Hôm nay Trương Kiện được mời đi dự lễ khánh thành thư viện điện tử của trường Trung học Vệ Lang trong thành phố. Sở dĩ thư viện này vốn là được Trương thị tài trợ nên Trương Kiện trong mắt hiệu trưởng thật giống như quý nhân từ trời ban xuống. Lão đâu biết rằng với một tên biếи ŧɦái như Trương Kiện, đâu dễ dàng cho không như thế. Khi lắp đặt máy tính, Trương Kiện đã sai người âm thầm cài webcam ẩn và phần mềm truy cứu dữ liệu cá nhân của học sinh, không những vậy, hắn còn cho người lợi dụng việc xây dựng để lắp camera toàn trường, nối hình ảnh tới thẳng phòng của hắn. Mục đích đương nhiên là để tìm kiếm mục tiêu tiếp theo để hắn điều giáo làm nô ɭệ. Dẫu sao trường Trung học Vệ Lang cũng nổi tiếng là có dàn mỹ nam mỹ nữ thanh tú nhất nước a.
"Mời ngài đi lối này", hiệu trưởng xu nịnh cúi đầu chỉ lối cho hắn. Trương Kiện bước vào hội trường rộng lớn, phía dưới ồn ào tiếng chuyện trò của các bạn học sinh khả ái. Quả thực danh bất hư truyền a, học sinh trường này toàn cực phẩm thôi. Trương Kiện cảm thán trong lòng, bất quá nhìn qua một lượt cũng chỉ dừng ngang mức thấy đáng yêu nhưng chưa có ai làm hắn động tâm.
Hiệu trưởng bước lên bục, giới thiệu dông dài làm hắn buồn ngủ muốn chết. Khi hắn thấy mình sắp hết hứng thú rồi đột nhiên tên Hiệu trưởng nói.
"Sau đây, em Ngô Duy Ánh sẽ thay mặt học sinh toàn trường phát biểu."
Đứa trẻ tên Duy Ánh bước ra thu hút ánh nhìn của hắn. Cậu trai tầm 15-16 tuổi, thân hình mảnh khảnh nhưng không hề gầy gò, ngược lại còn có chút nảy nở ở mông và ngực. Làn da trắng như tuyết cùng ngũ quan đặt biệt xinh đẹp khả ái. Đôi môi đỏ hồng và đuôi mắt phượng dài trông quyến rũ cực kỳ. Chỉ mới nhìn cặp mông căng tròn của cậu ta mà Trương Kiện đã có phần khó chịu đũng quần. Hắn ta nghĩ thầm, bảo vật đây rồi.
Duy Ánh mở lời phát biểu, giọng cậu ta nhẹ nhàng như chim hót. Trương Kiện tưởng tượng cậu bé dùng chất giọng đó rêи ɾỉ cầu hắn thao lộng, mới nghĩ thôi đã khiến hắn rạo rực.
Kết thúc buổi lễ, Trương Kiện lấy cớ để được gặp Duy Ánh. Lão Hiệu trưởng ngu ngốc đâu hiểu được tâm tư ác ma của Trương Kiện, liền vui vẻ gật đầu.
Trong phòng riêng, Trương Kiện ngồi chờ con mồi đến, trong lòng vẽ ra đủ loại tình huống sau này sẽ lăng nhục cậu hội trưởng hội học sinh Duy Ánh. Cửa mở ra, Duy Ánh bước vào, kính cẩn chào Trương Kiện nhưng không hề có chút luồn cúi, rất có cốt cách thanh cao.
"Thưa ngài Trương, ngài muốn gặp tôi có điều gì căn dặn?"
"Ngồi xuống đây đã nào."
Trương Kiện vỗ vỗ cái ghế, híp mắt nhìn Duy Ánh. Duy Ánh vốn hoàn toàn không để ý đến vẻ ngoài cao lớn vô cùng đẹp trai cùng chức vụ tổng tài của người kia, ngược lại như đánh hơi được điều xấu, liền cố ý xa cách. Cậu ngồi xuống nhưng không dám ngồi kế cận mà chọn một góc xa. Trương Kiện khẽ cười trong lòng, đứa trẻ này quả là nhạy cảm. Trương Kiện không chút câu nệ, mặt dày sáp lại gần. Một tay đặt lên vai của Duy Ánh, nhẹ nhàng xoa nắn.
