Nhân Thê Cuộc Sống

Chương 32: NTR (3) : Lựa chọn

Nghe tin Thần Mặc trở về, Nhất Đằng liền thất thần. Những suy nghĩ tội lỗi chôn giấu trong anh lần nữa bùng lên, dù sao khi xưa anh và Thần Mặc cũng là tâm đầu ý hợp mới kết hôn, Thần Mặc cũng yêu thương anh hết lòng. Nhất Đằng lấy hết sức lực còn sót lại của mình, quờ quạng gạt Thần Khôn ra khỏi người mình.

"M...mau buông ra... Thần Khôn... Thần Mặc... Thần Mặc còn sống. A-anh phải đến thăm anh ấy..."

Thần Khôn nghe thấy Nhất Đằng còn nhung nhớ Thần Mặc, tức đến ném vỡ điện thoại. Ghì Nhất Đằng xuống giường, ©ôи ŧɧịt̠ bự gân guốc vì bạo nộ mà càng thêm hung hãn thao cái l*и đã chín rục như trái dâu mọng nước của Nhất Đằng, Thần Khôn nhe răng nanh sắc nhọn, khí tức đáng sợ gặm cắn lên cổ Nhất Đằng.

"Muốn đi? Muốn vác cái bụng bầu này đến đó sao? Thật tiện. Em không đủ thoả mãn anh sao? Trong bụng còn mang hài tử của em lại dám nhắc tới nam nhân khác. Để xem em có chỉnh chết anh không, dâʍ đãиɠ."

Nhất Đằng bị cắn đau, bướm vẫn đang bú ©ôи ŧɧịt̠ của Thần Khôn, giọng nói luôn mang vẻ trêu chọc bông đùa của Thần Khôn bỗng trở nên trầm thấp uy hϊếp như dã thú, làm Nhất Đằng không rét mà run, sâu sắc hiểu được nam nhân trẻ tuổi này có bao nhiêu cố chấp cùng điên cuồng, anh hoàn toàn không có cách thoát thân. Anh nhịn không được nức nở khóc, không phải anh không yêu Thần Khôn, những tháng qua Thần Khôn cho anh một cuộc sống như giấc mơ. Nhưng anh cũng không thể cứ thế ti tiện vứt bỏ Thần Mặc, chưa kể trên mặt pháp luật, anh vẫn là vợ Thần Mặc a. Thần Khôn cúi đầu liếʍ đi nước mắt của Nhất Đằng, như ma chú mà an ủi Nhất Đằng, cậu đè ép Nhất Đằng xuống chiếc giường mềm mại mà bọn họ đã làʍ t̠ìиɦ không biết bao nhiêu lần, dùng trọng lượng cơ thể mình phủ lấy thân thể nuột nà của Nhất Đằng, tính khí tương liên, như chỉ hận không thể đem nam nhân dưới thân dung nạp vào da thịt.

"Ngoan, đừng loạn. Có em ở đây, cứ để em giải quyết. Anh chỉ cần ở bên em là được. Em sẽ không bao giờ buông anh ra đâu."

Thâm tình hôn môi, Thần Khôn đem mọi nức nở của Nhất Đằng nuốt hết vào bụng, đầu lưỡi thô dày bá đạo chọc phá khoang miệng Nhất Đằng, phía dưới hạ thân vẫn không một giây dừng ȶᏂασ hư bướm Nhất Đằng. Nhất Đằng bị thao đến tê nhũn, một lần nữa bị Thần Khôn ôm vào lòng mà thụ tinh. Cái l*и anh đã bị ©ôи ŧɧịt̠ Thần Khôn dạy dỗ đến ngoan ngoãn cực kỳ, như thể nội bích đã ghi nhớ hình dáng ©ôи ŧɧịt̠ của Thần Khôn, tham lam luyến tiếc nam nhân hϊếp da^ʍ nó, cầu xin được bú tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Thần Khôn. Thế là mặc dù biết Thần Mặc đang hôn mê ở bệnh viện, đêm đó Nhất Đằng vẫn là nằm dưới háng Thần Khôn cầu hoan, để cậu ȶᏂασ hết lần này đến lần khác, bụng nhỏ mang thai lại căng lên vì tϊиɧ ɖϊ©h͙, l*и bú ©ôи ŧɧịt̠ không rời, phủng trong hơi ấm của Thần Khôn mà ngủ thϊếp đi. Hôm sau khi Thần Khôn tỉnh lại, vẫn là thấy Nhất Đằng như mọi khi dùng bướm massage côn ŧᏂịŧ của mình.

