Từ đó mặc kệ sự chống đối của Nhất Đằng, mỗi ngày Thần Khôn đều đều đặn bơm nùng tinh vào cái l*и nhỏ của anh dâu. Trước đây Thần Mặc yêu cầu Thần Khôn phải dùng bao khi đυ. Nhất Đằng, nhưng bây giờ cậu đã có thể thoải mái chơi ©ôи ŧɧịt̠ trần, xuất tinh trong rồi. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Thần Khôn đương nhiên cũng chất lượng hơn Thần Mặc rất nhiều, mỗi lần đều phải kéo dài gần 10 phút, liên tiếp ép Nhất Đằng dưới thân mà phụt phut bắn tinh vào tử ©υиɠ đem bụng Nhất Đằng bắn đến to tròn mới thôi. Nhất Đằng bị cưỡиɠ ɧϊếp thụ thai đến nghiện, cho dù anh chối bỏ thế nào thì thân thể vẫn luôn thành thật nhất. L*и da^ʍ no tinh thật sự là thể nghiệm rất sướиɠ, tử ©υиɠ căng lên chứa toàn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông, chỉ cần nhẹ di chuyển là từ cái l*и ướt sẽ chảy xuống hỗn hợp dâʍ ɖị©ɧ cùng nam tinh, đem đùi trong dính dớp nhầy nhụa, thậm chí chỉ cần kẹp đùi lại thôi là có thể nghe rõ tiếng nhóp nhép vì cánh bướm rỉ tinh thừa. Thần Khôn ngoài đυ. Nhất Đằng thì quả thực còn muốn làm chồng anh đúng nghĩa. Thần Khôn tốt nghiệp xong liền gấp rút về nước, thay vị trí Thần Mặc điều hành Thần thị. Công ty trong tay Thần Khôn thì phát triển hơn cả thời Thần Mặc nhiều, Thần tổng cha bọn họ cũng vừa lòng đứa con thứ này hơn. Thần Khôn vừa ôm Nhất Đằng vừa cười sủng nịch với anh, trách nhiệm của người chồng không chỉ là thoả mãn tìиɧ ɖu͙© cho vợ mình mà còn phải kiếm tiền nuôi vợ con nữa. Nhất Đằng nằm trong lòng Thần Khôn, đỏ mặt để cậu hôn mυ'ŧ cánh môi mềm, lắp bắp yếu ớt chống đỡ.
"N-nhưng anh còn không phải vợ cậu đâu..."
"Bảo bối ngốc, em đã nói rồi. Em là chồng anh, anh là vợ em. Không chấp nhận phản đối. Ngoan ngoãn ở nhà nấu cơm giặt dũ, chờ em về thì chổng mông lên cho em đυ., sinh con cho em, hầu hạ em, làm cái vợ hiền. Còn lại chuyện ngoài kia để em lo, được không?"
Thần Khôn dùng côn ŧᏂịŧ thô to của mình nong bướm Nhất Đằng, từ tốn đâm vào rút ra. Bướm nhỏ vốn đã bị hϊếp không biết bao lần, mềm lạn đỏ ửng như trái cây chín, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng da^ʍ thuỷ theo dươиɠ ѵậŧ gân guốc của Thần Khôn bị ép chảy ra, tạo ra thanh âm ướt nhẹp động tình. Nhất Đằng bị Thần Khôn chậm rãi ȶᏂασ, ư ử run rẩy bị hai cánh tay dài của nam nhân trẻ tuổi hơn khoá chặt trong l*иg ngực rộng, bên tai là hơi thở trầm thấp mang theo pheromone alpha nồng đậm toả ra kiểm soát lý trí của Nhất Đằng, khiến Nhất Đằng không cách nào từ chối.
"Ưh-ưhm~ ah~"
"Muốn không, điếm nhỏ?"
