Nhân Thê Cuộc Sống

Chương 28: Sắc Lang Tổng Tài x Tiểu Học Trưởng (2)

Khi tỉnh dậy Duy Ánh đã thấy bản thân nằm trong phòng y tế. Chuyện vừa xảy ra cứ như một giấc mơ, nhưng ngay khi định ngồi dậy, Duy Ánh đã thất hoa huyệt mình có dị vật. Nguyên căn là Trương tổng chỉ lau người cho cậu còn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn nằm trong hoa huyệt Duy Ánh . Vì tiểu hoa nhỏ bị đại cự bổng thao đến không khép chặt được nên hé mở làm tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhỏ giọt ra. Nam nhân tiếc rẻ, liền mang giang tắc vào cho cậu, hảo cất giữ tϊиɧ ɖϊ©h͙ tẩm bổ. Duy Ánh hiện tại cảm nhận rõ nhớp nháp giữa hai chân, liền nghĩ đến cảnh tượng cự bổng chà đạp mình, xuất tinh bắn vào bụng mình, mặt đỏ hết lên, tiểu huyệt lại nhịn không được mυ'ŧ lấy giang tắc. Duy Ánh cả kinh, chẳng lẽ mình lại dâʍ ɭσạи như vậy sao? Nội tâm cậu không ngừng phỉ nhổ bản thân, không được, nhất định phải gột bỏ ý nghĩ ngu ngốc này. Nghĩ rồi cậu cố nhích thân vào nhà vệ sinh. Mỗi bước đi đều hảo cảm nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bụng cùng tiểu huyết ướt nhẹp, giang tắc cọ sát nội bích hảo thư thái.

Duy Ánh bước vào một phòng, khóa cửa lại. Cậu ngồi lên bệ bồn cầu, cởϊ qυầи xuống, giang 2 chân ra. Bấy giờ nhìn xuống tiểu huyệt đang ngậm một cái giang tắc đen làm cậu nhớ lại cảnh l*и mình mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ nam nhân.

"A~ ngô~..."

2

Chỉ nghĩ thôi đã làm thiếu niên tự động rêи ɾỉ, nước lại chảy ra. Duy Ánh cắn môi, đưa tay xuống sờ nơi tư mật. Cậu nắm lấy giang tắc, từ từ rút ra. Theo chuyển động của cậu lỗ nhỏ lại cố ý mυ'ŧ vào lưu luyến. Khi đã rút hẳn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắt đầu tràn ra ngoài. Duy Ánh lấy tay chặn lại, mấy ngón tay liền dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c. Duy Ánh đưa tay lên nhìn, lúc đó chỉ muốn đem lau đi nhưng không hiểu vì sao bản thân lại trỗi dậy khao khát nếm thử. Đằng nào cũng chỉ có một mình, không ai biết đâu. Duy Ánh tự nhủ rồi lè lưỡi ra liếʍ thử. Nó mặn mặn, hơi tanh, bất quá cậu lại không ghét nó. Lỗ l*и mất đi giang tắc đột nhiên cảm thấy thật trống rỗng. Duy Ánh thấy ngứa ngáy vô cùng, một tay sờ sờ tiểu kê một tay xoa hoa huyệt.

"A~...ưn..."

Nếu có nam nhân ở đây, hẳn hắn ta sẽ dùng nhục bổng thô to đâm sâu vào cậu. A! Không được! Duy Ánh cả kinh trước suy nghĩ của mình, ngón tay lại bắt đầu tự xâm nhập động. Khó chịu quá, ngón tay cậu dù dài nhưng có cào loạn bên trong cũng không bằng có côn ŧᏂịŧ lấp đầy. Duy Ánh ngửa mặt rêи ɾỉ, hoa huyệt ửng đỏ chảy nước khép mở mυ'ŧ lấy ngón tay, bàn tay kia vuốt ve tiểu kê. Cảnh tượng thật dâʍ đãиɠ. Cuối cùng Duy Ánh quyết định đeo lại giang tắc vào người. Cảm giác khi giang tắc lấp đầy lỗ l*и mình làm cậu thoải mái thở dài. Duy Ánh nghĩ mình sẽ sớm quên chuyện này nhưng cậu không biết rằng toàn bộ hành động vừa rồi đều bị camera ghi lại. Ở một nơi khác, có một nam nhân vui vẻ mỉm cười.