"Duy Ánh, ta thấy cậu là người rất có tài năng. Vừa hay trường Trung Học tư thục Tuệ Lam của Trương Thị đang có học bổng. Ta rất mong muốn có những nhân tài như cậu vào trường a. Ta đảm bảo sẽ đài thọ học phí cho cậu. Cậu chỉ cần an tâm học hành thôi."
Duy Ánh bị đυ.ng chạm liền cả kinh. Ngay lập tức lùi lại đến sát thành ghế, mặt đã đỏ lên. Dễ thương thật nha. Nhưng Trương Kiện đâu buông tha dễ vậy, hắn dùng lực kéo Duy Ánh lại gần, bàn tay bắt đầu mò xuống eo.
"Ng...Ngươi đang làm gì vậy? Mau thả ta ra!" Duy Ánh hét lên.
Không biết rằng toàn bộ khu này đã bị phong tỏa, không ai lai vãng.
Phía sau cậu dính sát vào nam nhân cao lớn cường tráng, nam nhân rất cao rất khoẻ mạnh, mạnh đến nỗi khiến Duy Ánh cảm thấy một trận cảm giác áp bách. Cậu quay lưng lại với nam nhân, trong lỗ mũi lại ngửi thấy hương vị đặc trưng giống đực từ nam nhân sau lưng truyền đến, Duy Ánh không tự chủ thở gấp hơn, tâm trạng không yên. Ngay cả mông của cậu cũng bị nửa người dưới nam nhân đè lên, không nặng không nhẹ bị bóp, như là có người đang xoa nắn mông của cậu vậy. Cái mông bị vân vê một cục cảm giác rất xấu hổ, khiến thân thể Duy Ánh dần dân dâng lên một cỗ kɧoáı ©ảʍ kỳ quái, loại kɧoáı ©ảʍ xa lạ này khiến cậu không được tự nhiên.
Duy Ánh sợ hãi đẩy ra, lại càng bị Trương Kiện ôm gắt gao. Sức lực cậu thiếu niên mảnh dẻ không chống lại nổi người đàn ông trưởng thành. Đành chịu đỏ mặt tía tai giận dữ nói.
"B...Biếи ŧɦái..."
"Tiểu bảo bối sao lại nói thế? Không phải được xoa nắn thích đến chảy nước rồi sao?"
Trương Kiện buông lời hạ lưu, đưa tay nắm lấy đũng quần của Duy Ánh. Duy Ánh hoảng hốt đưa tay chặn nhưng không kịp. Ngay tức khắc, Trương Kiện đã nhận ra ngay.
"Ồ, hóa ra là một nhân song tính a."
Hèn gì người Duy Ánh lại nảy nở như vậy. Cho dù đã cố gắng che đậy nhưng dưới con mắt sói già của Trương Kiện hắn biết ngay là cậu bó ngực. Bị lộ bí mật, Duy Ánh hoảng loạn chối.
"M...mau thả ta ra... ta sẽ hét lên..."
Trương Kiện xấu xa cười.
"Bảo bối thử hét lên xem, để học sinh cả trường thấy hội trượng cao ngạo bị đàn ông xoa mông mà chảy nước, đã vậy lại còn chảy từ hoa huyệt đáng yêu này."
"T..ta không có"
Duy Ánh xấu hổ giãy dụa nhưng quả thực hai chân cậu đã nhũn ra. Cậu trai non tơ làm sao chịu được ma trảo của nam nhân kinh nghiệm. Hai chân cậu bắt đầu ướŧ áŧ, ngực cũng tức đau.
"Mẹ nó. Thật là tao mà"
Trương Kiện buông lời hạ lưu sỉ nhục Duy Ánh. Hắn từ phía sau cậu bỗng nhiên ôm eo cậu, đáng khinh ngay trên vòng eo cậu hoạt động qua lại, mà một bàn tay nóng ấm thô ráp khác thò vào bên trong quần, một phen xả qυầи ɭóŧ Duy Ánh xuống, cầm côn ŧᏂịŧ cậu xoa bóp lên xuống.
Cảm nhận được bàn tay thô ráp nóng ấm nắm nhục trụ mẫn cảm, không ngừng động lên xuống, ngẫu nhiên sẽ còn lấy ngón tay khều trước lỗ qυყ đầυ, nam tử trưởng thành kỹ xảo thuần thục mang cho bản thân hắn một loại cảm thụ kɧoáı ©ảʍ hơn khi tự tɧẩʍ ɖυ, tiểu côn ŧᏂịŧ đáng thương cũng chầm chậm đứng lên, ngay trước qυყ đầυ dần dần chảy ra một ít chất lỏng trơn trượt.