"Ah-ah... xấu xa... bướm... thật ngứa... muốn bị ©ôи ŧɧịt̠ bự mạnh bạo thao... ah~"
"Ngoan, gọi chồng. Chồng sẽ thao anh nát l*и thì thôi. Thao anh đến tử ©υиɠ ngập tinh, thao anh lớn bụng, cả đời chỉ biết mang thai cùng sinh con."
Nhất Đằng dưới muôn vàn kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Thần Khôn, cuối cùng vẫn là đầu hàng, vừa da^ʍ khóc vừa gọi Thần Khôn là chồng, cầu xin Thần Khôn đυ. mình. Nằm ngửa dang chân, tự lấy tay tách mép hoa huyệt, mở rộng lối vào cầu ©ôи ŧɧịt̠ bự nhồi đầy. Thần Khôn dùng ngón tay chai sần nam tính niết lên mặt bướm, lau đi hỗn hợp dâʍ ɖị©ɧ lộn xộn nơi giao hợp, đem chọc vào miệng Nhất Đằng ép anh liếʍ sạch. Sau khi phá vỡ chướng ngại tâm lý, Nhất Đằng đã chấp nhận định mệnh sẽ trở thành nô thê cho Thần Khôn. Sâu trong trái tim anh luôn khao khát điều này, chính là cảm giác hoàn toàn tin tưởng, giao hết bản thân cho alpha nam nhân. Nhất Đằng rất có tố chất nô thê, một khi đã nhận định ai thì sẽ toàn tâm toàn ý thần phục người đó. Thần Khôn như cũ thích dạy dỗ tiểu tính khí của Nhất Đằng. Nhất Đằng không phải mang l*иg, mà mang một chiếc vòng chặn ở gốc dươиɠ ѵậŧ, khiến anh không thể bắn được. Thần Khôn nói chim nhỏ của Nhất Đằng cần rèn luyện một chút. Từ dùng roi quất đến bị đạp dưới đế dày, đem tính khí trắng trẻo thanh thuần của Nhất Đằng như cái giẻ mà lăn lộn qua lại. Cho dù có là đồ vô dụng thì tính khí vẫn là điểm vô cùng nhạy cảm, Nhất Đằng đau đến trắng bệch, nhưng dần dà bị ngược thành thói, cả bướm lẫn chim đều thành phải bị bạo da^ʍ mới thoả mãn được. Hai kê đản xinh xắn cũng không thoát, trở thành stress-relief cho Thần Khôn. Thần Khôn ngồi làm việc trong thư phòng, Nhất Đằng đang nhu thuận đứng bên cạnh rót trà thay Thần Khôn đưa tay ra liền hiểu ý, đem hai trái bóng nhỏ giữa chân mình đặt vào lòng bàn tay nam nhân. Hai kê đản năng năng, mềm mềm, bị bàn tay gân guốc nhào nặn, Nhất Đằng vừa nỗ lực khống chế bản năng đang kêu gào sợ hãi, vừa khống chế lửa dục đang cháy lên.
"Vẫn là hai quả bóng này dễ chơi"
Thần Khôn nhàn nhạt nhận xét, chơi xấu dùng sức bóp chặt hai kê đản đáng thương làm Nhất Đằng nhịn không nổi thoát ra một tiếng rên cao, Nhất Đằng một trận vừa nhục nhã xấu hổ vừa hưng phấn không thôi. Bị bóp bi mà chim nhỏ lại cửng lên, trông thập phần thảm hại.
"Hay để em làm dây xích nối với cẩu tiên của anh nhé? Thay vì đeo ở cổ, đeo ở đây cũng được đấy. Kéo một cái là cục thịt không biết liêm sỉ này sẽ vì đau mà cứng cả lên, hề hề chảy trong suốt dịch, đáng yêu."
Tưởng tượng đến cảnh bản thân quỳ bò, bị phu chủ dắt đi bằng dây xích nối với tính khí, lôi lôi kéo kéo chim đau thì l*и lại càng mυ'ŧ chặt, da^ʍ tiện đến mức nào. Nhất Đằng đỏ mặt, xấu hổ nói.