"Cái bướm này sao lại non mềm như vậy, cũng rất thành khẩn nha. Không như cái miệng trên của anh"

Thần Khôn ngồi dậy, bế xốc Nhất Đằng cho anh cưỡi lên ©ôи ŧɧịt̠ mình. Nhất Đằng sau một đêm cũng đã thông suốt, bản thân quả thực không thể rời xa Thần Khôn được nữa, đành nghe theo an bài của Thần Khôn thôi. Thần Khôn vui vẻ, như sói đói mà cắn lên cổ Nhất Đằng, để lại chồng chất dấu răng chiếm hữu. Cậu vòng tay ôm lấy eo thon của Nhất Đằng, một tay bóp lấy vυ' anh, để anh bị gian da^ʍ đến vặn vẹo eo.

"Đằng Đằng, ngồi yên, em muốn tiểu."

Nói rồi lập tức ở trong l*и Nhất Đằng mãnh liệt tiểu ra. Nướ© ŧıểυ nóng bỏng lực đạo cực mạnh bắn vào vách tường của Nhất Đằng, làm anh rên to một tiếng, hai chân cũng xoắn cả lên.

"Ha, bụng bầu nhỏ bị nướ© ŧıểυ rót đến căng thêm một vòng, Đằng Đằng da^ʍ quá đi"

Đúng vậy, anh đã bị Thần Khôn dạy dỗ đến mức tử ©υиɠ cũng đương thành nướ© ŧıểυ hồ, bị tiểu vào l*и chim nhỏ liền cứng, vậy anh còn khả năng nào đòi ly khai Thần Khôn đây.

"Ừm, vẫn là tiểu trong l*и anh thoải mái nhất. Đằng Đằng, thích không?"

Thần Khôn nghiêng người mυ'ŧ vành tai nhạy cảm của Nhất Đằng, thấy Nhất Đằng cũng đang run run muốn tiểu.

"Ahhh- thí-thích... bụng nhỏ căng quá... ah.."

"Miệng trên hay miệng dưới, chỗ nào thích bú nướ© ŧıểυ hơn?"

"Ah—ưmmm... hah.. đều thích...cả miệng da^ʍ... lẫn l*и da^ʍ... đều là bồn tiểu của Thần Khôn hết"

Thần Khôn hài lòng, rút ©ôи ŧɧịt̠ vẫn đang phun nướ© ŧıểυ ra khỏi bướm Nhất Đằng, kéo đầu anh xuống úp vào háng mình, dòng nước mạnh mẽ bắn vào mặt Nhất Đằng, đem mặt anh rửa ướt đẫm. Đầu tóc cả mặt Nhất Đằng đều ướt nhẹp, ánh mắt mơ màng, da thịt bị nướ© ŧıểυ nóng ấm tưới đến hồng hào lên, cái miệng xinh đẹp lại ti tiện mà hé ra, cố ý muốn vươn lên bú lấy đầu khấc. Tuy nhiên vì tóc bị Thần Khôn giữ chặt, cho dù có cố thế nào cũng không thể tiếp cận côn ŧᏂịŧ hùng bá, gương mặt như cũ cách côn ŧᏂịŧ 5cm để nó đái lên, một tư thế nhục nhã đến cùng cực. Tiểu xong, Thần Khôn rũ rũ côn ŧᏂịŧ vung lên đập vào lưỡi Nhất Đằng. Nhất Đằng nhanh chóng dùng lưỡi hấp doãn ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ, đem lỗ niệu đạo liếʍ sạch sẽ, bú chụt chụt tinh thừa cùng nướ© ŧıểυ.