"... Không...Mau dừng lại......"
Duy Ánh tựa vào trong lòng nam nhân, bởi vì hạ thân xấu hổ bị đùa bỡn khiến cậu hứng chịu kɧoáı ©ảʍ nhẹ nhẹ run rẩy, giãy dụa cũng chậm chậm lắng xuống, cuộc chiến giữa lý trí và nɧu͙© ɖu͙© dẫn thất thế.
Thế nhưng cậu không hề nghĩ đến là ngay thời điểm khi cậu đắm chìm vào du͙© vọиɠ, một bàn tay bự khác của nam nhân cũng nhân cơ hội thò vào quần cậu, tay không ngừng lại còn tùy ý đem hai cánh hoa tra tấn đùa giỡn trong tay, ngón tay thô ráp có vết chai không ngừng ma sát mặt ngoài hoa huyệt, còn thường thường nhẹ nhàng móc lên xoa nắn dẫn đến thiếu niên bị kɧoáı ©ảʍ làm cho không ngừng rêи ɾỉ thét chói tai.
"A ~~..Nơi đó ~.. Không muốn ~~~...Không muốn..không được ~~ ... ~ ...Dừng lại ~..ahhh~"
Thiếu niên cảm nhận được hạ thân truyền đến một trận kɧoáı ©ảʍ điên cuồng, biết rõ không thể như vậy, nhưng bàn tay to ấm này của nam nhân đùa giỡn phía dưới, còn nhịn không được vặn vẹo cái eo, cố gắng đem hoa huyệt mềm mại bản thân hướng tới giữa tay nam nhân, hy vọng đối phương âu yếm nhiều hơn. Trong lúc Duy Ánh đang mê man, Trương Kiện đã kéo quần cầu xuống, để lộ ra hoa huyệt chảy nước lẫn tiểu kê đã đứng thẳng. Hắn banh hai chân cậu ra, đem đóa hoa ở giữa vừa đỏ vừa sưng bại lộ ra ngoài, bên trong tiểu huyệt cũng không ngừng phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ ra bên ngoài, làm ướt sofa dưới thân cậu, khiến sofa dưới thân có màu sắc không giống nhau với chỗ khác.
"Duy Ánh thật đáng yêu."
Nam nhân ngồi xổm xuống tầm mắt vừa lúc ngang bằng với nửa người dưới đang ngồi của Duy Ánh, tầm mắt nóng rực dừng trên đóa hoa mềm mại xinh đẹp, thậm chí còn kề sát lại vào ngửi.
"Ta,cái này, không muốn ... không nên nhìn a" Thiếu niên ửng đỏ không được tự nhiên khi bị tầm mắt nam nhân nhìn, huống gì nam nhân nhìn đến còn là nơi mình không muốn ai biết đến.
Điều làm Duy Ánh thẹn thụng nhất là cảm nhận được ánh mắt mang theo dục hoả nóng bỏng của nam nhân, hoa huyệt cũng gắt gao co rút lại, nội bích bên trong càng chảy ra nhiều nước,làm cho cả nửa người dưới đều ướt đẫm thành bộ dáng dâʍ ɭσạи.
Trương Kiện ác ý sờ loạn làm Duy Ánh ngứa ngáy không thôi. Hắn chỉ vuốt ve bên ngoài, trêu chọc tiểu châu, lâu lâu còn dùng móng tay cào nhẹ. Duy Ánh bị kɧoáı ©ảʍ đánh vào đại não liễn ô ô khóc.
"Biếи ŧɦái... ta đánh chết ngươi..."
Thiếu niên nghĩ muốn khép lại hai chân ngăn chặn ánh mắt của nam nhân nhưng hai chân lại bị nam nhân nắm trong tay kéo rộng ra không khép lại được.
"Hừm " Trương Kiện lộ ra một bộ dáng vẻ nghiêm túc tự hỏi "Nguyên lai song tính thân thể như vậy mẫn cảm sao, không chỉ là cọ cọ, chỉ là bị nhìn chăm chú liền có thể chảy nước."
"... Không có... đ-đừng nói nữa..."
Thiếu niên xấu hổ và giận dữ muốn chết, nhưng bị tay nam nhân khống chế giữ ở trên sofa, không ngừng giãy dụa khiến hoa huyệt bị sofa ma sát sinh ra kɧoáı ©ảʍ. Bất ngờ, nam nhân hôn lên hoa huyệt của cậu. Dùng lưỡi liếʍ láp toàn bộ mặt ngoài của tiểu hoa làm Duy Ánh sướиɠ đến tê dại khóc loạn.