"T-tuỳ vào phu chủ"
Thần Khôn nghe Nhất Đằng ngoan ngoãn gọi thì lòng thư thái cực điểm, lại đè vợ yêu của mình lên bàn hung hăng thao bướm thụ tinh. Một năm qua mặc dù Thần Khôn dùng bao đυ. Nhất Đằng, còn Thần Mặc mới là người xuất vào trong Nhất Đằng, tuy nhiên mãi Nhất Đằng vẫn chẳng thể hoài thai được. Thần Khôn khinh miệt cười khẩy, châm chọc Thần Mặc có phải không những anh đã yếu sinh lý mà tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng vô dụng hay không. Bây giờ Thần Khôn mỗi ngày đều thụ thai cái bụng nhỏ của Nhất Đằng, Nhất Đằng mang thai chỉ là sớm muộn. Mỗi ngày của Nhất Đằng từ đó cứ vậy vui vẻ đầm ấm trôi qua, vừa hầu hạ Thần Khôn vừa kiểm tra thai kỳ. Ban ngày mở mắt dậy trong l*иg ngực của Thần Khôn, suyễn khí dùng bướm đánh thức nam nhân dậy. Sau khi được nam nhân tưới tinh vào l*и thì ngoan ngoãn để nam nhân đeo đai trinh tiết có gắn giả dươиɠ ѵậŧ chứa thuốc thụ thai cùng điều nãi vào, bướm hàm ©ôи ŧɧịt̠ giả mà sinh hoạt. Xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho Thần Khôn, sau đó quỳ dưới gầm bàn làm máy ủ ©ôи ŧɧịt̠ cho nam nhân khi nam nhân ăn sáng. Tiễn Thần Khôn ra cửa, chuyên chú mang tất mang giày cho cậu, rồi cúi dập đầu hôn lên đôi giày da bóng loáng.
"Chúc phu quân một ngày vui vẻ a~"
Nhất Đằng nở nụ cười ôn nhuận như nước, được Thần Khôn vuốt ve xoa tóc tán thưởng. Khi phu quân rời nhà thì Nhất Đằng mới bắt đầu ăn sáng rồi bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa. Cửa nhà đã bị Thần Khôn khoá nên Nhất Đằng muốn đi ra ngoài cũng không được, nếu mua gì thì có thể đặt đồ cho siêu thị mang đến, bỏ vào hệ thống delivery box ngoài cửa chuyển vào phía trong nhà. Đây là một cách thức rất phổ biến ở xã hội hiện tại, vì nam nhân chiếm dục cực kỳ mãnh liệt, khi không có nam tính ở bên đương nhiên không bao giờ để cho nô thê trong nhà gặp người lạ, tốt nhất là khoá lại không cho ra khỏi cửa. Dọn dẹp xong thì là thời gian cho bản thân. Nói là thời gian cho bản thân nhưng vì xã hội này vặn vẹo đến cực điểm, song tính cũng không có gì giải trí, rảnh rỗi thì cũng là làm những thứ liên quan đến hầu hạ nam nhân, tỉ như đọc thuộc cuốn sách gia giáo nô thê, xem phim người lớn rồi học tư thế, hay quay video tự thủ da^ʍ. Nhất Đằng thích đọc sách, Thần Khôn mua cho anh cả một tủ sách nội trợ đến gia huấn, mỗi ngày đều yêu cầu anh học thuộc một chương. Bận rộn đến chiều, Nhất Đằng nấu xong bữa tối, chuẩn bị nước tắm cho Thần Khôn rồi ra cửa quỳ chờ phu chủ về. Mơ mơ màng màng, thuốc da^ʍ vẫn đang không ngừng bơm đầy l*и nhỏ của Nhất Đằng làm đầu óc anh không khỏi trượt ra xa. Anh nhớ về khoảng thời gian trước đây khi còn làm vợ Thần