"Hôm nay anh cứ vậy quỳ bò mà ngậm ©ôи ŧɧịt̠ đi. Phải dạy cho cái miệng trên của anh không được nói lời vô nghĩa nữa."

Thần Khôn vẫn chưa bỏ qua chuyện hôm qua Thần Khôn đòi bỏ đi tìm Thần Mặc, cậu lạnh lùng vuốt nước mắt vương bên khoé mi của Nhất Đằng, mặc kệ ánh nhìn thỉnh cầu của anh. Thần Khôn đã ra lệnh, nguyên một ngày Nhất Đằng chính là bò theo Thần Khôn, miệng không rời ©ôи ŧɧịt̠ một phút nào. Côи ŧɧịt̠ Thần Khôn cứ hết phồng to, mãnh liệt ȶᏂασ họng xả tinh xuống dạ dày anh, lại đến yên tĩnh thoải mái chọc xuống nửa họng Nhất Đằng, xem thực quản của Nhất Đằng là cái máy ủ ©ôи ŧɧịt̠, lúc thì đại kê đản sẽ hơi căng lên, ©ôи ŧɧịt̠ rung động rồi không báo trước ùn ùn bắn tiểu trong họng khiến anh uống đến sặc. Cứ vậy lặp đi lặp lại đến lúc Nhất Đằng cảm thấy cổ họng mình bị ©ôи ŧɧịt̠ Nhất Đằng thao hỏng luôn rồi, thực quản cũng bị nặn thành hình dáng côn ŧᏂịŧ Thần Khôn, trong bụng toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nướ© ŧıểυ. Sợ đến không dám nhắc hai chữ Thần Mặc nữa.

Những ngày tiếp theo Nhất Đằng như cũ bị khoá ở nhà. Thần Khôn đi thăm Thần Mặc, Thần Mặc nhắm nghiền mắt trên giường bệnh, xung quanh là dây dợ máy móc kim tiêm, có vẻ chân Thần Mặc bị gãy trong vụ rơi máy bay, đều đã được băng bó cố định lại. Thần Khôn thật ra không có ý định ngăn cấm Nhất Đằng gặp lại Thần Mặc cả đời. Cậu tự tin Nhất Đằng sẽ thuộc về cậu, cam tâm tình nguyện, chứ khôg phải là do cậu cưỡng ép đoạt Nhất Đằng đi. Cho dù Thần Mặc chưa từng mấy tích, cậu cũng không thiếu cách đem Nhất Đằng trở về bên mình. Thần Khôn về nhà, bế Nhất Đằng đang soạn thức ăn đem anh ôm vào lòng. Bụng nhỏ của Nhất Đằng đã nhô ra vì mang thai, ngực cũng trướng sữa. Côи ŧɧịt̠ Thần Khôn quen đường, chọc vào huyệt khẩu thân thuộc, làm Nhất Đằng hừ nhẹ như mèo. Thần Khôn giúp Nhất Đằng vắt sữa, hai bàn tay to xoa nắn bầu ngực trắnh tuyết. Sữa tươi trắng tinh không ngừng chảy vào bình chứa, đem hai bình đều đổ đầy. Thần Khôn liếʍ láp bầu ngực căng tròn ướt sữa thơm ngọt của Nhất Đằng, đem núʍ ѵú ngậm vào miệng hấp doãn, Nhất Đằng xương đều muốn tan ra, đỏ ửng dựa vào vòng tay của Thần Khôn.

"Ngày mai em đưa anh đi gặp anh hai."

