Cha Nuôi, Chịch Con Được Không ?

Chương 19: Hầu hạ ông xã đi tiểu bị mẹ chồng gặp được

Chuyện xảy ra vào buổi tốm hôm Lâm Dạ bôi đầy tinh dầu lên c̠úc̠ Ꮒσα của mình, cũng tuyên bố rằng đây là loại dầu có thể nâng cao sức chiến đấu của ©ôи ŧɧịt̠ bự, anh bị Tiêu Nghị đè trên giường hung hăng dạy dỗ, trận làʍ t̠ìиɦ không ngừng nghỉ kéo dài đến sáng hôm sau mới kết thúc, Lâm Dạ lại lần nữa bị cᏂị©Ꮒ đến không khép chân được. Anh vô lực được Tiêu Nghị ôm tới phòng tắm, nằm trong bồn tắm mơ màng sắp ngủ, động tác của người đàn ông rất dịu dàng, vừa hôn môi anh vừa tắm rửa cho anh sạch sẽ.

Lấy sự si mê của Lâm Dạ đối với Tiêu Nghị, nếu trước đây được đối xử như vậy thì anh đã sớm quấn lấy hắn làm thêm một phát rồi, nhưng mà lần này anh quá mệt mỏi, ngoan ngoãn bị đối phương mân mê, hôn hôn sờ sờ, làm cho anh tay chân rụng rời, lại nổi lên một trận ngứa ngáy, kɧoáı ©ảʍ còn chưa tiêu tán lúc nãy cũng kéo tới. Lâm Dạ đã không còn nhận ra mình có cảm giác gì, chỉ có thể đáng thương treo trên người Tiêu Nghị rầm rì. Tiêu Nghị cười nói: "Đã biết hậu quả chưa, xem xem em có dám trêu anh nữa không?"

Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, cười rộ lên vô cùng gợi cảm. Lâm Dạ cảm thán trong lòng, không hổ khiến anh say mê, ngay cả giọng cũng dễ nghe như thế. Lâm Dạ cọ cọ l*иg ngực trần trụi của đối phương, mơ hồ nói: "Ưʍ... chỉ có em mới có thể trêu anh."

Tiêu Nghị không nói nữa, lại ôm Lâm Dạ lên giường. Lâm Dạ đã sắp ngủ mất, kết quả tiếng vang "cùm cụp" và sự lạnh lẽo trên cổ tay làm cho anh lập tức tỉnh táo... Tiêu Nghị vậy mà lại trói anh ở trên giường.

Còng tay được chế tạo rất tinh xảo, làm từ bạch kim, bên trên được điêu khắc hoa văn mỹ lệ, cũng không quá chặt, cho nên sẽ không làm Lâm Dạ bị thương. Dây thừng nối giữa còng tay và giường cũng rất dài, đủ không gian để cho Lâm Dạ có thể hoạt động. Nhưng cũng chỉ giới hạn ở trên giường mà thôi.

Tiêu Nghị nắm lấy cổ tay đang bị khóa của Lâm Dạ, đặt bên môi cẩn thận hôn lên, từ ngón tay mảnh khảnh đến mu bàn tay trắng nõn, đầu lưỡi thỉnh thoảng quét qua đầu ngón tay Lâm Dạ, trêu chọc Lâm Dạ phải vặn eo kêu da^ʍ: "Ha, Tiêu Nghị, a... Thật thoải mái, anh liếʍ em rất sướиɠ, ưʍ... Chơi em, chơi em lâu một chút..."

Tiêu Nghị cười khẽ: "Chơi nữa thì em sẽ bắn mất, em đã bắn rất nhiều rồi, cẩn thận cơ thể sẽ không khỏe đấy."

Tuy rằng Lâm Dạ còn muốn, nhưng cũng biết người đàn ông nhà mình nói đúng, lấy độ mẫn cảm của anh khi tiếp xúc với Tiêu Nghị, nói không chừng hắn chỉ dùng một bàn tay cũng có thể làm cho anh bắn ra, vậy quả thật là rất mất mặt.

Tiêu Nghị tùy tay cầm lấy di động chụp mấy tấm Lâm Dạ đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, tích góp mấy tấm ảnh giường chiếu đã trở thành thú vui trên giường của hai người. Lâm Dạ không có chút xấu hổ nào, lớn gan mở chân ra, còn dùng bàn tay đang bị còng vuốt ve giữa hai chân mình, trên mặt là vẻ động tình nhưng phải kìm nén, mang theo một chút nhục nhã và bất đắc dĩ, giống như thiên sứ bị Ma vương cầm tù, mặc dù dâʍ đãиɠ không chịu được nhưng lại có vẻ đáng thương vô tội.