Vài ngày sau, đột nhiên ba ba cậu lại dẫn cậu đến tập đoàn Trương Thị. Duy Ánh nghĩ phải gặp lại người đàn ông đó trong lòng vừa sợ hãi vừa có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Từ ngày đó, mỗi ngày cậu đều thủ da^ʍ, sờ nắn hoa huyệt của mình. Thậm chí hôm nay, không hiểu sao cậu vẫn mang cả giang tắc trong người. Theo cha bước vào tòa nhà rộng lớn, nhìn người cha bộ dạng có lỗi lấm lét làm cậu sinh chán ghét. Cha cậu vốn là kẻ tiểu nhân thích nịnh bợ luồn cúi, thập phần khác biệt vs nam nhân cao lớn uy vệ kia. Duy Ánh nghĩ bậy liền tự chửi mình bất kính, dù sao cha cậu cũng đã nuôi cậu ăn học a.

"Lát nữa vào đó, phải ngoan ngoãn nghe lời biết chưa. Đừng chọc giận Trương tổng."

Cha cậu dặn dò. Duy Ánh vẫn chưa được biết mục đích của chuyến đi. Chỉ có thể gật đầu. Cha cậu a, bình thường đã hay cúi người, chuẩn bị vào phòng Trương tổng thì cúi đến mức muốn chúi đầu xuống luôn a. Sau khi gõ cửa, Trương tổng cho phép cả hai cha con vào.

"Chào ngài Ngô," Trương tổng khinh thường nói. Cha Duy Ánh Ngô Sở đã cúi đầu đến không thể thấp hơn, kính cẩn chào nam nhân.

"Kính chào Trương tổng"

Không có tiếng đáp của Trương tổng, Ngô Sở giữ nguyên tư thế cúi đầu như thế. Duy Ánh đứng cạnh thấy rất tức giận, hắn ta dám khi dễ cha con ta như thế, vừa ngước lên nhìn thì thấy nam nhân tươi cười da^ʍ mị nhìn mình. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, như con mồi bị thú ăn thịt nhắm trúng.

"Tiểu mẫu cẩu của anh, mau tới đây anh xem cái bướm có ngoan không nào."

Trương tổng hạ lưu nói. Duy Ánh tức đến mắt trợn trừng, ở ngay bên cạnh còn có cha cậu mà.

"N...ngươi...xằng ngôn cái gì vây? Ai là mẫu cẩu?"

"Còn không phải là em sao. Duy Ánh sao mau quên vậy, hôm đó ai là người khóc lóc nhận là tao mẫu cẩu, cầu xin chủ nhân thao em dục tiên dục tử nào?"

Nam nhân tà mị nhắc lại. Ký ức xấu hổ liền chạy qua trong não cậu làm cậu đột nhiên chảy nước, hai chân kẹp chặt. Đương nhiên động tác này không qua khỏi mắt Trương tổng, hắn cười tà nói.

"Tao mẫu cẩu dâʍ đãиɠ. Chưa gì đã ướt sao, lại đây cho chủ nhân xem tiểu huyệt bé nhỏ giữ giang tắc của anh thế nào. Lão Ngô, còn không mau khẩn trương."

Dứt lời, Duy Ánh đã bị Ngô Sở xô lại ngã vào vòng tay ôm gắt gao của Trương tổng.

"Cha!" Duy Ánh sững sờ quay lại, thấy cha mình đứng cúi đầu run rẩy như một con chó. Nam nhân ôm lấy Duy Ánh, tay chân bắt đầu sờ loạn. Hắn đưa tay xuống bóp mông cậu, nhào nặn hai bờ mông nảy nở.

"Ân...ngô..." Duy Ánh nhịn không được rên lên. Nam nhân mạnh mẽ xé áo cậu, làm lộ ra bầu ngực nhỏ, gắt gao đem ôm sát làm hai khỏa anh đào cọ xát vào lớp vải sơ mi. Một tay hắn thọc vào quần cậu, sờ lấy hoa huyệt ướt nhẹp.

"Đã ướt thế này rồi." Nam nhân hắc hắc cười, hạ thân phồng lên trong quần đưa đẩy cọ xát với thiếu niên.