Nói rồi Thần Khôn vuốt phẳng lại áo cho Nhất Đằng, đặt Nhất Đằng xuống ghế bên cạnh, bản thân cũng kéo khoá quần lên. Nhất Đằng bất ngờ đến không nói nên lời, lửa dục đang cháy nửa đường bỗng nhiên bị Thần Khôn đẩy ra, nhất thời ngây ra, bấy giờ mới để ý đến chuyện Thần Khôn vừa nói. Nhất Đằng xoắn xuýt hết cả ngày, mãi vẫn không nghĩ ra lý do vì sao Thần Khôn lại đồng ý đưa anh đi. Đêm đó Thần Khôn cũng không đυ. Nhất Đằng mà chỉ ôm anh ngủ, một chút lộn xộn cũng không làm. Sáng hôm sau, Nhất Đằng tỉnh dậy thì đã thấy Thần Khôn không còn ở trên giường, hoảng hốt đi ra bếp thì thấy Thần Khôn đã đặt đồ ăn sáng, đang ngồi ăn từ tốn.

"Lại đến ăn đi anh dâu, lát nữa em đưa anh qua bệnh viện."

Sau gần 5 tháng bên nhau, lần đầu tiên Thần Khôn gọi Nhất Đằng là "anh dâu" mà không phải là gọi trên giường. Nhất Đằng ẩn ẩn thấy tim mình đau đau, có phải Thần Khôn vẫn đang giận anh chuyện ngày trước không? Nhất Đằng như đứa trẻ biết lỗi, cúi đầu quỳ tới cạnh ghế của Thần Khôn, nỉ non cầu xin.

"Thần Khôn... lần sau để anh nấu là được mà... thật xin lỗi, để em dậy sớm chuẩn bị những thứ này..."

Thần Khôn nhìn xuống Nhất Đằng đang quỳ, cười đến thập phần ôn nhu xa lạ, đưa tay đỡ anh lên trên ghế cạnh mình, cũng chẳng nói gì nhiều.

"Nghĩ nhiều rồi, ăn đi."

Thấy Thần Khôn không nói chuyện nữa, Nhất Đằng cũng chỉ biết vô vị mà ăn. Lần đầu tiên anh nhận ra, thì ra những việc tưởng như vô cùng bình thường như ngồi trên bàn, ăn một bữa cơm đối với anh lại có thể lạ lẫm khó khăn đến thế. Thức ăn không được tưới qua tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Thần Khôn cũng trở nên nhạt nhẽo. Đầu gối Nhất Đằng tê lên, như muốn ra lệnh cho anh mau quỳ xuống, cái bướm trống rỗng bất mãn mà chảy nước, khao khát được đút no. Không phải mỗi sáng Thần Khôn đều sẽ thụ tinh cho anh sao... để anh quỳ dưới chân sưởi ấm ©ôи ŧɧịt̠ cho cậu, hoặc bế anh vào lòng đút thức ăn vào cái l*и bé nhỏ của anh. Nhất Đằng nhìn bụng tròn tròn của mình, uỷ khuất càng dâng trào, nam nhân đây là chơi chán rồi muốn vứt bỏ anh sao. Thần Khôn thấy Nhất Đằng vừa ăn vừa nước mắt rơi lã chã cũng không nói gì, chỉ dục anh mau ăn xong bữa. Ăn sáng xong, Nhất Đằng được Thần Khôn bọc trong trang áo sơ mi cùng một chiếc quần tây, thoạt trông thanh cao cấm dục như một lão sư đoan chính, nếu không tính đến bầu ngực do mang thai mà có hơi nhô ra. Nhất Đằng đứng đó căng cứng, quần áo này cũng là đồ trước kia anh hay mặc, chỉ là vài tháng đã quen mặc vải mỏng cùng ren trong suốt, hiện tại khoác lên chất cotton kín kẽ dày dặn cảm giác như đang đeo gông xiềng nặng nề. Đầṳ ѵú cọ lên vải thật ngứa, sữa lại mau tích đầy, sẽ chảy ướt áo mất. Đặc biệt là cái quần, đũng quần như có như không cọ xát với hoa huyệt cùng chim nhỏ, chỉ vậy thôi Nhất Đằng đã run đến nhũn chân, nước da^ʍ dọc theo bắp đùi non mà chảy tí tách. Lúc Thần Khôn đưa tay muốn tháo xích cổ của Nhất Đằng ra, Nhất Đằng hoảng sợ mà nắm chặt lấy vòng chó trên cổ mình, gấp gáp cuộn mình lại từ chối.