Tiêu Nghị cũng rất kính nể kỹ thuật diễn của Lâm Dạ, không làm diễn viên thật sự rất đáng tiếc. Đương nhiên là hắn sẽ không đồng ý cho Lâm Dạ đi đóng phim, õng ẹo tạo dáng trước mặt mình là đủ rồi, đĩ nứиɠ dâʍ đãиɠ như vậy không thể để người khác phát hiện.

Tiêu Nghị đi ra ngoài xử lý công việc, Lâm Dạ nằm một mình trên giường, tối hôm qua thật sự rất sung sướиɠ, cho tới bây giờ mà anh vẫn chưa lấy lại được tinh thần, cảm giác trên người mình vẫn còn lưu lại mùi hương kia, còn có kɧoáı ©ảʍ kịch liệt đêm qua. Ôi trời, sao Tiêu Nghị có thể lợi hại như vậy nhỉ, thế mà thật sự có thể ȶᏂασ anh đến mức không khép đít lại được. Hai chân Lâm Dạ vừa mỏi vừa đau, anh không chút xấu hổ giang rộng hai chân nằm đó, cái chăn chỉ che được phần bụng, nơi riêng tư lộ hết trong không khí. Lỗ da^ʍ sưng đỏ, thịt non lật ra ngoài, là màu đỏ thẫm dâʍ đãиɠ nhất, theo hô hấp của chủ nhân mà động nứиɠ cũng cùng lúc đóng mở, giống như còn đang nhớ lại cơn sảng khoái khi ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự.

Lâm Dạ lấy di động ra, bắt đầu xem mấy video trước kia, đều là ảnh giường chiếu của anh và Tiêu Nghị. Bộ nhớ của di động nhiều như vậy nhưng lại bị mấy tấm ảnh tình sắc và video làʍ t̠ìиɦ chiếm đầy. Lâm Dạ xem đến mê mẩn, cái đùi lộ bên ngoài bắt đầu nhộn nhạo, c̠úc̠ Ꮒσα đã sớm ướt đẫm, Lâm Dạ cũng không tự giác dùng tay sờ lên đầṳ ѵú non của mình.

Cũng may lúc Lâm Dạ sắp nhịn không được thì Tiêu Nghị đã quay lại. Tiêu Nghị luôn mặc quần áo theo phong cách cuồng dã, hắn sẽ không mặc tây trang nghiêm chỉnh, ngược lại mặc một cái áo phông đen ôm sát ngực và quần jean cạp thấp, cơ bụng và tuyến nhân ngư như ẩn như hiện. Lâm Dạ vừa thấy hắn đã lập tức lăn đến mép giường, quỳ gối trên giường bắt đầu liếʍ láp phần bụng lộ ra bên ngoài của Tiêu Nghị, vội vàng dùng tay cởi nịt của hắn. Vốn đang mặc quần áo chỉnh tề, chỉ chốc lát sau đã bị Lâm Dạ làm cho lung tung rối loạn, qυầи ɭóŧ gợi cảm bị cởi xuống một nửa, ©ôи ŧɧịt̠ hung hăng của người đàn ông lộ ra ngoài.

Tiêu Nghị bị anh liếʍ đến máu nóng sôi trào, cảm giác như có một con hồ ly nhỏ mang đầy mùi da^ʍ đang liếʍ loạn ở dưới háng mình, muốn được ©ôи ŧɧịt̠ bự của hắn yêu thương. Tiêu Nghị hít một hơi thật sâu, kìm nén du͙© vọиɠ muốn ȶᏂασ, dịch về bên cạnh một bước.

Lâm Dạ bất mãn đuổi theo, rầm rì một tiếng, trực tiếp lột qυầи ɭóŧ của Tiêu Nghị, ngậm lấy đầu ©ôи ŧɧịt̠ của người đàn ông rồi lập tức phun ra nuốt vào, anh cũng không dùng sức hút mυ'ŧ mà chỉ làm như đứa nhỏ đang ăn kem, nghịch ngợm ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi quét hai cái, lại nhổ ra, nước bọt xối ướt đầu khấc của hắn, Lâm Dạ nhìn rất vừa lòng, tiếp tục dính tới phun ra nuốt vào, cố tình dùng cánh môi hút mυ'ŧ trêu chọc.

Tiêu Nghị nhìn ©ôи ŧɧịt̠ thật lớn của mình đang ra vào trong đôi môi đỏ ướŧ áŧ của Lâm Dạ, người dưới háng còn đang trưng ra vẻ mặt ngây thơ của trẻ con, hắn lập tức cảm thấy mình sắp bị yêu tinh này trêu cho sắp chết, bất đắc dĩ nói: "Lâm Dạ, em nhả ra trước đã, hưʍ... Ngoan nào, ông xã đi đái xong sẽ quay về ȶᏂασ em."