Mặc. Thần Mặc là người theo chủ nghĩa cấp tiến, không hề ép anh sống theo phong cách nô thê truyền thống. Ngược lại Thần Mặc rất muốn truyền đạt tư tưởng mới cho Nhất Đằng, không yêu cầu Nhất Đằng phải quỳ, hay khoá Nhất Đằng trong nhà bao giờ, thậm chí còn cho anh đi làm. Nhất Đằng trước đây cảm động cho rằng Thần Mặc thật yêu mình mới tôn trọng mình như vậy, nhưng sau khi được Thần Khôn tẩy não dạy dỗ, dứt khoát đơn phương đệ đơn nghỉ việc cho anh, nhốt anh trong nhà, đem anh trở về đúng vị trí thực của mình, anh mới hiểu ra. Đối với một song tính như anh, quá tự do ngược lại sẽ mang đến bất an, sợ hãi. Chỉ khi nào bị giam cầm mạnh mẽ dưới chân đàn ông, mọi thứ trong cuộc sống để đàn ông quyết định, song tính mới chân chính đạt được cảm giác an toàn. Nhất Đằng háo hức chờ đợi Thần Khôn về nhà, để có thể kể cậu nghe hôm nay anh đã ngoan như nào, đã học thuộc lòng gia huấn trong sách mà cậu yêu cầu, rồi Thần Khôn sẽ hài lòng cưng nựng anh, thưởng cho anh được bú côn ŧᏂịŧ cao quý của cậu.
Thần Khôn vừa mở cửa ra đã thấy Nhất Đằng quy củ dập đầu đón mình bằng nụ cười tươi sáng ấm áp, nét mặt cậu liền hoà ái vài phần. Vuốt tóc Nhất Đằng đang quỳ cởi giày cho mình, Thần Khôn bình thản hỏi.
"Tiểu tinh bồn của em ở nhà có ngoan không nào?"
Nhất Đằng nghe lời lẽ hạ nhục của Thần Khôn thì tai liền đỏ. Thần Khôn rất thích dùng những từ hạ lưu để gọi anh. Trước đây Thần Mặc chưa bao giờ gọi anh như vậy, nhưng Thần Khôn lại kiên quyết đem những từ ngữ này khắc sâu vào đầu Nhất Đằng. Dần dà, Nhất Đằng bị tẩy não đến mức cảm thấy gọi như vậy không có gì sai cả. Vì giá trị của anh chính là thế, anh sinh ra là để làm bồn chứa tinh cho nam nhân mà.
Nhất Đằng hầu phu quân đi tắm, dùng da thịt mềm mại của mình làm bông tắm cọ xát cơ thể rắn chắc của nam nhân. Cánh môi mềm hôn trượt từng bụng nam nhân xuống, phủ đầy ©ôи ŧɧịt̠ hùng dũng dưới háng nam nhân, thành kính hôn lên đầu khấc cao ngạo. Cái vυ' xinh được Thần Khôn nhào nặn đã dần nảy nở, đầṳ ѵú nghểnh lên đáng yêu, dâng lên miệng Thần Khôn để cậu ngậm cắn. Ra đến bàn ăn thì Nhất Đằng đã bị Thần Khôn kí©ɧ ɖụ© đến đứng không vững, cậu được Thần Khôn bế trong lòng, vô lực rêи ɾỉ. Bướm bị nhét bánh mì, bánh mì nhanh chóng bị da^ʍ thuỷ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ thấm mềm. Thần Khôn xé bánh mì trong l*и Nhất Đằng ra, từng miếng từng miếng đút anh ăn. Cứ vậy cái bướm được đút no bao nhiêu trái cây cùng rau củ, cái miệng trên cũng được ăn đủ những thứ đó. Bị bế lên bàn ăn mà hϊếp da^ʍ. Đít cắm cà rốt, bướm bị ©ôи ŧɧịt̠ thao. Cung khẩu bị ©ôи ŧɧịt̠ dài bạo phá, làm bụng Nhất Đằng gồ lên hình dáng ©ôи ŧɧịt̠ của Thần Khôn. Tầng tầng