CHƯƠNG 220
Cô hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm xúc của mình: “Mạc Tư Quân, tôi không muốn ngày ngày cãi nhau với anh như này, mọi người mắt không thấy tim không phiền, được không?”
Sau khi nói xong câu này, Đường Hoài An ngay cả tâm trạng nấu cơm tối cũng không có, để đồ trong tay xuống định quay về phòng ngủ của mình ở trên lầu.
Vừa đi được vài bước, giọng nói của Mạc Tư Quân lại vang lên đằng sau.
“Thuốc cô uống tối qua là thuốc gì?”
Bước chân của Đường Hoài An khựng lại.
Trong phòng khách rộng lớn, dường như không khí và thời gian đều ngưng động lại vào khoảnh khắc này, Đường Hoài An không có quay đầu lại, vừa đi vừa nói: “Không liên quan tới anh.”
“Tôi nhớ lần trước tôi từng nói với cô, tiếp theo tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời của tôi, nếu không cái tôi có là cách khiến cô không dễ chịu.”
Mạc Tư Quân đi về trước mấy bước, đến trước mặt Đường Hoài An, anh nâng cằm của cô lên, khẽ nói: “Đừng quên, nỗi nhục nhã cô mang tới cho tôi lớn cỡ nào, mọc sừng… cô tưởng tôi sẽ dễ dàng tha cho cô như vậy sao?”
Đường Hoài An giống như bị tắc nghẹn, nói không thành lời.
Phải, tối hôm đó cô nói dối Mạc Tư Quân rằng đứa trẻ bị sảy đó không phải là của anh, bởi vì hôm cô và Hứa Cát Anh tranh cãi ở Mạc Thị, anh ở trước mặt tất cả mọi người trong công ty, trong giọng điệu đều là ý bảo vệ Hứa Cát Anh, cũng vào khoảnh khắc đó, trái tim của cô đã vỡ vụn.
Anh căn bản không màng cơ thể vừa sảy thai của cô, mà ở trước mặt nhiều người như vậy phũ người vợ là cô, người phụ nữ được anh bảo vệ lại là Hứa Cát Anh, nghĩ đến những chuyện trước đó Hứa Cát Anh đã làm với cô, Đường Hoài An cảm thấy mình cả đời cũng không nuốt trôi cục tức này.
Cho nên cô vì trả thù anh, lúc đó bèn nói ra lời lẽ như thế, kết hôn lâu như vậy, Mạc Tư Quân trước giờ không biết để ý cảm nhận của cô, vậy thì bắt đầu từ bây giờ, cô chỉ dành dùng cách như này khiến anh cảm thấy đau khổ.
Một cách tổn hại tôn nghiêm của đàn ông nhất.
Đường Hoài An biết mình làm vậy không đúng, nhưng cô hết cách rồi.
“Sau khi sảy thai, tình trạng cơ thể của tôi không tốt lắm, cho nên tìm bác sĩ kê ít thuốc.”
Trong tình thế khẩn cấp, Đường Hoài An chỉ đành nói dối.
Bàn tay bóp cằm cô của Mạc Tư Quân từ từ bỏ xuống, khóe môi đẹp của anh nở một nụ cười lạnh: “Ổ? Thì ra là như vậy, vậy cô thật là đáng thương, ba của con cô đâu? Sao không thấy người khác tới quan tâm cô chứ?”
Đường Hoài An yên lặng nghe những lời này, ý mỉa mai trong lời nói của Mạc Tư Quân khiến trái tim của cô đau đến gần như sắp nghẹt thở, phải, người đàn ông này giỏi nhất dùng những lời nói chọc giận người khác, nếu như nhất định muốn chung đυ.ng như vậy, vậy cô cũng tuyệt đối sẽ không thua!
Trong nháy mắt, trên mặt Đường Hoài An đã nở nụ cười rạng rỡ: “Vấn đề này thì không nhọc Mạc tổng bận lòng, công việc của ba đứa trẻ quá bận, tôi sắp tới sẽ rút thời gian đi gặp anh ấy rồi.”
Sau khi nói xong cũng không đợi Mạc Tư Quân đáp trả, cô bèn xoay người đi lên lầu.
Mỗi bước, Đường Hoài An dùng tất sức muốn đi bình tĩnh, nhưng chân và tay của cô vẫn không khống chế được mà có hơi run rẩy, câu nói muốn đi gặp ba của đứa trẻ đó đương nhiên là giả, cô chỉ là không muốn ở trước mặt Mạc Tư Quân thua một cách khó coi như vậy.
Mạc Tư Quân nhìn bóng lưng lên lầu của Đường Hoài An, mắt hơi nheo lại, lộ ra tia nguy hiểm, cô từ từ mở lòng bàn tay trái ra, ở đó có một viên thuốc hình tròn màu trắng.