

Ngưu Tam Ni nghĩ nghĩ, lại thở dài:

- Vệ Dân tính tình quá khờ, lại không biết chữ, sợ là không đi được.

Cố Đại Dũng thời còn trẻ trong nhà không tồi, liền cho các con trai đi học. Cố Vệ Dân từ nhỏ không thích học, nghe nói bị Cố Đại Dũng đánh bắt đi trường đọc sách ba ngày, chỉ biết mỗi câu “Nhân chi sơ tính bản thiện”, sau đó không thèm đi học nữa.

Ngưu Tam Ni nghe thấy đi thành phố tốt như vậy, đương nhiên hy vọng chồng mình đi, nhưng nghĩ tới Cố Vệ Dân không biết chữ, đi thành phố còn không phải như người mù, biết không có cơ hội, vì thế bất đắc dĩ nói:

- Các chị em tranh đi, cơ hội tốt như vậy khó có được.

Thẩm Hồng Anh mắt lại tỏa sáng, nóng lòng muốn thử:

- Vệ Quốc biết chữ, đi thành phố không thành vấn đề, anh ấy có thể ứng phó mọi chuyện, nhưng mà cái này còn phải xem ý của cha mẹ…

Nói xong liếc trộm Miêu Tú Cúc, ngóng trông bà lên tiếng.

Lưu Chiêu Đệ nghe xong, tay nắm chặt lại, khát vọng mà nhìn Miêu Tú Cúc.

Cô ta cũng hy vọng chồng mình được đi thành phố học tập mở mang kiến thức, loại cơ hội này không phải lúc nào cũng đến, đương nhiên nếu có thể thì phải bắt lấy. Có khi lên thành phố được thêm kiến thức, trở về nhà, vận khí tốt thì cô ta có thể mang thai một thằng nhóc béo mập.

Lưu Quế Chi không nghĩ nhiều, cô cảm thấy chồng mình là em út, nghe nói từ nhỏ cũng không được Miêu Tú Cúc coi trọng, loại chuyện tốt như này có khi không tới phiên Cố Vệ Đông, cho nên cũng không trông mong lắm, nghe Trần Hữu Phúc nói nhiều như vậy thực ra cũng là đi nghe náo nhiệt, nghe xong thì thôi, cúi đầu tiếp tục đi làm việc.

Miêu Tú Cúc nhìn hết sắc mặt từng cô con dâu, cười lạnh.

Bà đã sớm nhìn thấu tính cách từng đứa con dâu.

Con dâu cả Thẩm Hồng Anh việc gì cũng tham gia, việc gì cũng muốn được chiếm lợi, như hổ rình mồi chờ bà lên tiếng.

Con dâu hai tính cách hào sảng nhưng không có tầm nhìn, không biết đường nói chuyện, nghe những lời kia xem, thế mà cũng nói được?

Con dâu ba không nói câu nào, tính tình che che đậy đậy nhưng là lòng dạ hẹp hòi nhất, ngày thường chuyên nhìn soi mói, sau lưng chơi xấu, khuyến khích gây thị phi là cô ta giỏi nhất.

Còn con dâu tư, đúng là một đứa ngốc.

Người thành thật nhưng mà ngốc, không biết đường tranh đoạt, đúng là đồ vô dụng, càng nghĩ càng thấy bực.

Đối mặt với ánh mắt chờ đợi của Thẩm Hồng Anh và Lưu Chiêu Đệ, bà khụ một tiếng, trịnh trọng nói:

- Chuyện này, cha mẹ cần phải thương lượng, sẽ mở họp gia đình tuyên bố một cách công bằng. Còn bây giờ, tất cả đi làm việc đi.

Một câu nói xong đều đem đám con dâu đuổi đi.