Cái lưỡi hư hỏng của Trương Kiện bắt đầu len sâu vào tròng, mυ'ŧ ra mật ngọt của cậu thiếu niên. Răng nhay cắn lên thịt bướm mềm mại, đem l*и cậu bú đến ửng đỏ. Tiếng sụp sụp vang vọng căn phòng làm cảnh tượng thập phần dâʍ đãиɠ.
"Duy Ánh thật ngọt"
Trương Kiện đứng dậy, bao trùm lấy Duy Ánh đang vô lực dưới thân, đem nước ngọt một ngụm nhổ lên mặt cậu. Bị nhổ nước lên mặt, Duy Ánh thấy nhục nhã vô cùng, đồng thời trong lòng lại nảy sinh cảm xúc vui vẻ khó hiểu. Tiểu huyệt lại càng co bóp chảy nước. Nam nhân lấy tay sờ nắn hoa huyệt của cậu, xấu xa đem toàn bộ bàn tay bẩn bôi lên mặt cậu.
"Ah~... mau ngưng..."
Duy Ánh bị nhục nhã xấu hổ hé miệng nói, ngay lập tức bị hai ngón tay cho vào miệng khuấy loạn, còn mang theo dâʍ ŧᏂủy̠ vào. Không hiểu sao lại thuận ý nam nhân mυ'ŧ vào, nếm chính mình tư vị. Trương Kiện cười tà.
"Con điếm nhỏ dâʍ đãиɠ. Lại thích mυ'ŧ dâʍ ŧᏂủy̠ chính mình."
Trương Kiện dùng đầu gối ép vào tiểu hoa chảy nước của Duy Ánh, dùng vải thô cọ xát điên cuồng, hành hạ tiểu châu sưng lên như đậu phụng.
"Ưʍ....ân..nga...đừng...ngứa...mau dừng lại...."
Hai chân Duy Ánh theo bản năng vòng qua hông nam nhân, gắt gao kẹp chặt, thắt lưng cũng tự di chuyển như muốn được tiếp xúc với đầu gối nam nhân nhiều hơn. Trong đầu cậu trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác ngứa ngay trong tiểu huyệt đang kêu gào được lấp đầy.
Trương Kiện kéo quần xuống, cự long dài bật ra mang theo mùi hương nam tính đánh thẳng vào mũi cậu. Duy Ánh trân trân nhìn đại bổng dài thô to 28cm như một con rồng đen bức thế dọa người tự nhiên trong lòng lại nổi lên khao khát. Đáng ghét a, sao của mình chỉ nhỏ một chút mà của nam nhân này lại to lớn như vậy? Thấy Duy Ánh nhìn nhục bổng mình đến ngây ngốc, nam nhân từ từ xích người lại gần, đem đầu Duy Ánh hướng háng mình mà tới. Mũi cậu chỉ cách hạ bộ hắn vài cm, mùi vị đàn ông bao trùm lấy cậu làm cậu bất giác hít sâu, hoa huệt đang chà xát với đầu gối lại thêm một trận phun nước.
"Duy Ánh ngoan thích ngửi ©ôи ŧɧịt̠ đàn ông sao? Chỉ cần thế này đã nứиɠ lên rồi."
Nam nhân hạ lưu trêu chọc Duy Ánh, đem hạ thân vỗ vỗ lên mặt cậu. Bao qυყ đầυ chảy dịch hướng cánh mũi xinh đẹp mà lau. Duy Ánh vừa nhục nhã muốn chết vừa cảm thấy kɧoáı ©ảʍ khi bị nam nhân chà đạp. Chẳng lẽ cậu thật như hắn nói, chỉ cần ngửi mùi đàn ông liền động tình?
Đang ngẩn ngơ thì Trương Kiện dùng lực đầu gối làm thiếu niên hét lên.
"Hôm nay ta phải đυ. nát bướm đĩ da^ʍ em."
Nói rồi nam nhân đưa eo Duy Ánh lên cao, hạ thân bắt đầu chà xát tiểu hoa. Ý xấu của nam nhân không có hoàn toàn đem hoa huyệt thiếu niên cách xa dươиɠ ѵậŧ của mình, ngược lại chiều dài qυყ đầυ nhợt nhạt không ngừng cọ tới miệng hoa huyệt, ngẫu nhiên lại đè qua tiểu đậu mẫn cảm kia, qυყ đầυ chậm rãi xâm nhập rồi rút ra, khiến thiếu niên càng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng vặn vẹo thân thể dâʍ đãиɠ kêu lên nghĩ muốn đem căn dươиɠ ѵậŧ cực đại toàn bộ nuốt vào trong hoa huyệt bản thân.