Lâm Dạ phun ©ôи ŧɧịt̠ trong miệng ra, lại lưu luyến dùng đầu lưỡi đỉnh vài cái vào mã mắt, nghe thấy tiếng thở dốc của người đàn ông thì không khỏi cười nói: "Sao phải vào kia đái chứ, có em ở đây mà... Em hầu hạ anh đi đái có được không, cứ đái lên mặt em, trên người em đi, ưʍ... rất sướиɠ..."

Tiêu Nghị dừng bước, hung ác nắm cằm Lâm Dạ, nâng gương mặt xinh đẹp của anh lên, hung ác nói: "Đây là do em nói, hôm nay ông đây sẽ dùng nướ© đáı tưới chết con đĩ em."

Dứt lời, nướ© ŧıểυ đã nhịn hồi lâu trong dươиɠ ѵậŧ lập tức tưới hết lên khuôn mặt nhỏ của Lâm Dạ, không chỉ mặt mà còn dọc theo cơ thể chảy xuống cần cổ trắng nõn, tới l*иg ngực tràn đầy dấu hôn, thậm chí còn chảy tới lông háng rậm rạp của Lâm Dạ...

Dưới chóp mũi đều là mùi hương tanh tưởi, chất lỏng có mùi dâʍ đãиɠ mang theo độ ấm xối trên người, hệt như là xuân dược, những nơi chất lỏng đi qua đều bắt đầu ngứa ngáy. Tiếng thở dốc của Lâm Dạ cao vυ't mà dồn dập, khuôn mặt ửng đỏ, vong tình kêu: "Sướиɠ quá, a... Ông xã đái cho em đi, ha... Tiêu Nghị, muốn nữa, cho em hết đi, ha a... Sướиɠ muốn chết, đĩ da^ʍ uống nướ© ŧıểυ, thật sướиɠ..."

Lâm Dạ há môi đỏ kêu da^ʍ, không sợ nướ© đáı chảy vào trong miệng. Anh dùng vẻ mặt dâʍ đãиɠ đối diện với ©ôи ŧɧịt̠ bự, vươn cái lưỡi đỏ liếʍ bên môi, quét hết chất lỏng màu vàng vào trong miệng.

Tiêu Nghị sắp bị bộ dạng này của anh dụ đến điên rồi, vừa định đè xuống ȶᏂασ chết anh thì đã nghe phía sau truyền tới giọng nữ trong trẻo: "A... Mấy đứa chơi đúng thật là dữ dội, mắt cũng muốn rớt ra luôn rồi..."

Nghe được giọng nói quen thuộc, Tiêu Nghị nhăn mày, nhanh chóng lấy chăn che Lâm Dạ lại. Lâm Dạ bị đánh gãy chuyện tốt, có chút bất mãn, bọc chăn dựa trên giường, thở phì phò nhìn người tới.

Rốt cuộc là ai mà lại to gan như vậy, dám xông vào phòng Tiêu Nghị, giận hơn nữa là bọn họ thế mà lại không phát hiện ra. Tiêu Nghị mặc quần xong, quay đầu lại gọi người phụ nữ xinh đẹp kia: "Mẹ..."

Lâm Dạ ngây người, mẹ Tiêu Nghị, mẹ chồng tương lai? Thật xinh đẹp, trông còn rất trẻ, trời ạ, chết bà rồi, vậy mà anh lại dùng bộ dáng này gặp mặt mẹ Tiêu Nghị. Đương nhiên, trước giờ bác sĩ Lâm vô cùng mạnh mẽ, trên mặt cũng rất bình tĩnh rút ra một tờ khăn giấy lau khô mặt, lễ phép cười với mẹ chồng.

Đường Vi vẫy tay với đứa con đang bày ra bộ dạng mất hứng của mình, cười tủm tỉm nói: "Con đã lâu chưa về, mẹ nghe nói là bị một đứa hồ ly tinh câu mất hồn rồi, là đứa này à?"

Mặt Tiêu Nghị đen lại, trước lúc hắn quen Lâm Dạ thì cũng đâu có về nhà được mấy lần, sao trước đây không ai quan tâm hắn?

Lâm Dạ vốn tưởng rằng Đường Vi không hài lòng về mình, vừa định giải thích vài câu đã thấy Đường Vi lấy di động ra, bắt đầu điên cuồng chụp hình mình, Tiêu Nghị vội vàng lên giường ôm Lâm Dạ, vì thế bộ dạng hai người luống cuống tay chân, vẻ mặt kinh ngạc đều bị Đường Vi chụp hết.