"K-không... không muốn... Thần Khôn..."

Thần Khôn đứng trên cao nhìn xuống Nhất Đằng đã khóc quỳ thành một chú nai nhỏ hoảng loạn, một mực không cho phép Thần Khôn đυ.ng vào vòng cổ thì nhếch miệng cười, lạnh nhạt nói.

"Nhất Đằng à, anh cũng không tính đi gặp Thần Mặc mà vẫn mang xích cổ có tên của em chứ?"

"K-không... cầu xin Thần Khôn... đừng tháo xuống... anh sai rồi... xin chủ nhân cứ trách phạt Đằng Đằng đi... đ-đừng tháo xích cổ của Đằng Đằng xuống"

Nhất Đằng giờ nghe gì cũng không lọt, níu lấy ống quần Thần Khôn khóc đến thương tâm. Ấy vậy mà nam nhân vẫn lạnh lùng.

"Không tháo xuống, chút nữa đi gặp Thần Mặc anh tính làm sao?"

"Không-không đi nữa. Không muốn ra khỏi cửa. Thần Khôn... đừng ép anh mà... anh ở trong nhà ngoan ngoãn chờ Thần Khôn về có được không? Giống như trước đây... làm ơn đi... để anh ở lại được không? Ra đường... thật sợ hãi..."

5 tháng không gặp bất cứ ai ngoài trừ Thần Khôn, ý nghĩ bước ra khỏi cửa cũng làm Nhất Đằng nổi da gà. Nhất Đằng nghe Thần Khôn thở dài, lấy một chiếc khăn quàng quàng lên cổ anh che đi vòng chó, rồi kéo anh lên khỏi mặt đất, vững chãi dìu một Nhất Đằng run rẩy cực độ ra khỏi nhà. Ném Nhất Đằng lên xe, Nhất Đằng nhất quyết không thể xa Thần Khôn được, chỉ bò ở giữa hai chân Thần Khôn, vừa khóc vừa dụi mặt vào ©ôи ŧɧịt̠ bự thân quen của nam nhân trước mặt, sợ đến không dám ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ một lần. Thần Khôn đưa Nhất Đằng đến phòng bệnh của Thần Mặc, Nhất Đằng chần chừ không dám mở cửa, Thần Khôn liền mở cửa rồi đẩy Nhất Đằng vào trong đến bên giường Thần Mặc đang hôn mê, mình cũng bước theo, khoá cửa lại. Nhất Đằng nhìn Thần Mặc đang nằm nhắm mắt trên giường bệnh, lắp bắp nói không nên lời, theo bản năng quay lại nhìn Thần Khôn cầu cứu.

"Thần Mặc chưa tỉnh đâu, lại đây, đừng đứng ngốc ở đó nữa."

Nghe Thần Khôn nói, Nhất Đằng nhẹ thở ra một hơi mà chính anh cũng không biết mình đang giữ nãy giờ. Sau khi phát hiện ra, anh càng thêm xấu hổ. Chồng anh vẫn còn hôn mê, nhưng tại sao nghe tin đó anh lại thấy nhẹ nhõm là thế nào. Nhất Đằng đi đến bên Thần Khôn, Thần Khôn dùng tay lau đi gương mặt ướt nước mắt của Nhất Đằng, một tay lại thò vào quần anh, sờ bướm đã ướt dầm dề như đái dầm của anh. Nhất Đằng bị ngón tay thao l*и thì vừa thẹn vừa sợ. Thần Mặc còn đang nằm ngay kia, nhưng cơ thể anh không thể phản khác, chỉ biết tan vào tìиɧ ɖu͙© mà Thần Khôn dạy dỗ.

"Được gặp chồng cũ có phải rất vui vẻ không?"

"T-Thần Khôn... ahhh... bướm bị ngón tay hϊếp... chọc đến ngứa... hức..."