"Ngô...Ân... Đừng trêu ta nữa...mau mau đâm vào..."
Duy Ánh khóc lóc van xin. Nam nhân ác độc luồn tay bóp ngực cậu, mắng.
"Phải gọi ta là chủ nhân. Tao mẫu cẩu."
"Chủ.. Chủ nhân..."
Duy Ánh thẹn đỏ mặt gọi, cảm thấy tự tôn bị đánh không còn một mảnh.
Trương Kiện nhìn Duy Ánh không còn một bộ thanh lãnh cấm dục khi mới gặp, xa cách thầm lặng bày ra dáng vẻ không muốn cùng người khác tiếp xúc, không khỏi đối với kết quả điều giáo lần đầu của bản thân hết sức vừa lòng.
"Tao mẫu cẩu muốn làm gì phải nói rõ a~"
Biết nam nhân chơi xấu mình nhưng Duy Ánh nhịn không được, miệng cũng học lời hạ lưu.
"T...tao mẫu cẩu muốn chủ nhân... sáp ta... thao...ta...mau chơi cái lỗ của ta...tao mẫu cẩu cầu xin chủ nhân..."
Chiếm được kết quả điều giáo mỹ mãn, Trương Kiện cũng không kiềm nén du͙© vọиɠ bản thân thêm nữa, dùng hai tay chế trụ vòng eo tinh tế của thiếu niên hướng tới vật hoàn toàn cương của mình, dươиɠ ѵậŧ thô to giống như cánh tay trẻ em hung hăng sáp nhập.
"A --- !"
Tiếng thét chói tay đầy kɧoáı ©ảʍ thoải mãn của thiếu niên, trận xôi thịt yến tiệc này chính thức mở màn.
Trương Kiện đem dươиɠ ѵậŧ đầy gân xanh của mình hoàn toàn cắm vào trong hoa huyệt Duy Ánh, có lẽ vì lúc nãy chảy ra nhiều nước hơn nữa đã tiếp nhận loại dâʍ ɭσạи cải tạo nên cho dù không có khuếch trương qua thì cũng thuận lợi sáp hết vào trong.
Du͙© vọиɠ thô to nóng bỏng của nam nhân tại bên trong tiểu huyệt thiếu niên không ngừng rút ra cắm vào, đem du͙© vọиɠ bản thân chôn vào địa phương căng chật ấm áp kia, dùng dức rút ra sáp vào va chạm nội thịt đỏ hồng tiểu huyệt, dùng du͙© vọиɠ nóng ấm như lửa nghiền nán nội bích mềm mại của thiếu niên.
"A...... Ân...... Ta chịu không nổi ...... Chủ nhân...... Chậm một chút...... A...... Nơi đó...... Ân...... Không được...... Thật thoải mái...... A ~ ~ ~...... Quá sâu ...... A ! ~ ~"
Cảm nhận sáp đến điểm thịt lồi ra bên trong tiểu huyệt, bên trong thân thể thiếu niên đột nhiên bị sáp tới giật nảy người, hét lên một tiếng thiếu chút nữa đã bắn ra. Đem một lần đỉnh sâu vào trong, Trương Kiện đem cự căn thô dài hung hăng cắm vào đến chỗ sâu nhất trong thịt huyệt Duy Ánh, qυყ đầυ đỉnh vào miệng tử ©υиɠ, sau đó bắn vào một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tử ©υиɠ Duy Ánh, một trận dễ chịu thư thoát.
Duy Ánh cũng phát ra một tiếng thét chói tai thật dài, rêи ɾỉ đạt tới cao trào tiết ra, bên trong hoa huyệt phun ra một cỗ đại lượng dâʍ ŧᏂủy̠. Tiểu côn ŧᏂịŧ xinh đẹp của thiếu niên bắn ra một cỗ bạch trọc, bắn tới đến cùng còn mang theo một ít chất lỏng màu vàng.