"Ngươi...đừng loạn..." Thiếu niên vô lực nói, hai chân đã mềm nhũn, dựa hẳn vào người nam nhân. Hắn ta một tay lột sạch cậu làm cậu trần trụi giữa phòng, hai chân ướt nhẹp nhỏ giọt xuống sàn. Nghĩ đến hôm trước đại dươиɠ ѵậŧ của nam nhân tiến vào thân thể, Duy Ánh nhịn không được đỏ mặt lên. Những cậu cảm thấy khinh thường khi hồi tưởng lại tối hôm qua dươиɠ ѵậŧ nam nhân ra vào trong hoa huyệt của cậu, cậu ngay dưới thân nam nhân không ngừng vặn vẹo thắt lưng, hoa huyệt cùng hậu huyệt đều tràn ngập cảm giác, tuy trong lòng Duy Ánh cảm thấy lo sợ ngượng ngùng, nhưng kỳ quái là cảm xúc mâu thuẫn một chút cũng không có, hạ thân hoa huyệt ngược lại càng ngày cơ khát, chảy đầy một mảnh da^ʍ thuỷ trong suốt, làm cho hạ thân ướt nhẹp, tưởng muốn lại được lấp đầy.

"Em bé ngoan, không cần thẹn thùng, em cơ khát dâʍ đãиɠ như thế nào chủ nhân cũng sẽ không trách . Chủ nhân biết em chính là như vậy, sẽ tuỳ thời tuỳ chỗ muốn bị đại kê ba nam nhân cắm vào hoa huyệt, thao hậu huyệt. Đừng sợ đừng sợ, tiểu mẫu cẩu, chủ nhân đều biết."

Nam nhân làm ra vẻ an ủi nhưng lời nói thì hạ lưu ám chỉ tẩy não, ý đồ đem Duy Ánh tạo ra thành một người giống như lời theo hắn nói, tuỳ thời đều bị thao thành da^ʍ phụ.

Duy Ánh yên lặng không nói lời nào, nhưng trong lòng cũng dần dần đồng tình theo lời chủ nhân.

Mình...... Mình thật chính là người dâʍ đãиɠ như vậy sao? Thế nhưng hoa huyệt thật ... Thật hảo tưởng tuỳ thời đều bị nhồi đầy chà đạp.... Có lẽ mình thật tựa như chủ nhân nói như vậy, là người dâʍ đãиɠ cơ khát đi......

Duy Ánh bị đẩy quỳ xuống, Trương tổng ngồi lên bàn, tháo khóa quần bật ra cự bổng. Nam nhân vỗ vỗ dươиɠ ѵậŧ lên mặt Duy Ánh, hỏi.

"Tao mẫu cẩu thấy đại nhục bổng có thèm chảy nước miếng không?"

Duy Ánh ngây ngốc nhìn như bị thôi miên vào nhục bổng to lớn dọa người. Miệng lắp bắp không nói nên lời. Tức thì, Trương tổng bật công tắc, giang tắc trong người Duy Ánh rung lên làm cậu hốt hoảng.

"Ân...... A...... Chủ nhân...... Không cần...... Chỗ đó...... A...... A...... Chỗ đó...... Không được ...... L*и nhỏ muốn...... Muốn nát mất ...... Cầu cầu ngươi chủ nhân...... Chịu không nổi ...... A......"

Hiện tại Duy Ánh bị giày vò đến dục tiên dục tử, da^ʍ thuỷ chảy ra ròng ròng, chủ nhân nhìn bộ dáng dâʍ đãиɠ của cậu châm chọc

"Như thế nào? Nhìn em hiện tại thành cái dạng này, chỉ là bị giang tắc nhẹ nhàng rung liền muốn cao trào, thật muốn bị đại dươиɠ ѵậŧ của nam nhân cắm vào sẽ sướиɠ thành bộ dáng gì đi, còn nói không phải cái bồn chứa tinh thiếu đυ."

Duy Ánh bị làm đến một nửa thì đột nhiên giang tắc bị tắt đi giống như bị tra tấn sắp phát cuồng, nghe thấy chủ nhân nói càng hận không thể đoạt lấy công tắc bật lên.