lớp lớp mị thịt bị chọc chảy nước, gắt gao mυ'ŧ chặt lấy gậy sắt nóng bỏng của nam nhân. Nhất Đằng bị ȶᏂασ đến suyễn khí, cả người đỏ lên như say rượu. Thần Khôn bế xốc Nhất Đằng lên, Nhất Đằng hoảng sợ ôm chặt lấy nam nhân, tư thế này càng làm ©ôи ŧɧịt̠ thâm sâu hơn vào l*и. Thần Khôn bế Nhất Đằng mà ȶᏂασ từ phòng ăn vào phòng ngủ, môi lưỡi triền miên dây dưa, như dã thú mà điên cuồng làʍ t̠ìиɦ. Bướm của song tính chính là trời sinh để bị ©ôи ŧɧịt̠ hϊếp, vĩnh viễn thật ướt thật chặt, bị bạo thao thế nào cũng không tùng, mị thịt ép chặt lên ©ôи ŧɧịt̠ bự đang xỏ vào, sít sao như một cái bαo ©αo sυ, chỉ có điều cái bao này vừa mềm lại ngập nước, đem giống đực hầu hạ đến thư sướиɠ. Nhất Đằng bị ȶᏂασ đến tè ra, da^ʍ thuỷ cùng nướ© ŧıểυ đua nhau phun trào, hạ thân đã loạn đã thành một thác nước.
"Ahhh— ahhhh- tiểu-tiểu ra mất.... ahhhhhh bị ȶᏂασ đến mất khống chế- Thần Khôn- chậm một chút... ahhh... chế-chết anh mất..."
Nhất Đằng mở to đôi mắt ngập nước của mình nhìn cái l*и không có liêm sỉ đã không còn nghe theo điều khiển của bản thân, lỗ l*и bị ©ôи ŧɧịt̠ điên cuồng xỏ xuyên đã sảng đến mất kiểm soát, niệu đạo bị ngón tay nam nhân ác độc bóp nhéo, mãnh liệt phun tiểu vàng nhạt ròng ròng, đái ướt cả bụng Thần Khôn.
"Đúng là một cái bồn chứa tinh vô dụng, đến đi tiểu cũng không kiểm soát được, anh nói xem, có phải chỗ này hỏng rồi không?"
Thần Khôn ác thú vị niết lên tử ©υиɠ của Nhất Đằng, sờ lấy ©ôи ŧɧịt̠ của mình dưới lớp da mềm như lụa của mỹ nhân dưới thân, đổi lại tiếng da^ʍ rên vô thố của Nhất Đằng. Tử ©υиɠ bị hϊếp, bị niết, Nhất Đằng thật đã loạn đến không chịu nổi. Có lỗi giác như toàn bộ thân thể đều đã không thuộc về mình, mà biến thành một cái đồ chơi tìиɧ ɖu͙© chỉ biết vô lực nằm im, không thể phản kháng nam nhân chọc lạn. Nhất Đằng bắt đầu nói năng lộn xộn, hai tay vòng lên cổ Thần Khôn mà cầu xin.
"Ahhhh—uhmmmm— ah- x...xin phu chủ đ-đừng niết tinh-tinh bồn nữa~~~ tinh-bồn của Đằng Đằng bị chủ nhân hϊếp chết mất."
"Thật ngoan. Hồ chứa tinh thì phải để chủ nhân hϊếp chứ, ngoan, một chút chủ nhân liền xả tinh vào cái bụng nhỏ của Đằng Đằng, lấp đầy tinh bồn bằng hạt giống của chủ nhân"
Thần Khôn đâm chọc thêm vài chục hạ thì gầm lên, bóp eo Nhất Đằng đến hằn tím, dươиɠ ѵậŧ trương cực hạn, ùn ùn tinh nóng phun ra bắn vào khoang sinh sản của Nhất Đằng. Nhất Đằng đã bán tỉnh bán mê, run rẩy tiếp nhận nùng tinh của nam nhân. Dưới eo anh lót gối cao, để tϊиɧ ɖϊ©h͙ thuận tiện chảy vào tử ©υиɠ, không nghi ngờ gì khiến Nhất Đằng đậu thai. Nhất Đằng có thể cảm nhận được ở nơi sâu nhất trong cơ thể mình, đã bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Thần Khôn xâm chiếm đến.