"Đang hỏi anh đấy, thằng điếm này"

Thần Khôn nhéo bướm Nhất Đằng là anh ăn đau, suýt nữa hét to lên. Tay Thần Khôn đã bị nước da^ʍ của Nhất Đằng phun cho ướt sũng, đũng quần tây màu be cũng thấm nước mà sậm màu thành một mảng, y như tè dầm.

"Nhất Đằng, giờ em cho anh hai lựa chọn, một là tự cở áo quần ra, quỳ xuống cầu xin em đυ. nát l*и anh ngay tại đây, hai là vĩnh viễn cút về bên kẻ phế vật kia."

Nhất Đằng mắt nhoè lệ nhìn Thần Khôn. Giờ anh đã hiểu vì sao Thần Khôn lại lạnh nhạt với anh như vậy. Thần Khôn muốn anh hiểu rằng bản thân anh có bao nhiêu yêu thích cuộc sống này, có bao nhiêu khao khát được mãi mãi quỳ dưới háng Thần Khôn. Thần Mặc, cuộc sống trước kia chỉ là phù du, gió thổi mây bay. Nhất Đằng đưa tay ngọc tự mình gỡ từng nút áo sơ mi, y phục từng chút rơi xuống, lộ ra thân thể nhuộm sắc dâʍ ɖu͙© không gì che đậy, nổi bật nhất là chiếc vòng chó đeo trên cổ có khắc tên Thần Khôn. Nhất Đằng quỳ xuống, bó giữa hai chân Thần Khôn, dùng miệng kéo khoá quần Thần Khôn xuống, côn ŧᏂịŧ hung dữ doạ người búng ra đập vào mặt Nhất Đằng cái bép.

"C-cầu xin Thần Khôn... xin chủ nhân... để ý Đằng Đằng... đừng không cần Đằng Đằng... Đằng Đằng là bồn chứa tinh của riêng Thần Khôn... sinh ra để ©ôи ŧɧịt̠ Thần Khôn đυ...."

Ở ngay bên cạnh giường chồng đang hôn mê mà điên cuồng khẩu giao cho nam nhân khác. Dùng hết kỹ xảo ra sức lấy lòng ©ôи ŧɧịt̠ bự thâm tím, bú lấy đầu khấc xuống tận cổ họng. Côи ŧɧịt̠ bự của Thần Khôn càng lúc càng to, gân xanh nổi lên dữ tợn, đem họng Nhất Đằng thao như thao l*и. Nhất Đằng bị thao họng sướиɠ đến chảy nước, mông không ngừng lắc như cɧó ©áϊ nứиɠ tình. Đã một hôm không được Thần Khôn đυ., Nhất Đằng thật nghẹn muốn điên rồi. Thần Khôn cuồng ȶᏂασ miệng Nhất Đằng, tiếng bép bép nhóp nhép vang to vọng cả phòng, da^ʍ đến không biết xấu hổ. Đến mức lúc bắn tinh, Thần Khôn tàn nhẫn không những bắt Nhất Đằng bú tinh trong miệng, phun tinh trải khắp mặt Nhất Đằng, thậm chí còn phun cả tinh lên mặt Thần Mặc, ép Nhất Đằng phải liếʍ tinh của mình trên mặt chồng cũ. Nhất Đằng nhì gương mặt chỉ như đang say ngủ của Thần Mặc bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun đầy, chỉ có thể tự nói một câu xin lỗi, rồi cúi đầu liếʍ đi từng đạo tinh trắng đυ.c. Phía sau mông cong lên cọ sát bướm với ©ôи ŧɧịt̠ bự, nhịn không được uốn éo eo, đem đầu khấc cũng mυ'ŧ vào trong l*и rồi.

"Thân ái muốn gì nào?"