"Ân...... Chủ nhân, em là...... em là cái tinh bồn thèm ȶᏂασ... Ân...... Chủ nhân... Ân a...... bướm thật ngứa... Mau giúp em...... Chủ nhân...... Cầu ngài...... Cầu ngài... A......"

"Như thế nào, muốn?"

Trương tổng vỗ nhục bổng vào mặt Duy Ánh. Thiếu niên không tự chủ được liền liếʍ liếʍ.

"Mẫu cẩu...muốn trứng rung...sáp...hoa huyệt a~ Chủ nhân...làm ơn...ngô....Mẩu cẩu sẽ...bú dươиɠ ѵậŧ...chủ nhân...."

"Tao mẫu cẩu còn dám ra điều kiện."

Nam nhân giả vờ lạnh giọng nói, định đưa dươиɠ ѵậŧ đi thì Duy Ánh ngay lập tức bò lại.

"Không... không... Ngô... Chủ nhân... tao mẫu cẩu hảo thích bú ©ôи ŧɧịt̠ nam nhân... thỉnh chủ nhân... cho mẫu cẩu được phép... bú ©ôи ŧɧịt̠ ngài..." Duy Ánh nỉ non cầu xin, hai mắt đã ngấn lệ. Nhưng Trương tổng nào có buông tha. Hắn lấy tay xoa đầu Duy Ánh như một con chó, đoạn ném cây bút về phía chân Ngô Sở.

"Mẫu cẩu mau bò tới đem về cho anh"

Nghe lời, Duy Ánh liền bò lại phía Ngô Sở. Bắt gặp cha mình đang nhìn mình bò như một con chó, cầu xin nam nhân thao, Duy Ánh thấy nội tâm vỡ nát. Nhưng cậu vẫn cúi xuống gặm lấy cây bút dưới chân Ngô Sở, đoạn bò lại quỳ dưới chân Trương tổng.

"Lão Ngô a~ Sinh ra được một tao mẫu cẩu hảo dâʍ đãиɠ. Hôm nay ta thay ngươi dạy dỗ nó vậy"

Trương tổng lăng nhục cha con họ Ngô. Ngô Sở cúi đầu run rẩy chỉ có thể dạ dạ. Thật ra ngày trước Trương tổng đã liên lạc hắn, cho hắn xem cảnh con trai mình bị nam nhận đυ. đến ngất xỉu, còn dọa sẽ làm hắn phá sản nếu không chịu giao Duy Ánh cho Trương tổng. Ngô Sở đành bất lực gật đầu, đang tâm bán con ruột mình làm cẩu nô cho nam nhân.

Trương tổng hài lòng nhìn Duy Ánh. Lệnh cậu há miệng ra. Duy Ánh mừng rỡ há miệng, hạ thân thô to bắt đầu trượt vào.

"Chủ nhân sẽ thưởng cho tao mẫu cẩu. Hảo bú ɭϊếʍ ©ôи ŧɧịt̠."

Duy Ánh ngậm lấy bao qυყ đầυ bú như con nít bú sữa. Lưỡi linh hoạt liếʍ láp dọc thân. Hạ thân thô to xích dần vào họng cậu, Duy Ánh ra sức khẩu giao tạo ra tiếng phốc phốc dâʍ đãиɠ. Trương tổng bật công tắc làm trứng rung lên, Duy Ánh rêи ɾỉ khi đang mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ hắn.

"A~ A~...Ngô..."

"Tiểu mẫu cẩu có thích cảm giác hai miệng đều được uy ăn không?"

"T...tao mẫu cẩu...rất thích... cảm ơn chủ nhân..."

Duy Ánh mυ'ŧ đến nước miếng nhễu nhại. Trương tổng còn từ trên cao nhổ vào mặt cậu, đem đầu cậu xoa như chó. Khi Duy Ánh đã ngậm hết cự bổng dài, nam nhân hướng mặt cậu lên. Thật là một cảnh tượng xinh đẹp a. Mỹ thiếu niên nước mắt lưng tròng, nước miếng nhễu nhại, miệng ngậm đại côn đến sát gốc, mũi đã muốn đυ.ng lông ©ôи ŧɧịt̠. Phía sau lại nhích mông lên, trứng rung trừu sáp làm dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra như suối.

"Chó ngoan, bú cả kê đản chủ nhân nào."