"Ah ah—- ah ah .... M-mang thai... mang thai mất rồi... ah..."
Quả thật sau đêm đó, Nhất Đằng đã hoài thai. Vậy là từ sau khi Thần Mặc mất tích tính đến nay chưa đầy 2 tháng, Nhất Đằng đã bị em trai chồng thụ thai thành công. Cuộc sống có thai của Nhất Đằng càng trở nên quấn quít với Thần Khôn, anh có thể cảm nhận sinh mệnh mới đang hình thành trong bụng mình, hạnh phúc lâng lâng đến khó tả. Đến tháng thai kỳ thứ 3, bụng Nhất Đằng đã nhô ra. Thân thể Nhất Đằng dưới sự tưới tinh của Thần Khôn, càng lúc càng vũ mị câu nhân, vυ' cùng mông đều nở ra, sữa bắt đầu dầm dề tiết. Thần Khôn không thích thấy dấu vết hôn nhân cũ của Nhất Đằng với anh trai mình, cho người dọn sạch nhà, thay lại toàn bộ nội thất. Đến bức ảnh cưới to treo ở phòng khách cũng bị Thần Khôn đem đi đốt, thay vào đó là ảnh Nhất Đằng ôm bụng đã hơi nhô của mình quỳ dưới chân Thần Khôn, trên mặt là nụ cười ngượng ngùng xinh đẹp như đoá hoa, cổ đeo dây xích được Thần Khôn nắm lấy. Những tưởng mọi chuyện đã kết thúc như vậy, ấy vậy mà vào một buổi đêm, khi Thần Khôn đang miệt mài cày cấy l*и da^ʍ của Nhất Đằng, thao anh đến uốn éo khóc xin tha thì điện thoại reo lên. Thần Khôn cũng chẳng hề dừng lại, với tay lấy điện thoại thấy là ba cậu gọi đến. Thần Khôn vừa ȶᏂασ Nhất Đằng vừa nghe điện thoại, da^ʍ ngữ của Nhất Đằng chắc chắn lọt vào điện thoại. Thần tổng nghe tiếng giao hợp của đôi trẻ, gương mặt cũng không đổi sắc.
"Ba, có chuyện gì vậy ạ? Ba nói nhanh lên, con đang bận đây". Thần Khôn xấu xa thúc hông, đem ©ôи ŧɧịt̠ mình hãm sâu vào bướm Nhất Đằng, Nhất Đằng đã bị ȶᏂασ đến ngu ngốc, dù biết Thần Khôn đang nói chuyện với cha chồng anh, anh cũng không thể kiềm chế tiếng rên.
"Ngoan nào, để em nói chuyện với ba. Kẹp chặt một chút, Đằng Đằng". Thần Khôn từ khi về nước đã dọn thẳng vào nhà ở với Nhất Đằng, Thần tổng đương nhiên biết chuyện con trai mình cưỡиɠ ɧϊếp luôn anh dâu của nó, tuy nhiên gia đình Thần thị chính là phát triển theo kiểu cá lớn nuốt cá bé, chẳng phải vợ của ông cũng chính là anh họ của ông, bị ông cưỡng bức thao thành cái nô thê, vì ông mà sinh ra hai đứa con trai Thần Mặc Thần Khôn hay sao. Thần tổng không nhanh không chậm nói, đem đến cho hai người bên kia một cái kinh ngạc.
1
"Thần Mặc trở về rồi. Còn sống, hôn mê trong bệnh viện."