"Tao mẫu cẩu, bị nam nhân thao sướиɠ đến bắn nướ© ŧıểυ. Chảy nhiều nước như thế đem sofa đều ướt nhẹp hết rồi kìa"
Nam nhân tiếp tục nói những lời hạ lưu nhục nhã khiến thiếu niên cảm thấy xấu hổ, như dự kiến nhìn nhìn thấy bộ dáng thiếu niên thẹn thùng xấu hổ phía dưới, phía trước tiểu côn ŧᏂịŧ lại run rẩy đứng lên, hậu huyệt cùng hoa huyệt cũng gắt gao bắt đầu chủ động mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ của hắn vào.
Hắn ngồi xuống sofa, bế Duy Ánh lên để cậu ngồi vào lòng, thuận tiện tư thế này lại làm cho dươиɠ ѵậŧ được đem chôn sâu trong hoa huyệt. Hắn gỡ hai chân cậu ra hai bên để lộ cảnh tượng da^ʍ mỹ.
"Tiểu mẫu cẩu mau nhìn đi, tiểu hoa dâʍ đãиɠ đang vừa chảy nước vừa mυ'ŧ mát ©ôи ŧɧịt̠ ta kìa"
Hắn thì thầm vào tai Duy Ánh. Duy Ánh run rẩy nhìn xuống thấy rõ ràng cự căn to lớn bị l*и mình nuốt mất. Cảnh tượng làm cậu thêm một trận co rút, tiểu kê nhích lên. Nam nhân bật cười xấu xa làm cậu xấu hổ muốn chết. Hắn cầm lấy tay cậu, đem bỏ xuống nơi giao hợp của hai người.
"Tao mẫu cẩu hảo sờ đi, miêu tả chủ nhân xem bộ dáng l*и non mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ ta như thế nào."
Duy Ánh nội tâm kích động nhưng bàn tay lại mềm oặt, theo hướng của nam nhân nà tự sờ chính mình. Cậu cảm nhận rõ ở nơi hoa huyệt đang mυ'ŧ mát, mát xa cho ©ôи ŧɧịt̠ thô to của nam nhân. Ngón tay cậu chạm vào liền chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙.Hai cánh hoa hồng nhuận bị trừu sáp đến sưng đỏ, mυ'ŧ lấy cự căn to đen, hạt châu to như hạt đầu bị ép lên trên.
Trương Kiện nảy hông đâm vào hoa động của Duy Ánh làm cậu hét lên. Hắn xấu xa bóp hai núʍ ѵú của cậu.
"Còn không mau miêu tả cho chủ nhân nghe. Ta đếm đến ba nếu không nghe lời sẽ rút cự bổng ra."
Mới nghe đến đó Duy Ánh đã hoảng sợ vô thức kẹp chặt như sợ nhục bổng rời đi mất. Cậu lắp bắp.
"Thưa chủ nhân... Côи ŧɧịt̠ ngài sáp l*и tao mẫu cẩu thực thoải mái... cảm giác rất...no... tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng chảy trong bụng tao mãu cẩu... côn ŧᏂịŧ không ngừng lấp đầy...chà xát nội bích...ân... hảo sướиɠ... tao mẫu cẩu chảy nước ướt..."
Tự miệng nói ra lời dâʍ ɖu͙© làm Duy Ánh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dươиɠ ѵậŧ ngỏng lên nhưng lại không phải xuất tinh mà là buồn tiểu. Cậu xấu hổ không dám nói ra chỉ biết vặn vẹo người. Trương Kiện nắm lấy tiểu kê bé nhỏ, không ngừng lắc hông luận động kí©ɧ ŧɧí©ɧ Duy Ánh.
"Đúng là trời sinh mẫu cẩu, chỉ cần có dươиɠ ѵậŧ cắm trong người đã sướиɠ đến muốn tiểu."
Hắn thì thầm vào tay Duy Ánh, liếʍ láp điểm mẫn cảm của cậu. Hắn vơ lấy một chai nước, hướng đến tiểu kê.
"Nào mẫu cẩu ngoan, mau mau tiểu ra cho chủ nhân xem nào."
Nam nhân vuốt ve, trêu chọc lỗ tiểu làm Duy Ánh nhịn không được liền hướng thẳng chai nướ© ŧıểυ vào. Tiếng róc rách vang to làm cậu nhục nhã tột cùng, lại còn bị nam nhân xem như đồ chơi tùy nghi bóp nắn hai hòn dái, làm nướ© ŧıểυ lúc mạnh lúc yếu. Sự lăng nhục kèm với nhục bổng vẫn không ngừng chọc ngoáy trong người làm Duy Ánh phun ra một cỗ triều ấm nữa. Mệt quá mà ngất đi.