Duy Ánh nghe lời rúc vào háng nam nhân ngậm lấy đại kê đản. Mùi giống đực xông vào mũi cậu làm cậu càng đê mê, hận chỉ muốn úp mặt vào đây mãi. Sau lưng, Ngô Sở thấy con mình quỳ xuống bú ɭϊếʍ hạ thân nam nhân toàn thân một mảnh bất lực không nói nên lời. Trương tổng còn bày trò ác ý, cố ý hạ nhục Duy Ánh.

"Cẩu nô mau banh l*и ra hướng phụ thân cho phụ thân xem cái l*и dâʍ đãиɠ của con mình đi."

Duy Ánh lưỡng lữ trong phút chốc thì Trương tổng đẩy hông đυ. miệng cậu, vừa tát vào má cậu. Bị thúc ép, cậu chỉ có thể tuân lệnh, uốn lưng đưa mông lên, dùng tay tách bờ mông ra để lộ lỗ l*и bị cắm trứng rung, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ướt đẫm.

"Ngài Ngô a, hảo nhìn cái bướm da^ʍ của con ngài ~ah cái miệng của Duy Ánh thật sướиɠ, vừa bú vừa liến sạch ©ôи ŧɧịt̠ ta rồi, đúng là trời sinh dâʍ đãиɠ, đẻ ra để hầu hạ ©ôи ŧɧịt̠ nam nhân. Ta nói có đúng không? "

"Vâng thưa Trương tổng. Duy Ánh đẻ ra là để mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ ngài ạ."

Ngô Sở khổ sở đáp. Con trai giỏi giang là niềm tự hào của mình nay đã không còn.

Trương tổng đút ©ôи ŧɧịt̠ vào họng Duy Ánh, một tay giữ đầu cậu, đẩy hông điên cuồng coi cậu như cái lỗ để phát tiết. Duy Ánh cực khổ há miệng, nước miếng chảy dài. Dươиɠ ѵậŧ của Trương tổng rất to, mỗi lần đều đỉnh đến cuống họng làm cậu phát nghẹn. Cái tư thế này có bao nhiêu tiện, bất quá cậu lại rất thích cảm giác được ngậm ©ôи ŧɧịt̠. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ rỉ ra nơi đầu khấc nhỏ giọt trong họng cậu như thuốc phiện. Không những vậy cảm giác l*и bị trứng rung sáp trứng khi phụ thân đang nhìn làm toàn thân Duy Ánh run rẩy. Kɧoáı ©ảʍ đặc biệt liên tục đánh vào đại não cậu bé. Cuối cùng nhịn không được Duy Ánh liền xuất tinh.

"Ah~~~~~ah~~~~ ưm~~~~ ~~~"

"Tao mẫu cẩu, có thể xuất chỉ vì được bú ©ôи ŧɧịt̠ sao. Đúng là trời sinh để nằm dưới háng nam nhân."

Côи ŧɧịt̠ to lớn trong họng Duy Ánh vẫn chưa xuất. Trương tổng bế Duy Ánh lên, để cậu dựa vào bàn, hai chân mở to thành chữ M. Nam nhân lôi giang tắc ra làm Duy Ánh thấy một mảnh hư không, trong hoa huyệt liền ngứa ngáy, nước chảy ướŧ áŧ. Cậu khổ sở vặn vẹo, cọ xát hoa huyệt với ©ôи ŧɧịt̠ to dài.

"Chủ nhân a~.... ....làm ơn..."

Trương tổng chỉ đút qυყ đầυ vào, lỗ nhỏ đã tham lam mυ'ŧ chặt. Duy Ánh nằm ngửa ra mặt bàn lạnh, hai tay trêu đùa hai khỏa anh đào cứng đỏ.

"Chủ nhân... đừng chọc ghẹo ta nữa..."

Trương tổng cúi người hung hăng ngậm lấy đầṳ ѵú Duy Ánh làm cậu bé sướиɠ đến cong người lại, hoa huyệt lại một trận mυ'ŧ chặt.

"Tao mẫu cẩu, thích bị nam nhân hấp đầṳ ѵú vậy sao?"

"thích a~ ngô~... ân... không cần...muốn cắn đứt đầṳ ѵú..."