"Ahh-ah... m-muốn... côn ŧᏂịŧ của Thần Khôn... hung hăng ȶᏂασ bướm nhỏ... hϊếp sưng tử ©υиɠ Đằng Đằng~~"

Thần Khôn thoả mãn cười, ghì hông Nhất Đằng mà ȶᏂασ vào. Côи ŧɧịt̠ xọc một phát lút cán, Nhất Đằng không khống chế được mà rên to. Cuồng dã giao hoan, bướm Nhất Đằng bị Thần Khôn thao cho rối tinh rối mù. Lúc này đây chỉ cần Thần Mặc mở mắt ra, sẽ thấy rõ cảnh vợ mình loã thể bị em trai mình hϊếp da^ʍ đến bướm phun đầy nước, chim nhỏ bắn tinh bẩn cả giường bệnh, hai cái vυ' bị Thần Khôn bóp đến ửng đỏ, núʍ ѵú bị kẹp chảy sữa. Côи ŧɧịt̠ chọc vào cung khẩu, Thần Khôn bế Nhất Đằng lên tư thế toạ đài sen, banh hai chân lộ cái bướm bị ȶᏂασ nhừ, banh hết cỡ vừa rỉ nước vừa bú một ©ôи ŧɧịt̠ to đại, lút cán chỉ chừa túi tinh bên ngoài. Thần Khôn thoải mái đến thở một hơi, vừa cắn lên cổ Nhất Đằng vừa liếʍ láp tai anh.

"Bây giờ em lại muốn Thần Mặc mau tỉnh lại. Mở mắt ra là có thể thấy rõ cái bướm của vợ anh bị em ȶᏂασ đến chín rục, một khắc cũng không muốn nhả ©ôи ŧɧịt̠ em ra."

Nhất Đằng xấu hổ đến không dám nhìn Thần Mặc, bị Thần Khôn ép buộc mở mắt to, nhìn cậu ȶᏂασ bướm mình ngay sát mặt Thần Mặc. Dâʍ ɖị©ɧ của Nhất Đằng không khống chế được mà cứ thế tưới lên mặt chồng cũ, đem mặt Thần Mặc ướt đẫm nước da^ʍ. Tử ©υиɠ bị ȶᏂασ vài trăm hạ, cuối cùng được ©ôи ŧɧịt̠ Thần Khôn bơm tinh vào.

"Ahh~~~ bỏng mất~~ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Thần Khôn~~~"

Được thụ tinh bướm, Nhất Đằng thật sảng muốn ngất xỉu rồi. Vυ' không cần đυ.ng cũng tự phun sữa vọt ra. Thần Khôn rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi bướm Nhất Đằng, cái bướm mất đi ©ôи ŧɧịt̠ bự chặn lỗ l*и thì lập tức phì phò chảy tinh ra. Thần Khôn bế Nhất Đằng để bướm cậu ở ngay trên mặt Thần Mặc, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Thần Khôn từ bướm Nhất Đằng cứ thể nhỏ giọt xuống gương mặt Thần Mặc, trong khi cậu thì ân ái hôn môi với Nhất Đằng.

"Hah- Y-yêu Thần Khôn nhất... Nhất Đằng là của Thần Khôn... trong tim chỉ có duy nhất Thần Khôn thôi"

"Ngoan, mau sinh đứa nhỏ này ra, rồi em sẽ hϊếp da^ʍ anh tiếp, để anh lại mang thai con của em."

"Ưʍ... m-mang thai con của Thần Khôn... tử ©υиɠ Nhất Đằng là... hồ chứa tinh của Thần Khôn~~ vui vẻ a~ làm máy sinh sản cho Thần Khôn..."

Nhất Đằng bị hôn đến mê muội, há to miệng ra để Thần Khôn dễ dàng xọc lưỡi vào xâm chiếm. Được hôn môi thì tim cũng mềm xèo, mặc kệ tư thế hiện tại có bao nhiêu da^ʍ tiện, hoàn toàn quên mất cái bướm đã mất không chế mà phì phò tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nướ© ŧıểυ, yên lặng chảy ròng ròng lên mặt người chồng trên danh nghĩa. Cả tâm trí lẫn thân thể đều chỉ khắc ghi một người : Thần Khôn.