Tiêu Nghị bất đắc dĩ nói: "Mẹ già yêu dấu, mẹ đang làm gì thế?"

Đường Vi nhìn hình, đắc ý nói: "Chụp về cho ba và anh hai con xem, ôi trời, bộ dáng thật xinh đẹp, theo phán đoán của mẹ thì kỹ năng trên giường chắc chắn cũng không tồi. Ha ha, con trai, con mạnh hơn anh hai con nhiều, nhanh nào, dẫn con dâu xinh đẹp của mẹ đi ăn cơm với mẹ đi."

Cho đến khi Đường Vi hưng phấn đi ra khỏi phòng, Lâm Dạ vẫn còn đang ngơ người kinh ngạc, ngây ngốc hỏi Tiêu Nghị: "Em qua cửa rồi à?"

Tiêu Nghị hiếm khi nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch này của anh, không khỏi bật cười: "Gì mà qua cửa hay không qua cửa, em là người của anh, do anh định đoạt. Hơn nữa, mẹ anh ngoài tính cách còn trẻ con ra thì còn lại đều rất tốt, khả năng tiếp thu cũng rất đáng kinh ngạc."

Lâm Dạ cũng không hỏi đáng kinh ngạc đến cỡ nào, dù sao anh không gặp phải tình huống bị dùng gậy đánh uyên ương thì đã rất may mắn rồi. Còn về trong nhà mình, Lâm Dạ ôm eo Tiêu Nghị, hỏi: "Cuối tuần anh có rảnh không, hôm đó là đại thọ 80 tuổi của ông nội, anh về với em có được không?"

Tiêu Nghị nhướng mày, quyết đoán đáp: "Được."

Sau khi Đường Vi ăn một bữa cơm với Lâm Dạ thì bà càng thêm thích anh, cuối cùng còn tặng cho Lâm Dạ một cái ổ cứng, bảo là hàng trữ nhiều năm của bà, nói Lâm Dạ về nghiên cứu cho kĩ, ép khô con trai kiêu ngạo nhà mình đi.

Lâm Dạ cảm thấy mình đã đủ phóng đãng rồi, nhưng đối mặt với mẹ chồng như vậy, anh vẫn có chút không chịu nổi. Đường Vi đến rồi đi như gió, thuận đường ghé qua gặp con trai và con dâu, sau đó không biết đã đi đâu. Tiêu Nghị cũng đã quen việc bà thường xuyên biến mất rồi, cũng không hỏi nhiều.

Rất nhanh đã đến đại thọ 80 tuổi của Lâm lão gia, Lâm Dạ dẫn Tiêu Nghị về nhà cũ của nhà họ Lâm. Mấy ngày trước anh đã về một lần, trong nhà còn chưa nhiều người như vậy.

Con trai, con dâu cùng với mấy người con cháu ruột thịt của Lâm lão gia đều đang ăn cơm chiều với ông. Ngay lúc này, Lâm Dạ lại dựa vào ngực Tiêu Nghị, được hắn ôm eo đi vào cửa.

Mọi người đều bị màn lên sân của anh dọa sợ ngây người, nhìn anh không chút kiêng nể thân mật dựa vào người đàn ông, hơn nữa quần áo trên người cũng vô cùng làm càn. Rõ ràng anh đang mặc một cái áo sơ mi không phải của mình, áo dài đến đùi, có lẽ có mặc quần đùi ở dưới nhưng đều bị vạt áo che mất, nhìn như là không mặc gì cả, to gan chơi trò làm quần biến mất.

Ở đây cũng đều không phải là trẻ nhỏ gì, mấy người trẻ tuổi ai cũng biết dạng quần áo này có một cái tên, gọi là áo sơ mi của bạn trai. Cổ áo lỏng lẻo, cổ và trước ngực che kín dấu hôn, vết sâu vết cạn, xem ra không phải được in lại chỉ trong một ngày.

Lâm Dạ vốn không muốn che, hơn nữa cũng không che được.

Tiêu Nghị không có chút xấu hổ hay lo lắng gì khi nhìn thấy một đống người ngồi đầy nhà, anh vô cùng chất chơi gật đầu, nói: "Chào mọi người, tôi là Tiêu Nghị."

Ở đây trừ Lâm Dạ thì ba mẹ và ông Lâm đều là vẻ mặt dại ra, biểu tình trên mặt giống như muốn nói: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại có cảm giác huyền huyễn như thế chứ?"