"Còn nói không cần, xem ai cong lưng dâng đầṳ ѵú lên cho ta mυ'ŧ"

Nam nhân mỉa mai, đẩy hông thúc côn ŧᏂịŧ dài đâm lút cán, một đường phá lớp lớp nội bích non mềm mà đỉnh tới miệng tử ©υиɠ. Duy Ánh hội hét to, trí óc như bay tận chín tầng mây.

"a...a....quá sâu, nhẹ một chút....ngô...bướm bị thao hư"

Duy Ánh nói loạn, ôm lấy đầu Trương tổng đang liếʍ lộng đầṳ ѵú mình. Trương tổng quả thực đυ. cậu đến thấy sao. Côn ŧᏂịŧ 28cm cm thô to đỉnh vào hoa huyệt cậu bé 16 tuổi như muốn xuyên vào ruột. Lại dùng sức đẩy mạnh như giã cối mà tàn phá bên trong. Ma sát rực lửa với nội bích, liên tiếp điểm đến hoa tâm làm Duy Ánh sướиɠ phát cuồng. Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy đầy hạ bộ nam nhân, âm thần béo mập ra sức phối hợp co giãn.

"Sau này hàng ngày đều đem hoa huyệt dâng ta chơi biết chưa?"

Trương tổng vỗ mông Duy Ánh, không ngừng nghỉ đâm vào.

"...Dạ...S...sau này... mỗi ngày đều để Chủ nhân thao...A...A... sâu quá..."

Duy Ánh gào loạn lên. Đầu óc rỗng tuếch, chỉ còn lại khao khát được thao tử.

"Nói xem tiểu mẫu cẩu. Muốn anh bắn ở đâu nào?"

"Ở trong... ân...ân... Thỉnh chủ nhân ban tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho mẫu cẩu... xuất tinh uy mẫu cẩu mang thai..."

Nói rồi, Trương tổng thúc mạnh xuất tinh vào bên trong Duy Ánh. Duy Ánh cũng nhịn không được mà xuất bắn lên đầy bụng Trương tổng. Cảm giác ấm nóng của tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong l*и mình làm Duy Ánh thấy thoải mái. Trương tổng để Duy Ánh trượt xuống, cậu hiểu ý liếʍ láp hạ thân dính đầy chất bẩn của nam nhân, còn liếʍ luôn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của bản thân bắn lên bụng. Trương tổng cầm đầu Duy Ánh, hướng cho cậu bú ©ôи ŧɧịt̠ hắn vào. Quay sang cười tươi với lão Ngô.

"Con của ngài từ này về sau sẽ do ta nuôi dạy tiếp."

Rồi Trương tổng vẫy tay cho lão Ngô ra khỏi phòng, đoạn thư thả ngồi lên ghế. Duy Ánh vẫn như cũ đờ đẫn ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ nam nhân hầu hạ. Trương tổng dấu Duy Ánh dưới hộc bàn, để cậu ngậm ©ôи ŧɧịt̠ mình suốt buổi chiều không rời. Tùy thời điểm còn thao cái miệng, đè đầu Duy Ánh mà vận động. Qua cả chiều Duy Ánh cũng ăn 2 cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi. Mà Duy Ánh rất ngoan ngoãn cùng háo hức được uống nồng tinh của nam nhân. Cảm giác đã phá vỡ đi vỏ bọc ban bên ngoài làm cậu cảm thấy từ nay về sau mình chỉ cần như vậy, thật ngoan mà hầu hạ nam nhân trước mặt là được rồi. Lần đầu xuất thì Trương tổng xuất trong họng Duy Ánh thẳng đến dạ dày. Nhưng lần hai thì hắn xấu tính, liền vô ý bắn tứ tung lên mặt cậu, rồi còn vẩy ra xung quanh, bắt Duy Ánh quỳ bò như con chó liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt và trên sàn. Duy Ánh quỳ dưới chân Trương tổng đã muốn tê, Trương tổng cũng dần quên mất có con chó nhỏ đang mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ mình dưới bàn, chuyên tâm làm việc. Thẳng đến Duy Ánh ngủ quên, đầu kê vào đùi trong của nam nhân, mặt áp vào hạ bộ với ©ôи ŧɧịt̠ đã uy tới họng, cái mũi nhỏ liền rúc vào giữa chùm lông đen đậm mùi hảo hít thở, đem Duy Ánh một cái mộng đẹp.